NHỮNG KẺ VÔ TRÁCH NHIỆM THƯỜNG LẨN TRỐN SỰ THẬT
Phải nhận ra được những khuyết điểm, thiếu sót đối với những việc làm đã qua, con người mới làm được những điều hoàn mỹ hơn cho những việc sắp tới.
Nếu mỗi người mỗi việc mà làm tròn nhiệm vụ, bổn phận của mình, thì xã hội sẽ tiến bộ, ít rối loạn.
Nếu những năm vừa qua, bà Madison biết làm tròn nhiệm vụ, bổn phận của một đại diện dân, thì làm gì có chuyện dân chúng biểu tình mấy tháng trời trước City Hall, làm gì có chuyện bà bị “Recall”, làm gì bà phải “mất mặt” với đồng viện với kết quả bầu sơ bộ ngày 8 tháng 6/2010. Và bây giờ, còn phải lo lắng đi cắm các bảng “Re- elect Madison Nguyễn” lung tung đến độ đụng đâu, cắm đó! Chẳng những vậy, còn phải nhọc lòng với những mánh khóe vặt để mong thắng Minh Dương ở vòng chung kết. Tất cả những việc Madison đang nhận hậu quả, cũng vì cư xử vô trách nhiệm với cử tri và thiếu thành thật với chính mình.
Phải nhận ra Madison được đặt chân vào Hội Đồng Thành Phố San Jose vào năm 2005, là một sự tình cờ của CĐVNSJ và may mắn của Madison. Nhưng tới hôm nay, qua 5 năm Madison làm việc, khó ai phủ nhận hiện tượng Madison là sự sắp đặt của thế lực đen, thế lực đỏ.
Tình cờ là sự đưa đẩy! Không ai biết từ đâu Madison xuất hiện để ra tranh cử. Còn may mắn của Madison là vì lúc ấy các tổ chức, hội đoàn người Việt Quốc Gia, cử tri người Việt tại khu vực 7 thấy có người chịu dấn thân và hứa hẹn đủ điều nghe bùi tai nên hết lòng ủng hộ. Do đó, những lá phiếu của cử tri VN tại khu vực 7 chỉ là những lá phiếu của cảm tính, cảm tình… phi chính trị. Khi Madison Nguyễn ra ứng cử hầu như suy nghĩ của mọi người đều giống nhau là có một người Việt vào làm nghị viên HĐTP là hãnh diện rồi, không cần lôi thôi gì cả. Như vậy, rõ ràng các tổ chức người Việt tại San Jose đã thiếu chuẩn bị một lộ trình Xây Dựng và Phát Triển Cộng Đồng tại địa phương theo chiều hướng của những người quốc gia tỵ nạn cộng sản chân chính. Người xử dụng lá phiếu đã bầu cho Madison không màng đến yếu tố tư cách, đạo đức và quan điểm chính trị của ứng cử viên Madison. Họ không quan tâm đến những bài báo, những báo động cho biết Madison Nguyễn đã về Việt Nam “dạy chính trị’ và đã được chính quyền Việt Cộng tiếp đón nồng hậu từ Nam ra Bắc.
Vì không quan tâm đến quan điểm chính trị của Madison những lá phiếu của người Việt bầu cho Madison vào năm 2005 đã lạc hướng. Sự lạc hướng đã gây tổn thất nặng nề về mặt tình cảm của cử tri khu vực 7 nói riêng và CĐVN tại San Jose nói chung khi Madison từ chối lắng nghe những lời nói, những ý kiến, những nguyện vọng của cử tri về cái tên “Little Sàigòn.”.
Hoa Kỳ đã bang giao với CSVN hơn một chục năm qua. Đó là chuyện của chính phủ Hoa Kỳ. Chính phủ Hoa Kỳ có thể làm bất cứ điều gì để bảo vệ quyền lợi của đất nước là lẽ đương nhiên.
Là tập thể tỵ nạn cộng sản -Người Việt Quốc Gia chúng ta làm bất cứ điều gì để bảo vệ danh dự, lý tưởng, nguyện vọng của mình trong điều kiện luật định cũng là lẽ đương nhiên.
Trước năm 1975, hình ảnh những kẻ vô trách nhiệm trước cuộc xâm lăng Miền Nam của Cộng Sản Bắc Việt, là hình ảnh những kẻ chỉ biết làm ăn kiếm tiền ban ngày và ban đêm thì đú đởn trong các phòng trà, các quán nhậu, các tiệm bia ôm.
Một hình ảnh oái oăm khác tuy không nặng nề đối với ba chữ “vô trách nhiệm”, là bà con mình ở nông thôn có con đi lính đánh Việt Cộng ban ngày, nhưng về đêm thì họ bị Việt Cộng lùa đi làm bia đở đạn, đi phá cầu, đào đường, đấp mô gây rối trị an. Chuyện “kỳ quái” này xảy ra ai cũng biết, nhưng hầu như mọi người đều làm lơ. Làm lơ vì một lý do hết sức giản dị, là người Việt Nam đã đặt tình cảm quá nặng.
Sự kiện không ít người dễ dãi tình cảm đã trở thành ích kỷ, vô trách nhiệm trước quyền lợi quốc gia dân tộc. Sự ích kỷ đó đã góp phần không nhỏ vào việc làm sụp đổ Việt Nam Cộng Hòa. Đã góp phần không ít vào sự tang thương, khốn khổ của dân tộc về mặt xã hội như hiện nay. Và xa hơn nữa, quan trọng hơn nữa là hiểm họa mất nước vào tay kẻ thù truyền kiếp Tàu Cộng do tham quyền, cố vị của tập đoàn Cộng Sản Việt Cộng.
Tình cảm con người ai cũng có. Biểu lộ tình cảm bằng cách bao che, bênh vực người thân không phải là điều sai. Nhưng bày tỏ tình cảm không đúng hoàn cảnh, đúng tình thế để nó có thể đi đến chỗ làm hại quyền lợi tập thể, quyền lợi cộng đồng hay cả một quốc gia dân tộc là chuyện không nên làm, nên tránh. Nạn nhân của sự vô trách nhiệm, dung túng tình cảm và thiếu dứt khoát để bảo vệ chính nghĩa quốc gia dân tộc, là bài học mấy triệu người Việt phải rời bỏ nơi chôn nhao cắt rún sống lưu lạc nơi xứ người.
Từ ngày xảy ra biến cố đặt tên cho khu thương mại Việt Nam trên đường Story, hình như người ta chưa bao giờ nghe được một lời nói tử tế nào của bà Madison Nguyễn, ngoài những khoe khoang hảo huyền về những thành tích hoạt động. Bà đã xa lánh và từ chối tất cả những đề nghị gặp gở cư dân khu vực 7 để tìm giải pháp hàn gắn những đỗ vở giữa cộng đồng VN và chính quyền địa phương do bà tạo ra. Và mới đây nhứt là bà đã từ chối không nhận lời tham dự 3 buổi tranh luận do ứng cử viên Minh Dương đề nghị. Sự từ chối đã cho thấy Madison thêm một lần nữa chứng tỏ vô trách nhiệm, lẫn trốn sự thật. Ai cũng biết tranh luận giữa các ứng cử viên là cơ hội để ứng cử viên gặp gở cử tri của mình. Tiếc thay! Madison từ chối điều nay.
Sắp đến ngày bầu cử. Nhớ đến chuyện bãi nhiệm Madison, tôi thấy lòng bùi ngùi. Tôi tin hầu hết gia đình người Việt tại thành phố San Jose đều không vui khi liên tưởng đến lời hăm dọa vùi dập bãi nhiệm của ông Chuck Reed, lời tuyên bố của bà Mary trong Công đoàn Lao động Vùng Nam Vịnh là sẽ “thoi vào mặt” những người đòi bãi nhiệm bà Madison, và lời một phụ nữ Mễ trong toán “no recall” của bà Madison lớn tiếng chỉ vào mặt cô Phạm Loan trong toán Recall Madison: “Mầy phải biết mày là dân thiểu số… Muốn gì thì cút khỏi San Jose”. Thiết tưởng câu nói này, đã dành cho cả Cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản chớ không phải riêng cá nhân Phạm Loan. Tiếp theo là cháu Phan Linh một tình nguyện viên khác cũng bị nhân viên công tố thành phố đến nhà điều tra xem cháu có hợp lệ về việc xin chữ ký hay không. Nói chung, vì vội vả cử tri khu vực 7 đã bầu ra một người đại diện bất xứng, nên cộng đồng đã gặp khốn đốn, bị hà hiếp và sỉ nhục.
Những điều tôi vừa kể là nhắc lại sự tố cáo trước công luận về cái gọi là vùi dập của ông Chuck Reed và phe nhóm đã được các ông Thomas Nguyễn, Lê Lộc, Hồ Vũ trong Ủy Ban Bãi Nhiệm lên tiếng vào năm 2008.
Trước năm 1975, giặc cộng từ miền Bắc đem quân vào xâm lăng miền Nam. VC đã gieo tang tóc, khổ đau cho cả dân tộc từ Nam tới Bắc. Hôm nay cũng vậy, với mưu đồ thôn tính CĐVNHN, Việt cộng cài người, cấy người làm rối loạn, xào xáo hàng ngủ người Việt Quốc Gia đang sống bình yên. Đây là một hiểm họa của CĐVNHN. Hiểm họa này, đã lộ rõ như ban ngày khi bà Madison Nguyễn quyết liệt, thẳng thừng lập đi lập lại nhiều lần bà ta không chấp nhận tên “Little Sàigòn” vì tên này “mang âm hưởng chống cộng”.
Với khẳng định vừa kể! Bà Madison đã gởi một thông điệp rõ ràng, mạnh mẻ và chắc nịch đến những người Việt Nam tỵ nạn CS rằng: “Bà không thuộc phe quốc gia để phân biệt lằn ranh quốc - cộng”.
Như vậy, câu hỏi đặt ra ở đây, là nghị viên Madison Nguyễn đại diện cho ai tại khu vực 7: “Cho những người tỵ nạn cộng sản hay cho CS tại Việt Nam?”
Cho nên, việc bà Madison bóp chết tên “Little Sàigòn” trên đường Story không phải là chuyện nhỏ như số người ủng hộ Madison rêu rao để đánh lạc hướng dư luận. Bởi vì, nếu như, Madison là một người có dính líu vào kế hoạch khống chế Cộng Đồng Người Việt Quốc Gia Hải Ngoại của VC, thì đây phải là một chuyện rất lớn và cực kỳ quan trọng mà cử tri Việt Nam tại khu vực 7 cần suy nghĩ để quyết định lá phiếu của mình.
Xin quí đồng hương cử tri VN trong khu vực 7 bầu bằng thơ hay đi bầu ngày 2/11/10, cho thật đông, và nhớ bầu cho Minh Dương để loại Madison ra khỏi HĐTP, trừ hậu họa về sau. Nếu không như vậy, thì chắc chắn chúng ta sẽ hối tiếc về sự thờ ơ của mình do Madison gây ra, như bà đã từng làm trong mấy năm qua.
Đặng thiên Sơn
San Jose 9/2010
Tuesday, September 28, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment