Thursday, October 29, 2009

Mỹ thử nghiệm sản xuất nhiên liệu sinh học từ dưa hấu

Gail Banzet( 26/10/2009)
Hơn 340 triệu kg dưa hấu hư thối trên các cánh đồng ở Hoa Kỳ mỗi năm.
Mỗi năm tại Hoa Kỳ, hơn 340 triệu kilogram dưa hấu bị hư thối trên các cánh đồng. Những quả bỏ lại này không thể bán ra thị trường vì bị cháy nắng, bị bệnh hoặc bị dập nát, nhưng giờ thì các nhà khoa học ở Oklahoma đang nghiên cứu một giải pháp tận dụng những quả bỏ đi.
Những nhà trồng dưa hấu nói rằng 2009 là một mùa tương đối bội thu. Trong những tháng mùa hè, nhiều dưa hấu ngọt và mọng nước đã được thiêu thụ, nhưng mỗi năm, khoảng 20% số dưa được thu hoạch không thể tới được người tiêu dùng.
Nhà nghiên cứu hóa học Wayne Fish lái chiếc xe tải vòng quanh phòng thí nghiệm nghiên cứu nông nghiệp thuộc Bộ Nông nghiệp Hoa Kỳ (USDA) ở Lane, Oklahoma. Có 130 hectare các loại cây và rau khác nhau, và một nửa hectare được dành riêng cho dưa hấu. Các công nhân đã hái lượm những quả tốt nhất
Những quả còn lại bị bạc màu, méo mó hoặc bị cáo hoặc chim làm hỏng.

Nhưng ông Wayne Fish nói rằng dưa hấu vẫn có thể sử dụng được: ‘Chúng vẫn có thể tạo ra nhiên liệu sinh học’.

Bốn năm trước, Hiệp hội Dưa hấu Quốc gia bắt đầu nghiên cứu khả năng chế ethanol từ chất đường trong dưa hấu. Khi dự án này cho thấy các kết quả khả quan, một thử nghiệm đã bắt đầu tại một trạm nghiên cứu ở Oklahoma.

Ông Bob Morrissey là Giám đốc Điều hành của Hiệp hội Dưa hấu Quốc gia nói: ‘Nếu bạn có một quả dưa hấu chín hết cỡ, nó có tất cả các thành phần cần thiết để sản xuất nhiên liệu sinh học là nước, đường và chất xơ’.


Tại trạm nghiên cứu trong phòng thí nghiệm, ông Wayne Fish và nhóm của ông kết hợp men với đường dưa hấu. Vài giờ sau, hỗn hợp được cho lên men và được đặt trong một máy chưng cất.

Ông Fish cho biết thêm: ‘Bằng cách chưng cất hỗn hợp này, người ta có thể tạo ra ethanol với một lượng nước nhỏ. Đó là cách chúng tôi tinh luyện hỗn hợp để biến chúng thành nhiên liệu ethanol 95%’.

Ông Fish nói rằng dự án này không phải nhằm thay thế mía hoặc bắp để sản xuất nhiên liệu sinh học. Tiến trình thử nghiệm này cho thấy những quả dưa hấu bỏ đi có thể mang lại thêm một số lượng ethanol nào đó cho thị trường.

Ông Bob Morrissey tại Hiệp hội Dưa hấu Quốc gia nói rằng việc sử dụng dưa hấu có thể mở ra một thị trường mới cho các nông gia. Họ có thể bán những quả ngon cho khách tiêu thụ mua về ăn và những quả hỏng cho các nhà máy sản xuất nhiên liệu sinh học.

Ông Morrissey nói: ‘Một nông nhân thực sự có thể thu hoạch toàn bộ vụ mùa, chuyển chúng tới nhà máy ethanol, và ít ra là vẫn còn kiếm cahc được chút đỉnh để bù đắp vào khỏan đầu tư thay vì bị thua lỗ hoàn toàn’.

Có rất nhiều nông dân ở khắp nước này lo lắng về những quả dưa hấu bị bỏ phí.

Ông Jim Motes từ Oklahoma dù ông không phải là một nông dân có nông trại lớn, ông nói rằng ông luôn tìm cách tận dụng hết vụ mùa của mình: ‘Nếu họ có thể tìm được một số lượng lớn để sản xuất ra nhiên liệu sinh học, thì đó là một ý kiến hay. Bởi lẽ có nhiều dưa hấu nằm lãng phí ở đó, mà khi ruộng đồng cần phải cày xới lại thì chúng cần phải được sử dụng theo một cách nào đó’.

Các nhà nghiên cứu nói rằng ethanol sản xuất từ dưa hấu đang nhận được nhiều sự chú ý. Một công ty có trụ sở ở Texas có tên gọi Common Sense Agriculture hiện đang thiết lập một đơn vị lưu động có thể chế biến đường dưa hấu và sản xuất ethanol ngay trên cánh đồng.

voa

>> Xem Tiếp!

Nam California: Đoàn TN Cờ vàng đến San Fransico chống cái gọi là “Meet Vietnam”của VC

Thanh Niên Cờ Vàng
P.O. Box EI
Garden Grove CA 92842
http://www.thanhniencovang.com
Tel: 714-251-6193

October 29, 2009

Kính gởi quý Đồng Hương Người Việt Quốc Gia tỵ nạn cs Bắc Cali,

Được biết ngày 15 và 16 tháng 11 cộng sản Việt Nam sẽ đưa một phái đoàn đến miền bắc California qua chương trình ”Meet Việt Nam“. Để vạch mặt và đập tan âm mưu thi hành nghị quyết 36 của bạo quyền csVN, nhóm Thanh Niên Cờ Vàng (TNCV) sẽ đến San Francisco 2 ngày 15-16 cùng Cộng Đồng Người Việt tỵ nạn cs ở Bắc Cali biểu tình phản đối bọn cộng sản Việt gian .

Trân trọng kính chào,

Nguyễn Phục
Thay mặt Thanh Niên Cờ Vàng
TNCV – http://www.thanhniencovang.com


>> Xem Tiếp!

Nhìn ra vấn đề mới hành động chính xác để khỏi phí công, uổng sức

*Đặng thiên Sơn
Nhiều ngày trong tuần lễ vừa qua, các cơ quan truyền thanh, báo chí, truyền hình, đặc biệt là về phía Mỹ đã nói về trường hợp một sinh viên Việt Nam tại trường Đại học San Jose State, ban toán học, đến từ thành phố Hồ tặc đã bị cảnh sát San Jose dùng “Baton” đánh lên đầu và bắn súng “Taser” sau khi họ đã còng tay người sinh viên này.

Câu chuyện bắt đầu trở thành ầm ỉ khi báo San Jose Mercury News phát hành tại San Jose tung ra hai bài viết có tựa đề “ “Những âm thanh tệ hại” (The worst part is the sound) và “ Bằng video đã cho thấy Cảnh sát San Jose dùng “Baton”, súng “Taser” bắn kẻ bị tình nghi (San Jose police officers caught on video using baton, Taser gun on suspect) trong hai ngày 24 và 25 tháng mười 2009. Kèm với bài viết là đoạn video dài 2 phút 53 giây, chứng minh cảnh sát đã hành động trái phép. Đoạn video này được quay bằng điện thoại cầm tay, và được văn phòng luật sư Nguyễn Hoàng Duyên cung cấp.

Theo tường thuật thì câu chuyện đã xảy ra vào ngày 3/ 9/09, cách nay gần hai tháng. Được tóm tắc như sau: “Trong ngày 3/9/09, một người bạn cùng phòng với sinh viên VN tên Phương Hồ, là Jeremy Suftin đã dùng xà bong đổ vào đĩa thịt bò Hồ đang ăn.
Trong lúc lời qua tiếng lại, Phương Hồ đã cầm con dao cắt thịt chỉ vào Jeremy Suftin với những lời lẽ hăm dọa. Jeremy Suftin gọi 911 và cảnh sát đến. Khi cảnh sát đến nơi thì sự cải vả đã chấm dứt, Phương Hồ không cầm vũ khí nào trên tay. Vì tiếng Anh kém, Phương Hồ không hiểu lời yêu cầu của cảnh sát biểu đưa tay ra để “chịu trói” nên tỉnh bơ định bỏ đi ra chỗ khác, nhưng đã bị cảnh sát đè xuống còng tay lại. Tiếp theo đó là trận đòn “Baton” của cảnh sát viên Kenneth Siegel giáng xuống và mùi súng “Taser” của cảnh sát viên Steven Payne Jr. tặng cho Phương Hồ. Sau đó, sinhviên này bị câu lưu một ngày một đêm tại sở cảnh sát… Khi trả lời phỏng vấn báo San Fransico Chronico , Phương Hồ cho biết vì không hiểu tiếng Anh nên không biết cảnh sát muốn gì, mới bị họ đè xuống còng tay. Và vì không hiểu luật pháp Hoa Kỳ nên mới nhờ luật sư can thiệp chậm trể như vậy”.

Ngay khi báo báo SJMN đặt vấn đề, Cộng Đồng VN chưa kịp lên tiếng, thì Thị trưởng Chuck Reed, sĩ quan cảnh sát Ronnie Lopez, nghị viên khu vực 3 là Sam Licarrdo, và kế đến nghị viên Kansen Chu khu vực 4, đã đồng loạt lên tiếng. Những nhân vật này cho biết chính quyền đang mở cuộc điều tra để làm sáng tỏ sự việc. Sự quá mau mắn của Chuck Reed và sở cảnh sát đã cho thấy khác biệt lớn lao, so với sự kiện cảnh sát San Jose bắn chết Daniel Sơn Phạm ngày 10/5/09. Trong vụ Daniel Sơn Phạm, mặc dù chính quyền, sở cảnh sát, biện lý cuộc nhận được hàng ngàn thỉnh nguyện thư của gia đình nạn nhân và cử tri VN yêu cầu điều tra minh bạch, nhưng họ vẫn im lặng không ngó ngàng gì tới. Để rồi cuối cùng, sau đó, biện lý cuộc ra phán quyết cho biết hai cảnh sát bắn Daniel Sơn Phạm không làm sai, nên miễn truy tố.

Bài viết này, không đề cập đến “đúng hay sai” về hành động của cảnh sát khi tiếp cận với dân chúng. Nếu nói sai, thì dù cho hình ảnh không rõ ràng của đoạn video với tiếng kêu gào của nạn nhân cũng đủ chứng minh cho thấy cảnh sát quá thô bạo rồi. Hơn nữa, khi ông Chuck Reed, sở cảnh sát đã lên tiếng đang cho tiến hành điều tra, thì thái độ đứng đắn nhứt là giữa bình tỉnh để đợi chờ kết quả. Nên vấn đề đặt ra ở đây, nếu CĐNV tại San Jose muốn là điều gì đó trong lúc chờ đợi, thì điều cần thiết là phải nhìn ra sự việc để hành động được đúng mức, chính xác.

Trước tiên đừng quên rằng, Cộng Đồng Người Việt Hải Ngoại là một Cộng Đồng Tỵ Nạn Cộng Sản tức Tỵ Nạn Chính Trị. Thứ hai, dù rằng trên quan hệ tình người cũng phải thấy ngay, chuyện một du học sinh bị bạo hành khác với chuyện một công dân người Mỹ gốc Việt bị cảnh sát bắn chết. Nếu xác định được hai điểm vừa kể, chúng ta mới thấy trường hợp của Phương Hồ là một trường hợp đặc biệt. Sự đặc biệt này dựa trên ba quan điểm Tình, Lý và Chính trị. Do đó, nó đòi hỏi sự tế nhị, sáng suốt và quyết định đứng đắn của từng cá nhân, của Ban Đại Diện Cộng Đồng, của những tổ chức, đảng phái, để tránh trường hợp bị “cháy túi, trắng tay”.

- VỀ TÌNH: Trên phương diện nhân bản và đồng loại. Dẹp qua các thành kiến Phương Hồ là một du học sinh, là thành phần vừa hồng vừa chuyên được Việt Cộng đào tạo từ nhỏ. Nhưng, khi nhìn hình ảnh của đoạn video với âm thanh hỗn độn, khó ai tránh được sự thương hại khi tai nghe những tiếng rên la, đau đớn thảm thiết của nạn nhân. Những cảm xúc này càng tăng trong lòng người nghe, khi nghĩ đến cái chết của Daniel Sơn Phạm không được chính quyền Chuck Reed giải quyết minh bạch. (Xin mở dấu ngoặc ở đây, suy nghĩ này loại ra trường hợp nếu có những tên Việt Cộng nằm vùng tại các Toà Lãnh Sự, Tòa Đại Sứ của chúng đi ra đường bị cảnh sát Mỹ đánh, bợp tai hay cả việc bị bắn chết).

- VỀ LÝ: Từ bức xúc dồn dập chuyện này đến chuyện kia, cộng đồng VN San Jose đòi hỏi chính quyền địa phương một câu trả lời thỏa đáng là điều đương nhiên. Đòi hỏi này dựa trên tinh thần duy trì công lý mà quyền thụ hưỏng dành cho mọi sắc tộc, chớ không phải vì Phương Hồ là người VN. Lên tiếng để đòi hỏi chính quyền xác định thái độ, hành động của cảnh sát khi tiếp cận với người dân tới mức độ nào mới đúng, đối với những người không có vũ khí nguy hiểm trên tay hay họ không có hành động nào nguy hại đến cảnh sát? Câu hỏi này, người dân cần sự trả lời rõ ràng để còn tin tưởng hay không vào sự làm việc của ccảnh sát.

- VỀ CHÍNH TRỊ: Phương Hồ là người của chế độ cộng sản VN. Phương Hồ là thành phần ưu tú của đảng và nhà nước VC được xuất cảng sang Hoa Kỳ. Do đó, kẻ có đủ tư cách pháp nhân ra mặt bảo vệ, binh vực quyền lợi cho Phương Hồ là bọn VC nằm vùng tại San Fransico, chớ không phải là người Việt tỵ nạn CS, Ban Đại Diện CĐVN hay bất cứ một đoàn thể nào tại San Jose.

Có những suy nghĩ cho rằng, Tòa Lãnh Sự VC tại SF không lo cho Phương Hồ, thì đây là cơ hội người Việt quốc gia đứng ra lo, để lôi kéo những du học sinh, con cháu VC về với chính nghĩa quốc gia. Đây là suy nghĩ hời hợt, chủ quan. Tại sao không nghĩ ngược lại, chính Việt Cộng tại S.F đang tung ra vấn đề Phương Hồ lúc này sau khi đã tính toán kỹ. Nhưng, VC dấu mặt và mở rộng cửa cho những kẻ hấp tấp bước vào cái bẩy mà chúng đã giăng ra. Bởi vì nếu VC ra mặt, thì đâu còn chỗ trống để CĐVN nhảy vào đòi công lý (?)

Hãy nghĩ, Phương Hồ bị cảnh sát “hành hung” xảy ra tới nay đã gần hai tháng. Nhưng tại sao hôm nay văn phòng luật sư của nạn nhân mới tung ra trên báo SJMN để làm rùm beng? Phải chăng điều này là sự sắp xếp, tính toán kỷ của kẻ chủ mưu đứng sau lưng? Có ba giả thuyết được mọi người bàn tán đến:

1/ Giả thuyết 1: Sự tung tin trên báo chậm trể vì sự trao đổi mua bán, giá cả đoạn video giữa với luật sư của Phương Hồ và Dimitri Masouris, người đã quay được đoạn phim tới lúc này mới ngả giá xong.

2./ Giả thuyết 2: Cuối tháng 10/09, là thời điểm chính mùi để Việt Cộng tung tiền ra thuê mướn luật sư, báo chí và bật đèn xanh làm lớn chuyện để lôi kéo cộng đồng VN nhập cuộc. CĐVN vốn nhạy cảm và đang bất mãn chính quyền về chuyện Daniel Sơn Phạm nên hăng hái đấu tranh đòi công lý. Vô tình làm bung xung tốt cho VC .

Nếu cộng đồng Việt Nam San Jose nhúng tay sâu vào chuyện Phương Hồ. Việt Cộng có những điều lợi sau đây:

- VC Mượn sức của CĐVN để làm giá với chính quyền San Jose, mà qua vụ Little Sàigòn ai cũng thấy ít ra Chuck Reed và Madison Nguyễn là hai người có cảm tình với VC, nên việc trao đổi không khó.

- VC muốn CĐVN nhúng tay vào chuyện Phương Hồ, là cách chuyển hướng “mũi nhọn” người Việt quốc gia đang nhắm tới là đối phó với cái gọi là “Meet VN” trong hai ngày 15 và 16/11 của chúng tại S.F bị chểnh mản, yếu đi.

- Việt Cộng lợi dụng sự nhúng tay nhiệt tình của CĐVN vào vụ Phương Hồ để tuyên truyền trong nước rằng, CĐVN tại San Jose đúng là một bộ phận của VNCS vì rõ ràng sự hăng hái bảo vệ một du học sinh đã chứng tỏ tinh thần: “Một con ngựa đau cả tàu không ăn cỏ”.

3./ Giả thuyết 3: Là điều kiện Việt Cộng cần phải có có để đào sâu thêm sự rạn nức giữa CĐVN với chính quyền. Từ đó, VC và tay sai sẽ rêu rao CĐVN tỵ nạn cộng sản là thành phần gây rối, quá khích. Mục đích này chúng chuẩn bị cho việc bầu cử năm 2010 sắp tới.

Chính vì vậy, sau khi đã lên tiếng và làm những điều cần làm như Ban Đại diện Cộng đồng VN/BCL đã gửi văn thư đến Thị trưởng, Sở Cảnh sát San Jose, Biện Lý Cuộc yêu cầu mở cuộc điều tra. Như LĐCTNV/BCL cũng như các đoàn thể tổ chức họp báo trước tiền đình City hall chiều ngày 27/10/2009, thiết nghĩ đã quá đủ. Phần còn lại hãy để cho “cha mẹ đở đầu” của các du học sinh là bọn VC nằm vùng tại S.F và những kẻ thân cộng “thụ lý”. Nếu tiến xa hơn như kêu gọi biểu tình, thì e rằng sẽ trở thành một kịch bản khôi hài của vở tuồng “Anh hùng cứu mỹ nhân” khi đây không phải là việc làm của những người Việt tỵ nạn cộng sản sáng suốt.

*Đặng thiên Sơn

>> Xem Tiếp!

LĐCTNV/BCL họp báo tố cáo cảnh sát SJ dùng bạo lực

*Nguyễn Châu
Tố Cáo Sự Tàn Bạo Của Cảnh Sát San Jose.
Liên Ðoàn Cử Tri Người Việt Bắc California Họp Báo
Trước Tiền Ðình Tòa Thị Chính
Tin San Jose.-
Lúc 6:00 giờ chiều ngày thứ Ba, 27-10-2009, Liên Ðoàn Cử Tri Người Việt Bắc California đã mở cuộc Họp Báo trước tiền đình Tòa Thị Chính San Jose để tố cáo sự tàn bạo của một số nhân viên cảnh sát San Jose đối với cư dân gốc Việt và yêu cầu Văn Phòng Biện Lý Quận Hạt Santa Clara phải mở lại Ðại Bồi Thẩm Ðoàn Công Khai nhằm làm sáng tỏ vụ cảnh sát bắn chết thanh niên mắc bệnh tâm thần Daniel Phạm tại vườn nhà anh ta ngay trong ngày Mother’s Day 10-5-2009, vụ một thanh niên gốc Việt khác tên là Dương Nguyễn đã bị cảnh sát vô cớ đánh gãy tay và bắt giam rồi đưa
ra tòa.

Thông cáo báo chí của Liên Ðoàn Cử Tri Người Việt Bắc California cho biết “Ngày Chủ Nhật 25-10-2009, nhật báo San José Mercury News đã tường thuật về biến cố liên quan đến Hồ Quang Phương, một sinh viên Việt Nam, 20 tuổi đang theo học tại San José State University và một số cảnh sát viên San José. Mặc dù chưa có một kết luận nào được đưa ra, nhưng việc sử dụng bạo lực của cảnh sát được mô tả chi tiết trong bài báo, kèm theo hình ảnh trên video, thật rất cần quan tâm một cách sâu sắc. Biến cố liên quan đến sinh viên Hồ Phương đang dấy lên nhiều câu hỏi trong cộng đồng, không phải chỉ trong biến cố này mà cả trong cách hành sử của cảnh sát có thể làm phương hại đến các cộng đồng khắp thành phố San José. Dưới ánh sáng của sự việc này, hôm nay chúng tôi đứng tại nơi đây, đoàn kết để đòi hỏi sự minh bạch trong mỗi giai đoạn của quá trình theo dõi và vấn đề trách nhiệm từ Thành Phố San Jose.

Thông cáo Báo Chí yêu cầu Thành Phố cung cấp những tài liệu sau đây:

- Một bản sao tài liệu về Chính sách “sử dụng bạo lực” của Sở Cảnh Sát San Jose

- Một bản sao của biên bản và biến cố, biên bản sử dụng bạo lực, kể cả việc dùng súng Taser và băng ghi âm gọi 911 liên quan đến biến cố này và bất cứ vật chứng, tang chứng nào liên quan đến các trường hợp Nguyễn Dương, Hồ Phương và Daniel Phạm.

Cùng tham dự cuộc họp báo với Liên Ðoàn Cử Tri có các tổ chức như: ACLU Bắc California, Silicon Valley De-Bug, San Jose Silicon Valley NAAP.

Liên Ðoàn Cử Tri Người Việt và các tổ chức tham dự họp báo cũng đòi hỏi Biện Lý Quận Hạt phải mở những cuộc điều tra riêng biệt và độc lập về việc sử dụng bạo lực của cảnh sát San Jose, hơn là chờ đợi hoặc trông cậy vào sự điều tra nội bộ của Sở Cảnh Sát San Jose.

Liên Ðoàn Cử Tri yêu cầu Ban Ðại Diện Cộng Ðồng Việt Nam Bắc California hãy tổ chức một cuộc tập hợp rộng lớn để mời các giới chức chính quyền như Cảnh sát Trưởng San Jose, Biện Lý Quận Hạt Santa Clara và Thị Trưởng San Jose đến gặp gỡ cư dân nhằm làm sáng tỏ các vấn đề đang làm mất niềm tin giữa nhân dân và chính quyền qua các biến cố nghiêm trọng nói trên.

Trong cuộc phỏng vấn của báo chí, anh Nguyễn Dương, một nạn nhân của bạo lực cảnh sát, nói là anh không còn thấy có sự bình yên khi sống tại thành phố San Jose nữa. Cho đến lúc này anh vẫn chưa biết được tại sao cảnh sát lại đánh anh gãy tay và bắt giam, rồi thả ra? Ngoài ra sau khi đánh anh bị thương, cảnh sát không đưa Nguyễn Dương đi chữa trị.

Khoảng hơn một trăm người đủ mọi sắc dân đã tham dự cuộc họp báo. Ban Tổ chức Họp Báo gồm có Luật sư Ngô Văn Tiệp, Chủ Tịch LÐCT, Paul Le, Thomas Nguyễn Phó Chủ Tịch LÐCT; Richard Konda, Asian Law Alliance; Michele Lew, Asian Americans For Community Involvment (AACI); Mục sư Jethroe Moore II, NAACP of Silicon Valley; Socorro Gonzalez, La Raza Lawyers Association; Raj Jayadev, Silicon Valley De-Bug; Raul Colunga;Walter Wilson, African American Services Center; Mỹ Phương Lê, Community Activist; Skyler Porras, ACLU of Northern California.

Ðược biết trước đây, ngày 26-10-2009, Dân Biểu Trần Thái Văn cũng đã ra một thông cáo báo chí về Sự Bạo Hành Của Cảnh Sát San Jose, Yêu Cầu Làm Sáng Tỏ Công Lý. Dân Biểu Trần Thái Văn đã lên tiếng khan cấp với bà Dolores Carr, Chánh Biện Lý Quận Hạt Santa Clara và ông Chuck Reed, Thị Trưởng San Jose.

Ðặc biệt, Dân Biểu Trần Thái Văn đã nhắc lại sự quan ngại và phẫn nộ của cộng đồng Việt Nam đối với Cảnh Sát San Jose và những thủ tục pháp lý thiếu minh bạch từ Biện Lý Cuộc Quận Hạt Santa Clara về vụ cảnh sát bắn chết thanh niên Daniel Phạm, một bệnh nhân tâm thần. Ông Văn nhấn mạnh “Cách đối xử của hai cơ quan chính quyền này về hồ sơ vụ Daniel Phạm đã gay ấn tượng xấu và làm mất niềm tin của Cộng Ðồng Việt Nam tại vùng Bắc California.”

NGUYỄN CHÂU

>> Xem Tiếp!

Saturday, October 24, 2009

Đức Quốc: Tân Bộ Trưởng Y Tế là thế hệ thứ hai Người Việt QG tỵ nạn cộng sản

* Lê Ngọc Châu phóng dịch (Theo báo Spiegel và Reuters 23-10-2009)
Một hãnh diện cho người Việt tỵ Nạn,Dr. Roesler sẽ là Bộ Trưởng Y Tế Đức

Như chúng ta biết, cuộc bầu cử Quốc Hội (QH) Đức vào ngày 27.09.2009 đã kết thúc. Hai đảng lớn CDU và SPD mất đi sự ủng hộ của cử tri. Riêng SPD với ứng cử viên Steinmeier thất bại nặng nề, mất hơn 11% số phiếu. Ba đảng nhỏ thì tăng, nhất là đảng FDP thắng lớn, trở thành đảng mạnh thứ ba sau CDU và SPD tại Quốc Hội Đức.

Sau đây là kết quả của cuộc bầu cử Hạ Viện được công bố ngày 28-09-2009 nhiệm kỳ 2009-2013 (trong dấu ngoặc là kết quả tăng (+) hay giảm (-) so với lần bầu cử 2005):

SPD được 23% (-11,2%)
CDU/CSU 33,8% (-1,4%)
Xanh được 10,7% (+2,6%)
FDP 14,6% (+4,8)
die Linke 11,9% (+3,2%)

Căn cứ vào kết quả trên thì số ghế Thượng nghị sĩ là 622 được phân chia như sau: CDU/CSU: 239 ghế; SPD : 146; FDP : 93; Linke : 76 và Xanh: 68 ghế.

Qua kết quả trên, liên minh cầm quyền lớn giữa CDU/CSU và SPD chia tay. SPD đạt được kết quả bầu cử thê thảm chưa từng có trong lịch sử đảng kể từ khi chiến tranh chấm dứt và sau 11 năm liên tiếp tham chính nay trở thành đối lập tại QH Đức trong 4 năm tới. Không những thế, tham vọng của SPD muốn liên minh với Xanh và Tả Khuynh trước khi bầu cử xảy ra cũng tan thành mây khói. Đảng trưởng SPD, ông Muenterfering bị chỉ trích nặng nề sau đó và cũng đã nhường cho đảng viên trẻ tuổi hơn lên thay thế là ông cựu bộ trưởng môi sinh, Gabriel được tín nhiệm vào chức tân đảng trưởng SPD với hy vọng là sẽ lấy lại uy tín của SPD đối với cử tri Đức trong thời gian tới.

Ước vọng của bà Merkel đã được đáp ứng. Một chính quyền liên bang giữa Liên Đảng CDU/CSU và FDP kể từ 1998 sẽ thành hình và bà Tiến sĩ Angela Merkel sẽ nắm chức vị nữ thủ tướng Đức thêm một nhiệm kỳ 4 năm nữa! Ngay sau khi kết quả được công bố, liên đảng CDU, CSU và FDP tiến hành những cuộc hội đàm để thành lập liên minh cầm quyền. Hôm nay, 23.10.2009, qua nhiều tuần thương thảo, CDU, CSU và FDP đã đả thông được những cách biệt trên mọi lãnh vực như cải tổ về y tế, thuế má, thị trường nhân dụng, xã hội v…v.v… liên minh cầm quyền mới (xem như) cũng đã thành lập xong thành phần nội các của tân chính phủ do bà Merkel lãnh đạo. Theo báo Spiegel và AFP và nhiều thông tấn xã Đức khác loan tin cho biết thì tân nội các của chính phủ do CDU, CSU + FDP cầm quyền gồm có:

* Thủ tướng: Ts Angela Merkel (CDU)
* Ngoại trưởng kiêm phó thủ tướng : Dr. Guido Westerwelle (FDP)
* Bộ trưởng tài chánh: Dr. Wolfgang Schaeuble (CDU, trước đây là bộ trưởng nội vụ)
* Bộ trưởng gia đình: Ursula von der Leyen (CDU)
* Bộ trưởng nội vụ: Karl-Theodor zu Guttenberg (CSU, trước đây là bộ trưởng kinh tế)
* Bộ trưởng lao động: Franz Josef Jung (trước đây là bộ trưởng bộ quốc phòng)
* Bộ trưởng nội vụ: Thomas de Maizière (CDU)
* Bộ trưởng kinh tế: Rainer Brüderle (FDP)
* Bộ trưởng tư pháp: Dr. Sabine Leutheusser-Schnarrenberger (FDP)
* Bộ trưởng y tế: Dr. Philipp Rösler (FDP)
* Bộ trưởng phát triển: Dirk Niebel (FDP)
* Bộ trưởng giao thông: Peter Ramsauer (CSU)
* Bộ trưởng canh nông: Ilse Aigner (CSU nhưng chưa chắc lắm!)

Thành phần nội các nói trên còn phải được liên minh chấp thuận. CDU/CSU+FDP chiếm đa số tuyệt đối tại Hạ Viện là 332 ghế, khối đối lập chỉ có 290. Như thế liên minh mới Đen+Vàng lên nắm quyền sẽ dễ dàng thông qua những luật lệ mới mà chính phủ muốn thay đổi nói chung.

Một điểm đáng được lưu ý, Dr. Roesler là bộ trưởng trẻ tuổi nhất trong tân nội các của bà Ts Merkel, mới 36 tuổi, còn trẻ hơn cả cựu bộ trưởng kinh tế zu Guttenberg!

Thông tấn xã Reuters còn bình phẩm thêm sau khi được biết Roesler đảm nhận chức bộ trưởng y tế Đức. Theo Reuters, qua đó đảng trưởng FDP, Westerwelle muốn kèm chân nhà chính trị trẻ đang lên như diều gặp gió, Dr. Roesler, có thể nói là địch thủ đáng ngại của Westerwelle vì bộ y tế là bộ khó nuốt và nhanh chóng sẽ có nhiều kẻ thù (rasch viele Feinde machen!). Dr. Roesler từng nói, đến 45 tuổi sẽ từ giả chính trường. Câu hỏi này cũng được ban lãnh đạo liên bang FPD đặt ra tại Bá Linh và được Roesler trả lời rõ ràng “đúng vậy”!

Tuy nhiên Roesler cũng không có nhiều thì giờ để suy nghĩ. Bây giớ, trước hết Roesler là Bộ trưởng y tế, một bộ gặp nhiều khó khăn nhất tại Đức. Ngay buổi sáng thứ sáu hôm nay, Roesler còn tường trình kết quả y tế uỷ đạt được cùng với bà Ursula von der Leyen và Babara Stamm của CDU+CSU và buổi chiều thì Roesler trở thành bộ trưởng y tế. Ngay xế chiều cùng ngày, chuyên gia y tế của FDP, ông Daniel Bahr đã khôi hài: “Một bác sĩ mắt với tầm nhìn xa sẽ là bộ trưởng y tế Đức!”. Sau đó khi biết Roesler là bộ trưởng y tế Đức thì Bahr tuyên bố: tôi chia vui với Roesler và sẽ hổ trợ ông ta (Roesler)!

Con đường chính trị của Roesler thăng tiến rất nhanh chóng, không ngờ được, bắt đầu tại tiểu bang Niedersachsen. Cựu tỉnh bộ trưởng và cũng là tổng trưởng kinh tế tiểu bang, Walter Hirche là người đã đỡ đầu cho Roesler. Lúc nào Roesler cũng là người trẻ tuổi nhất: Bí thư tỉnh bộ trẻ nhất, rồi đến chủ tịch khối dân biểu, tỉnh bộ trưởng trước khi thành tổng trưởng kinh tế và giao thông tiểu bang Niedersachsen.

Roesler là người đang được thành viên FDP mến chuộng. Ứng khẩu nhanh nhẹn, nhưng đôi khi cũng có thể khôi hài và chính điểm này làm người ta ưa thích. Từ lâu FDP đã lưu ý đến Roesler và xem như là người sẽ kế vị đảng trưởng Westerwelle trong tương lai.

Reuters cũng nhắc lại lý lịch của Roesler. Ông ta mồ côi và rời Việt Nam đến Tây Đức khi vừa mới chín tháng tuổi, được một gia đình Đức nhận làm con nuôi. Hiện nay Roesler lập gia đình, vợ cũng là bác sĩ và có hai con song sinh.

Đối với Westerwelle, theo Reuters thì khi đưa Roesler lên làm bộ trưởng y tế Đức có hai điều lợi cho Westerwelle: Thứ nhất, một chính trị gia trẻ, giỏi của FDP cùng vào tham chính và đồng thời mặt khác, cầm chân một địch thủ đáng ngại có thể ảnh hưởng đến sự nghiệp chính trị của mình trong nội đảng FDP với một bộ mà trong thời gian ngắn, Roesler sẽ có rất nhiều kẻ thù …

Thay cho lời kết, tôi xin mạn phép ghi lại cảm tưởng per emails của hai chính trị gia FDP mà tôi đã trực tiếp liên hệ nhân dịp tổ chức ngày Hội Ngộ 30 năm người Việt tỵ nạn tại Bayern (02-05-2009) vừa qua. Của Dr. Mattar, chủ tịch khối dân biểu FDP tại Hội Đồng Thành Phố Munich:

“FDP chúng tôi hãnh diện và rất mừng vì có một thành viên là người Việt rất giỏi, có giòng máu Việt, ăn nói hay và lôi cuốn!”. Người thứ hai là nghị sĩ tiểu bang Bayern (Baviaria) J. Sandt đã viết khi tôi email cho bà ta hỏi là có thể Dr. Roesler sẽ về Bá Linh đảm nhận chức bộ trưởng kinh tề Đức (?) thì bà Sandt (FDP) cách đây vài tuần sau bầu cử Quốc Hội đã trả lời: “Chúng tôi chưa đề cập đến chuyện ai sẽ nắm chức vụ này hay kia nhưng Dr. Roesler là một trong vài người đã đọc một bài tham luận hay nhất trong kỳ họp ban lãnh đạo đảng FDP tại Bá Linh”!

Người Đức hãnh diện có một nhân tài không mang giòng máu cuả họ, khen một cách rất tự nhiên người chẳng phải tóc vàng mắt xanh. Vâng, Dr. Philip Roesler tuy là người có quốc tịch Đức nhưng lại mang giòng máu Việt. Là người Đức gốc Việt đầu tiên làm đến chức bộ trưởng y tế (không đúng như phỏng đoán của tôi là kinh tế!) , một chuyện rất hi hữu trên chính trường Đức.

Đây là một hãnh diện lớn cho cộng đồng người Việt tỵ nạn ở hải ngoại nói chung!

* Lê Ngọc Châu (Munich, 23-10-2009)

>> Xem Tiếp!

Friday, October 23, 2009

Trình Độ Của Chủ Tịch Nguyễn Minh Triết Sống Mãi Trong Quần Chúng Ta


Trên khắp các diễn đàn thảo luận, làng ảo, người ta đang bàn tán, mổ xẻ lời ăn tiếng nói của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết, trong chuyến công du Cu-ba vừa qua .

Xem đoạn video ở trên, người xem bắt gặp đôi con mắt của Chủ tịch NMT láo liên, láy nháy, nhưng chắc chắn hơn 600 cơ sở truyền thông báo chí "Lề Phải" sẽ đồng nhất ca ngợi dáng điệu của Chủ tịch Triết sinh động gây nhiều "ấn tượng trong quần chúng Cu-ba"; còn cách phát biểu trong bài diễn văn rất hùng hồn, trong sáng, "phản ánh" được rõ nét tình hữu nghị Cu - Việt ...

Xin viết lại nguyên văn lời phát biểu của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết:
-"Có người ví von VN Cuba như là trời đất sinh ra một anh ở phía ớ ớ đông một anh ở phía tây. Chúng ta thay nhau CANH GIỮ HÒA BÌNH CHO THẾ GIỚI. Cu ba thức thì VN ngủ. VN gác thì Cu ba nghỉ."(vỗ tay rền vang như pháo nổ!)

Từ đây, người nghe phải lặng hồn, cúi mắt và nghiệm lại lời nói của Đức Tổng giám mục Hà Nội, Ngô Quang Kiệt: "tôi thấy rất là nhục nhã khi cầm hộ chiếu Việt Nam", thật là chí lý .

Rõ ràng XHCN Việt Nam là XẠO HẾT CHỖ NÓI, xạo ke từ Chủ tịch nước cho đến hàng dân đen, hễ ai không biết XẠO nghĩa là cuộc đời sẽ tắt thở . Chủ tịch Nguyễn Minh Triết ơi! chuyến công du nào ông cũng vác bao nhiêu nhục nhã về cho đất nước Việt Nam . Lần đi Mỹ, Chủ tịch Triết không ngần ngại quảng cáo trước giới truyền thông quốc tế rằng, nước Việt Nam có nhiều gái đẹp; và lần này Chủ tịch Triết lại bầy ra cái "đỉnh cao trí tuệ" của người Việt Nam bằng những câu ví von của lũ trẻ trăn trâu .

Thế giới ngày nay, mọi người đều thấy rõ cái bần cùng, ngu muội của Trung cộng, XHCN Việt Nam, Cu-ba và Bắc Triều Tiên (Bắc Hàn). Trung cộng bề ngoài có nền kinh tế vượt trội nhưng thực chất đời sống của người dân đói nghèo, lam lũ và thiếu thốn tự do; còn đời sống ở Bắc Hàn tồi tệ hơn nhiều lần, mùa đông người dân phải ăn cả cỏ để cầm hơi mà sống .

(Cảnh bán hàng rong ở Bắc Hàn)

Đời sống của người dân Việt trong thời Xã Nghĩa thì sao? Chẳng khác gì cảnh đời của các nước anh em đang ôm mớ lý thuyết CS.

(Bán hàng rong tại Việt Nam thời XHCN)
và ...

(Chợ lề đường bên Trung quốc "vĩ đại", cũng khổ như ai)

Tấm hình sau cùng là một kiểu mẫu "chợ lưu động" tại nước anh em Cu-ba


Tất cả hình ảnh mà người xem đã tận tường, thì lời nói của Chủ tịch Nguyễn Minh Triết: "có người ví von, Việt Nam và Cu-ba ..." Trời nào, đất nào sinh ra ... nghèo đói và ngu dốt như thế?, đó là thành quả của đảng cướp ngày, dẫn dắt người dân đến cùng cực . Việt Nam và Cu-ba thay nhau canh gác hòa bình cho thế giới; nhưng nhìn về biển Đông, ngư dân Việt bị Hải quân Trung cộng cướp bóc đánh đập, triệt đường sinh nhai, nhà cầm quyền csvn ngậm miệng hến và ngoái về hướng Tây, sao Cu-ba bị các nước kềm tỏa, cấm vận mấy chục năm nay rồi đó! Chủ tịch Nguyễn Minh Triết nói năng bặm trợn, biết là đang lường gạt quốc tế nhưng không hề xấu hổ bao giờ, quả là kẻ mất nhân tính .

Chỉ tội cho dân nước tôi, đang phải sống chung với lũ súc sanh, đầu đảng là Nông Đức Mạnh, Nguyễn Minh Triết, Nguyễn Tấn Dũng ...
Hỡi đồng bào ơi! hãy đứng dạy mà đi, đừng nhắm mắt, cúi đầu nữa; Chịu nhục đến bao giờ nữa đây?.


Phú Yên

>> Xem Tiếp!

Dân Lo Bão Tới, Đảng No

Bão ào ào kéo đến
Lũ ùn ùn dâng cao
Các cán họp bảo nhau
Đất trời thương mình đấy!

Hoa từ tâm nở rộ
Tô điểm màu máu tươi!

Cán bộ ưỡn bụng cười:

Để đó ... cho đảng no

Phú Yên




(hình minh họa: http://www.dcvonline.net/php/images/102009/babui_102009_1.jpg



>> Xem Tiếp!

San Fransico, Bắc California: Chuẩn bị biểu tình chống VC sang quấy rối

THÔNG BÁO
V/V: THÀNH LẬP ỦY BAN PHỐI HỢP ĐẤU TRANH
CHỐNG VIỆT CỘNG ĐẾN SAN FRANCISCO
Kính gửi :

- Quí bậc trưởng thượng và quí vị thân hào nhân sĩ
- Quí vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo
- Quí vị lãnh đạo các hội đoàn, đoàn thể, đảng phái Quốc gia
- Quí hội đoàn cựu quân cán chính và các chiến hữu QLVNCH
- Cùng quý đồng hương.

Hưởng ứng lời kêu gọi của ông Nguyễn Phú, hội trưởng hội Ái hữu H.O San Francisco, ngày 17 tháng 10 năm 2009 vừa qua, rất đông đồng hương, và đại diện các hội đoàn đoàn thể người Việt tỵ nạn cộng sản, từ các thành phố lân cận, thuộc miền Bắc Cali, đã đến tham dự phiên họp khoáng đại nầy. Mọi người đã thảo luận trong tinh thần tương kính với tinh thần chống cộng cao độ. Mục tiêu chính là bàn phương hướng đối phó với bọn Việt cộng sẽ đến quấy rối cộng đồng tại thành phố SF, mà địa điểm bọn chúng sẽ tập họp là ngay trong khuôn viên hội trường
tầng 1) của tòa thị chính San Francisco vào hai ngày 15 và 16 tháng 11 năm 2009 ,

Phiên họp được tổ chức tại hội trường số 910 đường Larkin, thành phố San Francisco từ lúc 01 giờ trưa, và kết thúc lúc 4 giờ chiều với những kết quả tốt đẹp như sau.

- Thành lập: ỦY BAN PHỐI HỢP ĐẤU TRANH CHỐNG VIỆT CỘNG ĐẾN SAN FRANCISCO

- Trưởng Ủy ban PHDT : ông Nguyễn Phú ( hội Ái hữu H.O/ SF )

- Phó ban: Gồm các ông

1/ Nguyễn Quí Nhượng ( Hội Ái hữu CTNCT Sacramento ),
2/ Ông Trần Kim Thiều ( Hội Cao Niên Diên Hồng ,Oakland ),

- Ban thông tin, liên lạc: Bryan Công Đỗ, Cao Minh Thông, Trần Lợi.

- Ban Tài chánh và thủ quỹ : ông Nguyễn Dư Hùng, và ông Lê Nguyên Bình ( H.O/ SF )

Ủy ban Phối hợp Đấu Tranh Chống Việt Cộng Đến San Francisco đã bàn bạc, thảo luận và đi đến quyết định chung trong một số vấn đề quan trọng về việc tổ chức 02 ngày biểu tình chống Việt cộng. Đồng hương cư ngụ tại San Francisco, và các thành phố lân cận sẽ nhận được thông báo và sự điều động của các hội đoàn và đoàn thể địa phương để tập trung về khu vực City Hall thành phố SF vào các ngày 15, và 16 tháng 11 sắp đến. Riêng các hội đoàn người Việt quốc gia Nam Cali vì đường xa không thể đến dự phiên họp, nhưng tất cả đều đã đồng thanh lên tiếng là sẽ tập trung và nỗ lực tối đa để về SF góp sức triệt hạ và đập tan mọi âm mưu lừa bịp và gây rối của Việt cộng .

Để cho việc tổ chức 02 ngày biểu tình đạt kết quả mỹ mãn, ỦBPHĐTCVCĐSF kêu gọi toàn thể quí hội đoàn, quí đoàn thể, cùng quí đồng hương tùy hỷ đóng góp tài chánh để có ngân quỹ chi tiêu cho các thủ tục hành chánh, phổ biến tin tức trên tất cả phương tiện truyền thông, kêu gọi và điều động đồng hương tham gia biểu tình thật đông, và các chi phí linh tinh khác. Ủy ban cũng dự trù sẽ tổ chức một đêm thắp nến cầu nguyện cho Tự do Nhân quyền cho Việt Nam để tố cáo và lên án trước dư luận Hoa Kỳ và thế giới về tội ác bán nước và hại dân của bọn cầm quyền Việt cộng.

Chi phiếu xin ghi trả cho ” Hội Ái hữu H.O/ SF “ Xin nhớ ghi chú : ” chống VC đến SF “
Gửi về : Hội Ái hữu H.O/ SF số 875 O’FARRELL St. # 101, San Francisco, CA 94109
Liên lạc : Nguyễn Phú (415) 990-9724; Nguyễn Dư Hùng (415) 676-1507; Lê Nguyên Bình (415) 710-6430

ĐỊA ĐIỂM BIỂU TÌNH:

Tập trung

Trước SAN FRANCISCO CITY HALL
1 DR. CARLTON B. GOODLETT PLACE
SAN FRANCISCO, CA. 94102-4689

Thời gian:
Từ 9:00AM đến 4:00PM
trong 2 ngày Chủ Nhật 15 tháng 11 va Thứ Hai ngay 16 tháng 11 năm 2009.

Trân trọng kính chào đoàn kết

San Francisco, ngày 22 tháng 10 năm 2009
Trưởng UBPHĐTCVCĐSF
Nguyễn Phú

>> Xem Tiếp!

Việt Nam CS xếp hạng 166 về tự do báo chí

Tổ chức Phóng Viên Không Biên Giới (RSF) có trụ sở tại Paris hôm 22/10 vừa công bố bảng xếp hạng về tự do báo chí trong đó Việt Nam xếp thứ 166/175 nước và khu vực.

Đứng đầu bảng xếp hạng là nhóm các nước Bắc Âu như Đan Mạch, phần Lan, Na Uy…

Cuối bảng xếp hạng là Việt Nam, Trung Quốc, Lào, Bắc Hàn, Cu Ba, Miến điện, Iran…

Những quốc gia đứng cuối bảng này, theo nhận xét của tổ chức RSF là những nơi mà các phóng viên bị hạn chế trong tác nghiệp báo chí, nhà báo bị bỏ tù thậm chí sát hại vì đăng những bài báo bất lợi cho chính quyền, sự thật bi che giấu hoặc làm sai lệch.v.v.

Tổ chức Phi chính phủ này cũng đã nhiều lần lên tiếng đòi nhà nước Việt Nam trả tự do cho các nhà báo, luật sư, bloggers Việt Nam đang bị gian cầm. Lần lên tiếng gần đây nhất liên quan tới vụ xét xử 6 người treo biểu ngữ ở Hải Phòng.

Dưới đây là bảng xếp hạng vừa được công bố:

1 Danemark, Finlande, Irlande, Norvège, Suède. 6 Estonie. 7 Pays-Bas, Suisse. 9 Islande. 10 Lituanie. 11 Belgique – Malte. 13 Autriche, Lettonie, Nouvelle-Zélande. 16 Australie. 17 Japon. 18 Allemagne. 19 Canada. 20 Etats-Unis (Territoire Américain), Luxembourg, Royaume-Uni. 23 Jamaïque. 24 République Tchèque. 25 Chypre, Hongrie. 27 Ghana. 28 Trinidad Et Tobago. 29 Uruguay. 30 Costa Rica, Mali, Portugal. 33 Afrique Du Sud. 34 Macédoine. 35 Grèce, Namibie. 37 Pologne, Slovénie. 39 Bosnie-Herzégovine, Chili Guyana. 42 Surinam. 43 France. 44 Cap-Vert, Espagne, Slovaquie. 47 Argentine. 48 Hong-Kong. 49 Italie. 50 Roumanie. 51 Chypre (Partie Nord), Maldives, Maurice. 54 Paraguay. 55 Panama. 56 Papouasie Nouvelle Guinée. 57 Burkina Faso, Haïti. 59 Taïwan. 60 Koweït. 61 Liban . 62 Botswana, Liberia, Malawi, Serbie, Tanzanie, Togo. 68 Bulgarie. 69 Corée Du Sud. 70 Bouthan. 71 Brésil. 72 Bénin, Seychelles, Timor-Leste. 75 Kosovo. 76 Nicaragua. 77 Montenegro. 78 Croatie. 79 El Salvador. 80 République Centrafricaine. 81 Géorgie. 82 Comores, Mozambique. 84 Equateur. 85 Pérou. 86 Emirats Arabes Unis, Ouganda. 88 Albanie. 89 Sénégal, Ukraine. 91 Mongolie. 92 Guinée-Bissau. 93 Isarël (Territoire Israélien). 94 Qatar. 95 Bolivie. 96 Kenya. 97 Zambie. 98 République Dominicaine. 99 Lesotho. 100 Guinée, Indonésie, Mauritanie. 103 Burundi, Côte d’Ivoire. 105 Inde. 106 Guatemala, Oman. 108 Etats-Unis (Hors Territoire Américain). 109 Cameroun. 110 Djibouti. 111 Arménie. 112 Jordanie. 113 Tadjikistan. 114 Moldavie. 115 Sierra Leone. 116 Congo. 117 Cambodge. 118 Népal. 119 Angola, Bahreïn. 121 Bangladesh. 122 Philippines, Turquie. 124 Venezuela. 125 Kirghizstan. 126 Colombie. 127 Maroc. 128 Honduras. 129 Gabon. 130 Thaïlande. 131 Malaisie. 132 Tchad. 133 Singapour. 134 Madagascar. 135 Nigeria. 136 Zimbabwe. 137 Gambie, Mexique. 139 Niger. 140 Ethiopie. 141 Algérie. 142 Kazakhstan. 143 Egypte. 144 Swaziland. 145 Irak. 146 Azerbaïdjan, République Démocratique Du Congo. 148 Soudan. 149 Afghanistan. 150 Israël (Hors Territoire Israélien). 151 Belarus. 152 Fidji. 153 Russie. 154 Tunisie. 155 Brunei. 156 Libye. 157 Rwanda. 158 Guinée Equatoriale. 159 Pakistan. 160 Ouzbékistan. 161 Territoires Palestiniens. 162 Sri Lanka. 163 Arabie Saoudite. 164 Somalie. 165 Syrie. 166 Viêt-Nam. 67 Yémen. 168 Chine. 169 Laos. 170 Cuba. 171 Birmanie. 172 Iran. 173 Turkménistan. 174 Corée Du Nord. 175 Erythrée.

Nguồn: http://www.rsf.org/fr-classement1001-2009.html

>> Xem Tiếp!

Một phán quyết không minh bạch cần sửa sai để duy trì công lý

* Đặng thiên Sơn
Trong một bài viết tựa đề “Không ai muốn bất hạnh đến với mình”, tôi đã đề cập đến cái chết Daniel Sơn Phạm, 27 tuổi, con của ông bà Phạm Vinh cư ngụ tại thành phố San Jose, Bắc California. Câu chuyện xảy ra đúng vào ngày Chủ nhật lễ Mother’s day (Ngày hiền mẫu) 10 tháng 05 năm 2009. Ngày này, lẽ ra là ngày gia đình xum họp, vui vầy. Nhưng lại là ngày chia lìa, khổ đau của gia đình ông Phạm Vinh. Câu chuyện thương tâm xảy ra khi anh của Daniel Sơn Phạm là Brian Phạm gọi cảnh sát đến nhà mình để giúp đỡ đưa em mình vào nhà thương vì cơn bịnh tâm thần nổi lên. Nhưng khi cảnh sát đến nơi! Thay vì “giúp đỡ dân”, cảnh sát đã ra tay “bắn chết dân” bằng bốn phát đạn.

Khi hay tin con chết, trả lời phỏng vấn báo chí Việt – Mỹ, ông Phạm Vinh đã thảng thốt kêu lên: “Gia đình chúng tôi muốn biết tại sao con trai mình phải chết. Chúng tôi chỉ gọi 911 để xin giúp đỡ, chớ đâu phải gọi họ đến để giết con mình”. Và Brian Phạm đã kể lại cho mọi người nghe, là khi cảnh sát đến anh đã nói lớn nhiều lần bằng tiếng Anh: “Don’t kill him. He’s mentally ill (Xin đừng bắn nó. Nó bị bịnh tâm thần). Nhưng những tiếng cầu khẩn thảm thiết của Brian Phạm vô dụng đối với hai cảnh sát tên Matthew Blackerby và Brian Jeffrey. Bốn phát đạn đã làm cho người thanh niên vô tội chết liền tại chỗ.Để giải thích thái độ hành xử chớp nhoáng hơn phim cao bồi “Bắn chậm thì chết” của nhân viên cảnh sát San Jose. Xin hãy đọc đoạn tường thuật trên báo San Jose Mercury News ngày 14/5/09: “San Josse police officers Matthew Blackbery and Brian Jeffrey arrived at the bloody and chaotic Berryessa neighood home Sunday not knowing the attacker lurking somewhere inside was mentally ill. Event they had known, police officials said Tuesday, they would not have acted any differently” (Cảnh sát San Jose Matthew Blackbery and Brian Jeffrey đến nơi lộn xộn có đổ máu ở khu Barryessa, vào ngày Chủ nhật, không biết kẻ tấn công núp ở chỗ nào là người bị bịnh tâm thần. Hôm thứ Ba, giới chức thẩm quyền cảnh sát trả lời là dầu cho khi họ biết điều này họ cũng không thể có hành động nào khác hơn). Không có hành động nào khác hơn, có nghĩa là bịnh tâm thần cũng phải chết.
Đây không phải là lần đầu tiên cảnh sát San Jose nổ súng giết người khi nhận được điện thoại 911 để nhờ giúp đỡ. Riêng đối với Cộng Đồng Người Mỹ gốc Việt tại San Jose, đây là lần thứ hai. Lần thứ nhứt xảy ra vào buổi chiều ngày 13 tháng 7 năm 2003. Ngày này, cảnh sát đã bắn chết cô Trần Thị Bích Câu một thiếu nữ yếu đuối, nhỏ nhắn cao chỉ quá 1 mét 4 tại nhà cô trên đường Taylor. Sáu năm sau, vào buổi trưa ngày 10 tháng 5 năm 2009, hai cảnh sát Matthew Blackbery và Brian Jeffrey đã bắn chết Daniel Sơn Phạm tại sân sau nhà trên đường Commodore. Cả hai nạn nhân của cảnh sát, Trần thị Bích Câu và Daniel Sơn Phạm đều là những người bị bịnh tâm thần.
Hàng ngày theo dõi tin tức trên các hệ thống truyền thanh, truyền hình. Mọi người điều thấy nhân viên cảnh sát thật kiên nhẫn khi đuổi bắt kẻ phạm pháp trên xa lộ. Hay khi họ bao vây một công sở, một nhà hàng, một trường học, nơi kẻ tội phạm đang ẩn náu, có vũ khí trên tay. Họ hành động với sự nhẫn nại đáng mến phục. Ngoài ra, họ còn dùng loa phóng thanh, dùng những lời lẽ khuyến dụ các đối tượng đầu hàng. Nói một cách khác, nhân viên cảnh sát khắp nơi ai cũng tỏ ra tôn trọng mạng sống con người, kể cả mạng sống những kẻ sát nhân. Nhưng ngược lại, hành động nổ súng giết chết cô Trần thị Bích Câu và thanh niên Daniel Sơn Phạm, đã cho thấy một số nhân viên cảnh sát thành phố San Jose coi mạng người như cỏ rác và là những người có máu lạnh.
Câu hỏi đặt ra, là khi được huấn luyện trở thành cảnh sát họ có được dạy phải kiên nhẫn trong mọi tình huống để tránh thiệt hại sinh mạng cho cả hai bên hay không. Nếu có, tại sao hai cảnh sát viên Matthew Blackbery và Brian Jeffrey không kiên nhẫn dành ra 5, 10, 15 phút hay lâu hơn nữa, để đợi cho “cơn điên” của Daniel Sơn Phạm hạ xuống. Bắn chết Daniel Sơn Phạm, một người bị bịnh tâm thần, là hành động độc ác của Matthew Blackbery và Brian Jeffrey. Sự độc ác này cần phải làm sáng tỏ để sau này tránh những trường hợp không cần thiết phải nhúng tay vào máu của cảnh sát.
Làm sáng tỏ vụ án mạng không có nghĩa bắt những đã kẻ dính líu vào máu phải nhận tội sát nhân dù cố sát hay ngộ sát. Mà làm sáng tỏ, là sự giải thích minh bạch về tình huống đã thúc đẩy Matthew Blackbery và Brian Jeffrey đến quyết định phải nổ súng. Sự giải thích rõ ràng của chính quyền trong cái chết của Daniel Sơn Phạm, sẽ dẫn đến quyết định của người dân là còn tin tưởng hay không còn tin tưởng vào chính quyền khi gọi số khẩn cấp 911.

Đồng hương tham gia buổi tập hợp đòi Biện Lý Cuộc Triệu Tập ĐẠI BỒI THẨM ĐOÀN CÔNG KHAI ĐỂ LÀM SÁNG TỎ vụ Cảnh Sát Bắn Chết Một Thanh Niên Gốc Việt Daniel Phạm ngày 6 tháng 10, 2009 trước tiền đình Quận Hạt Santa Clara. (Photo: MyLoi – VVV)
Sau 6 tháng im lặng và sau hai ngày thảo luận, điều tra 13 và 14/10/09, với sự tham dự của Bồi Thẩm Đoàn. Văn phòng Biện Lý Cuộc quận hạt Santa Clara của bà Doroles Carr đã ra phán quyết Matthew Blackbery và Brian Jeffrey hành động không có gì sai trái, nên miễn truy tố trước tòa án.Trả lời phỏng vấn trên đài Vietnam AM 1430 vào trưa ngày 18/10/09, ông Phạm Vinh cho biết Biện Lý Cuộc đã dựa theo trả lời “Yes” hoặc “No” của các nhân chứng và quyết định của Bồi Thẩm Đoàn, nói rằng hai nhân viên cảnh sát không hề biết Daniel Sơn Phạm bị bịnh tâm thần. Đây là kết luận của một phán quyết gian dối, khi sự thật đang nằm trong cuốn tape ghi âm mà các giới chức liên hệ trong chính quyền đã toa rập ém nhẹm không công bố. Vì có thể nói, với hệ thống an ninh tối tân nhứt thế giới của Hoa Kỳ, hơn ai hết, cảnh sát viên Matthew Blackbery và Brian Jeffrey trên đường đến hiện trường họ đã biết rõ Daniel Sơn Phạm là người bị bịnh tâm thần, và còn biết rõ đó không phải là lần thứ nhứt cảnh sát đến nhà nạn nhân để can thiệp.
Nhiều người ngạc nhiên khi thấy ông Kansen Chu tỏ ra dè dặt trước cái chết của Daniel Sơn Phạm. Đến nay, ông ta không đưa ra một văn thư chính thức nào đề nghị HĐTP giải quyết thỏa đáng cái chết của Daniel Sơn Phạm theo như nguyện vọng của CĐVN. Sự im hơi này là một bài học để những cử tri tại khu vực 4 suy nghĩ về chức năng của một nghị viên. Bên cạnh đó, là sự im lặng khác thường của bà Madison Nguyễn so với vụ án Trần thị Bích Câu năm 2003.
Trong bài báo tựa đề: “Tình trạng tiến thối lưỡng nan của nữ nghị viên Madison Nguyễn” (The dilemma of San Jose Councilwoman Madison Nguyen) của bình luận gia Scott Herhold trên báo SJMN ngày 18/10/09, trong phần đầu bài viết cũng đã đề cập đến sự khác thường về hai hình ảnh, nhưng cùng một sự kiện nổ súng chết người của cảnh sát San Jose. Đối với vụ Trần thị Bích Câu Madison Nguyễn xuống đường chống cảnh sát, nhưng vụ Daniel Sơn Phạm lại nín thinh.
Gạt ra ngoài mọi thành kiến, bất đồng, mâu thuẫn và rạn nứt giữa bà Madison và đa số người Mỹ gốc Việt tại San Jose, lẽ ra bà Madison phải thấy rằng sự kiện Daniel Sơn Phạm bị cảnh sát San Jose bắn chết chẳng liên quan gì đến sự kiện Little Sàigon, sự kiện bà ngăn cản nghị quyết cờ vàng hay vấn đề bà ta đã bị hơn 5 ngàn cử tri khu vực 7 bỏ phiếu bất tín nhiệm vào ngày 3 tháng 3/2009. Vì đây là vấn đề nhân bản, nghĩa vụ lẫn nhiệm vụ của một đại diện dân khi đối diện trước một cái chết có nhiều nghi vấn. Nhưng tiếc thay vì quyền lợi cá nhân, vì tham vọng tái ứng cử vào năm 2010, vì thói “đền ơn” bà nghị viên cần phải “đền ơn cảnh sát” đã ủng hộ No recall, nên đã im lặng đạp lên máu và nước mắt của gia đình nạn nhân mà đi.
Phán quyết của Biện Lý Cuộc ngày 14/10/09, đã cho thấy cái gọi là “Dự Luật Trong Sáng, Công khai” (Sunshine Ordinance) do ông Chuck Reed đề ra là chuyện nói vậy chớ không phải vậy. Mặc dù Chuck Reed có những lời nói có vẻ thành thật trong bài xã luận của báo SJMN ngày 19 tháng 10/ 09, tựa đề: “Trường hợp Phạm cần đưa ra nhiều tiết lộ của cảnh sát hơn” (Pham case shows need for more police disclosure). Bài báo viết: “Reed nói cuồn tape 911 nên công bố để chứng minh việc nào đó, tốt hơn là không có gì, và cuồn băng nên được phổ biến sau cuộc họp của bồi thẩm đoàn…Khi cuồn tape được phổ biến, nó có thể làm sáng tỏ hoàn cảnh cảnh sát đã làm, kể cả việc Phạm bị bịnh tâm thần và mức độ được đánh giá là nguy hiểm. Báo cáo tường trình của cảnh sát sẽ làm người dân hiểu chuyện gì đã xảy ra”. Nhưng, câu hỏi đặt ra ở đây là tại sao ông Chuck Reed lại không thỏa mãn nguyện vọng của gia đình nạn nhân và hàng ngàn thỉnh nguyện của cử tri VN như những điều ông đã nói trên báo SJMN trước khi có phán quyết của Biện Lý Cuộc?
Duy trì sự trong sáng công lý của một quốc gia vốn tự hào thượng tôn luật pháp là điều cần thiết. Nhưng để thực hiện điều này, thiết nghĩ Hội Đồng Thành Phố, Sở cảnh sát và Văn phòng Biện lý Santa Clara nên theo nguyện vọng của gia đình nạn nhân, Ban Đại Diện Cộng Đồng VN, các Đoàn thể và hàng ngàn thỉnh nguyện thư của người Mỹ gốc Việt yêu cầu chính quyền triệu tập một Bồi Thẩm Đoàn mới, làm việc công khai với những nhân chứng, vật chứng do sở cảnh sát cung cấp. Có được như vậy thì thật sự mới khiến mọi người hiểu được lời thị trưởng Chuck Reed đã nói: “The police report might lay out other circumstances that would help people understand what happened”.
* Đặng thiên Sơn (22/10/09)

>> Xem Tiếp!

CHÍNH NGHĨA VÀ GIAN TÀ

* Nguyễn Châu
Chính phủ của Tổng Thống Barack Obama chủ trương mọi sự việc đều phải được minh bạch. Từ ba năm trước đây, chính quyền Thành Phố San José với Thị Trưởng Chuck Reed cũng đã đặt sự minh bạch lên hàng đầu mọi công tác của Hội Ðồng Thành Phố. Hội Ðồng Thành Phố họp thường xuyên để mọi cư dân thành phố được tham gia, góp ý kiến về những dự án mà Thành Phố sắp thực hiện.

Thế nhưng, trong vụ xây dựng một khu Thương Mãi lấy tên là Vietnam Town thì không hiểu tại sao, hầu hết cư dân trong thành phố và đặc biệt là trong khu vực có dự án được chấp thuận cũng không hay biết. Rồi từ sự thiếu minh bạch này đã nổ ra cuộc tranh cãi về danh xưng của khu thương mãi nói là dành cho Cộng Ðồng Việt Nam để vinh danh sự đóng góp của cộng đồng này vào sự phồn vinh của Thành Phố trong hơn ba mươi năm qua.

Vấn đề danh xưng của khu thương mãi nói là của những Việt trên một đoạn đường của Story Road đã tạo nên một cuộc tranh cãi sôi động. Cộng đồng Việt Nam không đồng ý với cái tên áp đặt sẵn là “Vietnam Town” dành cho khu buôn bán lẻ mà một tư nhân đứng ra xây dựng, không tham khảo ý kiến của cộng đồng người Việt và những chủ nhân đang kinh doanh trong khu vực. Sở dĩ cái tên “Vietnam Town” bị phản đối là vì nó có tính cách lạm xưng, không thích đáng. Dự án xây cất này chỉ là một khu buôn bán lẻ giống như Grand Century Mall ở bên cạnh, không thể gọi là “Town” như Japan Town, China Town được, bởi vì tầm vóc nhỏ, không có đường phố.

Cộng đồng Việt Nam đã cùng với một vài cộng đồng bạn lên tiếng phản đối và đòi hòi phải trưng cầu ý kiến cư dân về cái tên.

Chính quyền đã minh bạch mở cuộc thăm dò, báo Mercury News cũng mở cuộc thăm dò qua Internet. Kết quả cái tên Vietnam Town, Saigon Town, Saigon Business District vân vân đều có tỷ lệ rất thấp so với tỷ lệ hơn 91% đồng ý lấy tên Little Saigon đặt cho khu thương mãi nói là để vinh danh cộng đồng Việt Nam tại San Jose.

Hội Ðồng Thành Phố San Jose đã mở một phiên họp đặc biệt mời cư dân thành phố đến để lấy ý kiến một lần chót trước khi Hội Ðồng Thành Phố biểu quyết.

Hơn hai trăm người Việt đã đến tham dự và đã phát biểu ủng hộ cái tên Little Saigon, chỉ một thiểu số khoảng 40 người, đa số là người Mễ Tây Cơ phát biểu ủng hộ cái tên Saigon Business District. Thế nhưng, khi Hội Ðồng Thành Phố biểu quyết thì cái tên được thiểu số phát biểu đồng ý lại thăng cái tên được đại đa số lựa chọn. Công đồng người Việt Bắc California và khắp nơi trên Hoa Kỳ đều bất bình trước sự chà đạp dân chủ của Hội Ðồng Thành Phố San Jose. Những cuộc biểu tình đòi Dân Chủ và công bằng đã diễn ra vào buổi trưa những ngày thứ ba.

Trong lúc cuộc tranh đấu đòi Công Bình và Dân Chủ đang diễn ra thì đùng một cái có một nghị viên vô tình tiết lộ chuyện bà nghị viên gốc Việt đã vận động riêng yêu cầu ông ta bỏ phiếu chi cái tên Saigon Business District của bà. Luật sư của cộng đồng Việt Nam nhận ra đó là hành động vi phạm Luật Brown Act của tiểu bang.

Sự phát giác này đã khiến cho Thị Trưởng Chuck Reed và Nghị viên Madison Nguyễn vội vã ký tên vào một bản đề nghị “bỏ luôn cả cái tên Saigon Business District đã được biểu quyết 8 / 3 trong đêm 20 tháng 11-2007” và không đặt một cái tên nào cả.

Vội vã hủy bỏ kết quả của cuộc biểu quyết, Hội Ðồng Thành Phố, đặc biệt là ông Thị Trưởng và bà nghị viên gốc Việt tưởng là đã “phi tang” hành động vi phạm luật Brown Act của tiểu bang. Nhưng, được sự hỗ trợ của cộng đồng người Việt tại San Jose và khắp nơi cùng sự cố vấn của những người bạn Mỹ ưa chuộng dân chủ, công bằng và quang minh chính đại, Ông Nguyễn Ngọc Tiên, Chủ tịch cộng đồng Việt Nam Bắc California đã đưa đơn kiện Hội Ðồng Thành Phố San Jose đã vi phạm luật của tiểu bang trong vụ Little Saigon.

Luật sư của Hội Ðồng Thành Phố đã xông xáo viện nhiều lý lẽ để phản bác và yêu cầu Tòa Sơ Thẩm bãi bỏ vụ kiện do Cộng Ðồng Việt Nam Bắc California đứng đơn.

Thỉnh nguyện này của Luật sư Thành Phố San Jose đã bị Chánh Án Tòa Thượng Thẩm Quận Hạt Santa Clara, Kevin Murphy bác bỏ với Phán quyết ngày 29 tháng 5-2009.

Tòa ra lệnh đòi nghị viên William Forrest và nghị viên Madison Nguyễn đến để lấy cung. Sau khi Tòa lấy lời khai của nghị viên Madison Nguyễn và nghị viên William Forrest, ngày 01-7-2009, Thanh Phố San Jose đã nộp thỉnh nguyện lên Tòa Kháng Án của tiểu bang xin lệnh bịt miệng (tiếng Mỹ là Protective Order, Gag Order) nguyên đơn không cho tiết lộ một điều gì về vụ kiện.

Trong thời gian Tòa Kháng Án cứu xét đơn thỉnh nguyện bác bỏ phán quyết của Tòa Thượng Thẩm, cộng đồng người Việt đã tiếp tục công cuộc cùng nhau lo đóng góp và gây quỹ pháp lý để theo đuổi vụ kiện vì chính nghĩa và công bằng, nhằm lấy lại danh dự cho một cộng đồng di dân tị nạn chính trị đã tích cực đóng góp vào sự phát triển của Hoa Kỳ, quê hương thứ hai về mọi mặt từ kinh tế, giáo dục, khoa học, quân sự và chính trị.

Công cuộc tranh đấu thật vô cùng cam go, vì cộng đồng Việt Nam thiểu số, tài chánh yếu kém so với chính quyền một thành phố lớn như San Jose, thì rõ ràng là “trứng chọi đá”. Thế nhưng, hầu hết đồng hương người Việt đều tin tưởng rằng “chính nghĩa luôn luôn thắng gian tà” cao hơn nữa, họ tin vào triết lý dân gian “Trời Có Mắt” sẽ soi sáng cho công lý.

Và ngày Thứ Ba, 13 tháng 10-2009 vừa qua, Trời đã ngó lại Cộng Ðồng Việt Nam Bắc California. Ánh sáng công lý đã chiếu soi Phán quyết của Tòa Kháng Án tiểu bang California, đơn thỉnh nguyện của Thành Phố San Jose nộp ngày 01-7-2009 đã bị bác bỏ.

By The Court:

“The petition for writ of mandate is denied. This court’s temporary stay order issued on july 1, 2009, is vacated.”

Phán quyết này là tuyệt đối vì cả ba vị thẩm phán là Patricia Bamattre-Manoukian, Nathan Mihira và Richard McAdams của Tòa Kháng Án đều quyết định không cứu xét đơn thỉnh nguyện của Thành Phố San Jose.

Ðây là một tin mừng cho Cộng Ðồng Việt Nam Bắc California. Có thể xem phán quyết này như là một thắng lợi thứ hai trong vụ kiện thành phố. Một thắng lợi của chính nghĩa đối với gian tà.

Tin mừng này đã tăng thêm sự cố gắng của những người Việt hằng quan tâm đến danh dự của cộng đồng, đặc biệt là những đồng hương tự nguyện, tự phát đóng góp công sức và bằng mọi cách cố gắng quyên tiền bạc giúp cho quỹ pháp lý của cộng đồng.

Tuy nhiên Cộng Ðồng Việt Nam Bắc California vẫn còn nhiều điều không vui. Ðó là nỗi oan của Daniel Phạm chưa được giải, mặc dầu cộng đồng Việt Nam và các tổ chức pháp lý trong các cộng đồng bạn đã ra sức tranh đấu đòi hỏi một Ðại Bồi Thẩm Ðoàn Công Khai như vụ Trần Thị Bích Câu.

Bà Biện Lý Dolores Carr đã không quan tâm đến yêu cầu của cư dân thành phố, đã không giữ lời hứa “bảo vệ cư dân và công lý”.

Trước tình hình này, người Việt có lương tri, có ý thức dân tộc và yêu chuộng công bằng, cần phải đoàn kết, cần phải gắn bó với nhau hơn để cùng chung lòng, góp công, góp của cho thắng lợi cuối cùng. Chính nghĩa dù phải gặp nhiều gian nan thử thách, nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ thắng gian tà.

NGUYỄN CHÂU

>> Xem Tiếp!

Tuesday, October 20, 2009

Nghe Má Khóc Trên Làn Sóng Phát Thanh

Dạ thưa Má,
con ngồi đây đau đớn
nghe giọng khàn, hơi thở ngắn, chiều rơi
trái tim con bủn rủn những rã rời
nghe Má nói:
-"Đời còn gì để mất!...

cả cuộc đời sống nhờ trên mảnh đất
đâu mong giầu chỉ ước đủ cơm ăn
tuổi Má già vẫn cố gắng nhọc nhằn
bám vào đất với tình quê chân thật
căn nhà nhỏ với vài ba công đất
đời ông cha để lại Má hôm nay
thế mà giờ Má phải chịu trắng tay
cầm sấp bạc lạnh lùng như rơm rác!
rơm vởi rác trên bờ đê góc chợ
hóa thân bèo một kiếp sống nổi trôi
Má kêu van, cửa đóng, không đáp lời
ròng rã đã bao mùa thu rụng lá
Má không tin, trái tim người vô cảm
nên đi hoài - van lạy - Má kêu oan
chẳng phải là chỉ có Má độc hành
còn cô bác khắp tỉnh thành chung phận!
người ta nói, dân oan nghe xúi dục,
nhận đồng tiền của thế lực ngoài, trong
bao nhiêu năm oan ức giải không xong
giờ vu khống, hứa suông và đe dọa
Má không sợ - những đòn roi, đầy đọa
bởi sống mà vô nghĩa quá con ơi!..."

Dạ thưa Má,
trời không mưa, sao ướt!
trên mắt, môi... mặn đắng, sót cả lòng
dẫu chỉ nghe trên làn sóng phát thanh
con thương lắm nỗi oan khiên của Má
con xa cách chẳng làm chi được cả
chỉ còn thơ ghi lại nỗi đoạn trường
mong bạn bè ai còn nhớ quê hương
cứu giúp Má - người dân oan - khốn khổ!


Phú Yên
9.21.2007

>> Xem Tiếp!

Sunday, October 18, 2009

Ðồ cứu trợ nạn nhân bão số 9 gồm dép dứt quai, quần áo rách...


Hình bên: Dân làng di chuyển bằng xuồng băng ngang một cánh đồng lúa bị ngập nước ở huyện Ðiện Bàn tình Quảng Nam. Tỉnh này là một trong hai tỉnh bị thiệt hại nặng nhất gây ra bởi trận bão số 9 hồi đầu Tháng Mười. (Hình: Hoàng Ðình Nam/AFP/Getty Images)

Hỡi những ai muốn làm từ thiện, đang cố gắng kêu gọi lạc quyên cứu giúp nạn nhân bão lụt hãy đọc kỹ bản tin này:

QUẢNG NAM 17-10 (TH) - “Quần áo quá cũ rách; giày dép đứt quai không thể sử dụng; các tạp chí chuyên ngành thời trang, chứng khoáng... trong một số thùng quà cứu trợ bà con vùng bão lũ khiến Ủy Ban Mặt Trận Tổ Quốc tỉnh Quảng Nam chua xót không biết xử lý ra sao.” Báo điện tử VNExpress ngày 17 Tháng Mười 2009 cho hay như vậy về tình hình cứu trợ nạn nhân bão số 9 (tên quốc tế Ketsana) thổi vào một số tỉnh miền Trung Việt Nam.

Bão số 9 đánh vào các tỉnh miền Trung Việt Nam, bị nặng nhất là hai tỉnh Quảng Nam và Quảng Ngãi. Tổng kết thiệt hại sau bảo cho thấy, ít nhất, có 163 người chết và 11 người mất tích. Thiệt hại nhà cửa và tài sản gồm 21,613 nhà bị sập, hay bị lũ cuốn trôi; 258,415 nhà hư hại và 294,711 nhà bị ngập. Bên cạnh đó có hơn 18,000 trường học, trạm y tế, trụ sở UBND xã, các công trình công cộng bị hư hỏng và ngập nước. Ðồng thời, bão lũ còn gây rất nhiều thiệt hại về nông nghiệp, thủy sản, giao thông, điện, thủy lợi... với tổng thiệt hại ước tính $785 triệu USD.

Nguồn tin VNExpress thuật lời ông Vũ Khắc Trọng, viên chức UBMTTQ (cơ quan ngoại vi của đảng CSVN) tỉnh Quảng Nam nói rằng: “Kiểm tra hàng cứu trợ trước khi phát cho người dân, chúng tôi lặng người khi phát hiện một số thùng quà chứa quần áo quá cũ rách không thể sử dụng; giày dép đứt quai; sách, báo thì lem luốc, phần nhiều là tạp chí chuyên ngành...”

Tờ báo này viết “Những thùng quà này do các ‘mạnh thường quân’ gửi đến cứu trợ người dân chịu thiệt hại sau bão lũ số 9. UBND xã Tam Hải, huyện Núi Thành, Quảng Nam, cũng vừa nhận được 100 suất quà từ hai người phụ nữ xưng là đại diện của hai tổ chức từ thiện, đến phát quà cứu trợ. Song, ‘khi kiểm tra thì mỗi suất chỉ có hai lon gạo, vài ba gói mì và một bộ quần áo cũ nát không thể sử dụng được’, ông Hồ Thanh Khoa, phó chủ tịch UBND xã chia sẻ.”

Có rất nhiều nghi vấn về các thùng hàng cứu trợ đã bị đánh tráo khi chuyền qua tay các cơ quan ngoại vi của đảng hay nhà cầm quyền địa phương. Tiền cứu trợ cũng đều bị các viên chức có trách nhiệm phân phát xà xẻo chứ không còn nguyên vẹn.

Nhà cầm quyền Hà Nội từng có chỉ thị phải tập trung mọi thứ phẩm vật cứu trợ vào một đầu mối của nhà nước, không cho phép tư nhân tới phân phối thẳng cho nạn nhân.

Vụ phát tiền cho dân ăn Tết Nguyên Ðán hồi năm ngoái là một thí dụ điển hình. Các quan xã đã cấu tiền của dân dưới đủ mọi hình thức.

VietNamNet hồi Tháng Sáu năm ngoái cho hay 14 tấn gạo cứu đói cho dân xã Cẩm Nhượng, huyện Cẩm Xuyên tỉnh Hà Tĩnh đã bị ông chủ tịch xã “đã tự ý chỉ đạo cho hai nhân viên cấp dưới bán đi 1.5 tấn để lấy tiền trả nợ”.

Hiện nay, các nhà thờ Công Giáo ở Hoa Kỳ, các chùa Phật Giáo đều có quyên góp tiền bạc để gửi về Việt Nam cứu trợ nạn nhân bão số 9. Tuy nhiên, các số tiền này nhiều phần sẽ không nhờ tay nhà nước phân phát vì sợ thất thoát.

(Nguồn: www.nguoi-viet.com)
------------------------------------

Người đọc tin cần chú ý đến hai ý chính trong bản tin đăng ở trên hoàn toàn trái ngược nhau:

Trích: "Nhà cầm quyền Hà Nội từng có chỉ thị phải tập trung mọi thứ phẩm vật cứu trợ vào một đầu mối của nhà nước, không cho phép tư nhân tới phân phối thẳng cho nạn nhân."

Thế nhưng đoạn sau cùng của bản tin đã viết:
Trích: "...Hiện nay, các nhà thờ Công Giáo ở Hoa Kỳ, các chùa Phật Giáo đều có quyên góp tiền bạc để gửi về Việt Nam cứu trợ nạn nhân bão số 9. Tuy nhiên, các số tiền này nhiều phần sẽ không nhờ tay nhà nước phân phát vì sợ thất thoát."

Đây là một bản tin vừa "dấu đầu" vừa "lòi đuôi"! Bè đảng Việt cộng không cho phép tư nhân đứng ra cứu trợ nạn nhân thiên tai, nghèo khổ; thì làm sao các nhà thờ Công giáo, các chùa Phật giáo ở HK lại có thể không nhờ tay nhà nước phân phát - vì sợ thất thoát ?! Có phải cách nói "cường điệu" để ăn đểu với nhau?

Phú Yên

>> Xem Tiếp!

Tàu Cộng muốn đầu độc cả thế giới, drywall do họ sản xuất cũng có chất độc

TẤM DRYWALL TRUNG QUỐC NHIỄM ĐỘC NHÀ Ở MỸ
*(V.Giang)
Alfonso Sanchez dựng bảng “nhà nhiễm độc do Stonerbrook bán” lên mái nhà mình ở Davie , Florida . Căn nhà mua với giá $1.7 triệu có tường làm bằng drywall Trung Quốc nay mất giá hoàn toàn, chỉ đáng zero, vì không bán hoặc cho thuê được. Ông cho biết chính gia đình ông sẽ dọn đi để khỏi bị ảnh hưởng sức khỏe. (Hình: AP Photo/J Pat Carter)
Tường tỏa ra hơi sulfuric, không ai muốn mua, bảo hiểm không đền WEST PALM BEACH, Florida (AP) – Ước mơ về nghỉ hưu tại Florida của hai ông bà James và Maria Ivory bị cản trở khi họ khám phá rằng căn nhà mới của họ được xây với vách ngăn bằng thạch cao ép lại (drywall) nhập cảng từ Trung Quốc, bị tố là tiết ra hơi sulfuric và làm hoen rỉ ống nước. Tình hình trở nên tệ hại hơn khi họ liên lạc với công ty bảo hiểm để xin trợ giúp – và được biết rằng sẽ không được bồi thường và giao kèo bảo hiểm của họ sẽ không được tái ký.

Hàng ngàn chủ nhà trên khắp Hoa Kỳ mua nhà mới được xây bằng vật liệu bị khuyết điểm này đang trong tình trạng lỡ dở, không biết sẽ giải quyết ra sao.

Các cơ quan cấp tiểu bang và liên bang Hoa Kỳ cho hay các tấm drywall Trung Quốc “tiết ra các chất sulfur” và có strontium sulfide, ngửi như mùi trứng thối. Các chủ nhà than phiền là các loại khí này làm han rỉ ống nước, làm hư TV và máy lạnh, làm đen đồ trang sức và các món bằng bạc. Một số khác cho rằng drywall này làm họ ốm đau.

Các chủ nhà hiện không có nhiều hy vọng vì chính quyền và các công ty Trung Quốc nhiều phần sẽ không trả lời các đơn kiện hay bồi thường cho họ. Các công ty bảo hiểm coi đây là khiếm khuyết của công ty xây nhà, không nằm trong phần được bảo hiểm.

Có ít nhất ba công ty bảo hiểm khởi sự hủy bỏ giao kèo hay từ chối không tái ký sau khi các chủ nhà liên lạc với họ để giúp thay thế các tấm drywall. Vì công ty cho vay tiền mua nhà đòi hỏi chủ nhà phải bảo hiểm nhà cửa của họ, những người này có nguy cơ bị xiết nhà, tuy nhiên hiện không có luật lệ nào cấm hủy bỏ giao kèo bảo hiểm nhà cửa.

“Ðây cũng giống như cơn sóng nhỏ ngoài xa đang tiếp tục lớn dần cho tới khi trở thành trận sóng thần,” theo lời luật sư ở Florida David Durkee, người đang đại diện hàng trăm chủ nhà để kiện các công ty xây nhà, công ty cung cấp vật liệu và các nhà chế tạo liên quan tới drywall.

Số lượng drywall nhập cảng từ Trung Quốc vào Hoa Kỳ từ năm 2004 đến năm 2008 đủ để xây hàng chục ngàn căn nhà, phần lớn ở vùng Ðông Nam Hoa Kỳ, nhất là Florida.

(V.Giang)

>> Xem Tiếp!

Bánh vẽ là những món hàng luôn được bày bán ở các nước CS

Bàn về những “chiêu bài mị dân”* Song Chi

Để giữ vững vị trí độc tôn lãnh đạo, để tiếp tục ru ngủ số đông người dân khờ khạo đồng thời dẹp yên những mầm mống tư tưởng hoài nghi, bất phục và đối kháng trong một thiểu số “cứng đầu”, những nhà nước chuyên chế độc tài luôn luôn phải có những “chiêu bài mị dân” của họ. Ví dụ, với nhà nước Trung Quốc hiện nay, người ta thấy rất rõ những chiêu bài đó là sự phát triển kinh tế và niềm tự hào, tự tôn về dân tộc. Chính những thành tích về phát triển kinh tế, sự lớn mạnh về khả năng quân sự quốc phòng, viễn cảnh về một siêu cường quốc trong tương lai… của Trung Quốc chắc chắn đã tạo nên trong lòng đa số dân chúng của họ một cảm giác bằng lòng và tự hào để tạm quên đi khát vọng về tự do dân chủ, nhân quyền được tôn trọng cũng như sự bức xúc trước muôn vàn bất công, phi lý, những điều tồi tệ trong xã hội. Và hai “lá bài” này phải nói là mạnh, bởi vì với đà phát triển kinh tế như hiện nay, với vị thế của một đất nước khổng lồ trên một tỷ dân và với một tham vọng bành trướng, bá quyền đã có “truyền thống” từ xưa, Đảng và Nhà nước cộng sản Trung Quốc có thể yên tâm mà tại vị khá lâu nữa, nếu như không có bất cứ một khúc ngoặt bất ngờ nào đó của thời cuộc.

Học theo đàn anh, Đảng và Nhà nước cộng sản Việt Nam cũng có những “chiêu bài mị dân” riêng của mình. Trước đây những “chiêu bài” quen thuộc được sử dụng bao nhiêu năm là thành tích về “sự chiến thắng vĩ đại của Việt Nam trong hai cuộc chiến tranh thần thánh chống Pháp và chống Mỹ, giành độc lập dân tộc, thống nhất đất nước” và huyền thoại về vị cha già dân tộc Hồ Chí Minh. Cho đến giờ phút này, những điều này vẫn thường xuyên được lặp đi lặp lại từ trên các phương tiện truyền thông của nhà nước cho đến chương trình giáo khoa suốt 12 năm trung học và cả bậc đại học. Thậm chí, sợ người dân xao lãng, nhà nước còn phát động rộng rãi trong mọi tầng lớp nhân dân những cuộc học tập theo tư tưởng đạo đức Hồ Chí Minh rất là quy mô và tốn kém, bắt cả sư thầy ni cô trong các nhà chùa cũng phải học!

Từ khi thực hiện chính sách “mở cửa” về kinh tế, chính quyền chuyển sang khuyến khích người dân lao vào kiếm tiền, làm giàu bằng đủ mọi cách và sử dụng lá bài “ổn định chính trị, phát triển kinh tế” để người dân quên đi những nhu cầu khác cũng như những câu hỏi lớn khác về đời sống xã hội chính trị của đất nước. Đối lập với sự ổn định về chính trị, phát triển về kinh tế, một lập luận thường xuyên được những người cầm quyền đưa ra để “hù doạ” nhân dân đó là mọi sự đa đảng, đa nguyên sẽ chỉ dẫn đến sự xáo trộn, rối loạn về chính trị, xã hội và cả kinh tế, lý do là bởi vì trình độ dân trí Việt Nam còn thấp nên mô hình độc đảng với sự lãnh đạo của Đảng CSVN như lâu nay là đúng đắn, tối ưu.



Phải nói là có không ít người dân, nếu không đọc thêm các nguồn thông tin khác hoặc có thêm những trải nghiệm cá nhân về những môi trường sống khác trong những thể chế chính trị xã hội khác, đã tin hoặc tạm bằng lòng với những lý luận như vậy.

Những người cầm quyền đã lừa mị nhân dân của họ với khái niệm về sự ổn định. Tuy nhiên, một xã hội gọi là ổn định về chính trị do được cai trị bởi bàn tay sắt của một thể chế chính trị độc tài, độc đảng không có nghĩa là ổn định về kinh tế và xã hội. Bên dưới cái bề mặt có vẻ ổn định về chính trị, một xã hội được điều hành theo cơ chế “đảng trị” bởi một đảng duy nhất thâu tóm mọi quyền lực trong tay như ở Trung Quốc và Việt Nam luôn luôn chất chứa những mâu thuẫn, nghịch lý do không có sự cạnh tranh, san sẻ, khống chế và kiểm soát lẫn nhau trong quyền lực chính trị và điều hành đất nước, không có một nền luật pháp rõ ràng, minh bạch để điều chỉnh mọi sự sai lệch trong phát triển xã hội cũng như phát triển kinh tế. Chưa kể chính cái thể chế chính trị độc tài độc đảng đã tạo điều kiện cho bao nhiêu bất công, phi lý, những vấn nạn xã hội tồn tại và sinh sôi nảy nở không sao giải quyết nổi như nạn tham nhũng, hối lộ, tệ cửa quyền, khoảng cách chênh lệch giàu nghèo quá lớn, bản thân người dân thì không có tự do dân chủ và nhân quyền thì bị chà đạp… Còn trong phát triển kinh tế, sự thiếu vắng một nên luật pháp minh bạch và sự cạnh tranh sòng phằng cũng làm cho nền kinh tế của quốc gia đó có nhiều bất ổn, rủi ro. Tất cả những điều đó sẽ tạo nên những mâu thuẫn từ trong bản chất chế độ, như những đợt sóng ngầm âm ỉ chỉ chờ có cơ hội thuận tiện là trào lên phá vỡ sự ổn định bề mặt kia bất cứ lúc nào.

Cũng như nhà cầm quyền Trung Quốc, nhà cầm quyền Việt Nam luôn luôn đem những thành tích tăng trưởng về kinh tế và sự thay đổi trên bề mặt xã hội để xoa dịu nhân dân và biện minh cho sự thống trị của Đảng.

Trong khi đó, bị nỗi ám ảnh về cái đói cái nghèo của thời bao cấp, cả xã hội Việt Nam ngày nay đang lao vào kiếm tiền, và không ít người dân tự an ủi rằng so với thời bao cấp chưa xa thì cuộc sống bây giờ đã dễ thở hơn, còn nếu so với cái thời miền Bắc trước năm 1975 thì rõ ràng một trời một vực rồi.



Nhung như đã nói, phát triển kinh tế chỉ mới là một phần trong việc chứng tỏ xã hội đó đang đi lên theo chiều huớng tích cực, còn bao nhiêu vấn đề khác: khoảng cách giàu-nghèo và sự bất công quá lớn trong xã hội, tài nguyên của đất nước bị khai thác đến cạn kiệt, thiên nhiên bị tàn phá không thương tiếc, môi truờng sống bị ô nhiễm nặng nề, chất lượng cuộc sống của đa số người dân chưa đuợc cải thiện tận gốc và chế độ an sinh xã hội chưa đuợc quan tâm đến, chưa kể là sự xuống cấp, tha hóa về đạo đức xã hội, mọi giá trị đều bị lệch chuẩn… Như thế là một xã hội đang phát triển một cách phi nhân tính và lệch lạc, chệch hướng so với con đuờng phải đi là xã hội phải ngày một văn minh, con nguời ngày một tự do, tự chủ, đuợc coi trọng và hạnh phúc hơn!

Thế nào là một xã hội phát triển lành mạnh, nhân bản, đúng hướng?

Khi mà trong xã hội đó tất cả mọi mục tiêu hướng tới đều phải vì con người, đặt sự tự do hạnh phúc của con người lên trên hết.

Khi mà trong xã hội đó mọi người dân có quyền đi bầu chọn những người xứng đáng nhất lên điều hành đất nước và có quyền lên tiếng phê phán kêu gọi những người này phải từ bỏ chức vụ nếu họ bất tài, thất đức hoặc có những hành vi sai trái làm hại cho đất nước, cho nhân dân. Người dân có quyền lên tiếng bày tỏ chính kiến, quan điểm chính trị xã hội của mình một cách ôn hoà, có quyền phê bình, phản biện mọi chủ trương đường lối chính sách của Nhà nước mà không bị chụp mũ phản động, phản quốc, bị gây khó dễ thậm chí bị bắt bớ, cầm tù.

Khi mà trong xã hội đó người dân biết rằng nếu có bất cứ chuyện gì xảy ra họ có thể trông cậy vào luật pháp, luật pháp sẽ bảo vệ họ, nhà nước sẽ bảo vệ họ nếu họ đúng, nếu họ bị những kẻ côn đồ hành hung hoặc những kẻ lạ mang danh nước láng giềng anh em đánh cướp, bắt giữ…

Khi mà trong xã hội đó con người từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi luôn luôn cảm thấy an tâm rằng nếu họ lương thiện, đi làm và đóng thuế đầy đủ cho nhà nước thì ngược lại, khi cần họ có thể trông cậy vào sự hỗ trợ của nhà nước như lúc thất nghiệp, khi đau yếu lúc già cả không nơi nương tựa… Và do đó họ có thể sống một cuộc đời nhẹ nhàng ít lo nghĩ, không phải bon chen giành giật mọi cơ hội, chỉ biết chăm chăm thu vén cho cá nhân mình vì khi có việc gì xảy ra không biết trông vào đâu.

Khi mà trong xã hội đó người dân tin rằng đồng tiền đóng thuế từ bao mồ hôi công sức của họ được nhà nước sử dụng một cách hợp lý, công khai và minh bạch.

Mọi người dân đều được tạo điều kiện tốt nhất để học hành và khi đến trường những đứa trẻ không phải học những kiến thức vô bổ, những điều dối trá mà ngay người thầy dạy chúng cũng không tin và bản thân chúng cũng biết như vậy.

Mọi người dân đều có những cơ hội như nhau để thành đạt và bằng cấp, tước vị, chỗ làm đều không thể mua mà có.

Khi mà trong xã hội đó người dân không phải chịu những tai hoạ, những cái chết oan uống có thể đến từ bất cứ đâu, từ bất cứ lý do nào do sự vô trách nhiệm, làm ăn gian dối của người khác như cầu gãy, nhà sập, điện giật trên đường hố ga sụp dưới chân hay sữa nhiễm độc, phở ướp phóoc-môn…

Khi mà trong xã hội đó sự vất vả của người nông dân công nhân được đền bù xứng đáng, tiếng nói của người trí thức được coi trọng, tài năng của người nghệ sĩ được phát triển tối đa trong sự tự do không ai cấm đoán…

Khi mà trong xã hội đó báo chí được quyền nói lên sự thật, được quyền đứng về phía lẽ phải, đứng về phía nhân dân và những giọt nước mắt.

Mọi lời nói phải cũng như mọi tiếng kêu oan không lọt thỏm vào sự im lặng.

Khi mà trong xã hội đó con người không có quá nhiều nỗi lo, cho dù những nỗi lo có lý hay vô lý. Khi con người không có quá nhiều nỗi sợ, và mọi nỗi sợ đều do chính quyền tạo ra.

Khi cái tốt, cái thiện, điều tử tế không phải là điểu hiếm hoi hay bất bình thường và cái xấu, cái ác, điều không tử tế lại tràn ngập khắp nơi và trờ thành bình thường.

Khi con người không vô cảm trước mọi điều tồi tệ đang xảy ra hàng ngày, không cúi đầu bạc nhược trước cường quyền, biết đau đớn trước vận mệnh của đất nước và của dân tộc.

Khi mà trong xã hội đó mọi người biết xấu hổ, kẻ làm quan biết đến đến hai chữ xin lỗi – xin lỗi nhân dân, xin lỗi lịch sử và biềt đến văn hoá từ chức. Khi lòng yêu nước không bị kết tội còn kẻ xu nịnh, phản quốc lại được tôn vinh.

Chỉ khi đó xã hội ấy mới là một xã hội đang phát triển đúng hướng, lành mạnh, và nhân bản.

Còn nếu không, đừng nói với nhân dân tôi về độc lập, tự do và hạnh phúc, về công lao của Đảng, về chủ nghĩa Mác – Lê Nin bách chiến bách thắng và tư tưởng của Hồ Chí Minh vĩ đại.

Đừng nói với nhân dân tôi muôn vàn những khái niệm, lý luận, những mỹ từ sáo rỗng…

Bởi vì, khi không đem lại được độc lập tự do hạnh phúc cho nhân dân sau hơn sáu mươi năm điều hành đất nước, còn có lý do gì để Đảng cầm quyền đó tiếp tục tại vị?

Nguồn: talawas blo

>> Xem Tiếp!

Saturday, October 17, 2009

Cải tổ y tế: “ Ông Obama đã bước chân phải vào lịch sử, đang muốn thò thêm chân trái…!”

*Đặng thiên Sơn
Một trong bốn bài hát được trình bày trong buổi lễ đăng quang của tổng thống Obama, bài có ý nghĩa nhứt là bài At Last. Đây là bài hát do nhạc sĩ Mack Gordon và Harry Warren viết vào năm 1941, làm nhạc đệm cho phim Orchestra Wives. Bài này đã được nữ ca sĩ da đen Beyonce trình bày, khi ông Obama cùng vợ là bà Michelle bước ra sân khấu cùng nhảy để bắt đầu cho chương trình buổi lễ đăng quang vào ngày thứ Ba 21 tháng 01 năm 2009. Với giọng hát cất cao lanh lãnh, ca sĩ Beyonce đã diễn tả được tất cả ý nghĩa bên trong của bài hát. Mà ở đó, qua thuật ngữ, người nghe cảm nhận được sự thành đạt của con người sau một thời gian cố gắng.

Sự kiện thượng nghị sĩ Barrack Hussein Obama, dân da màu, thuộc giai cấp nô lệ. Hôm nay, nghiểm nhiên trở thành chủ nhân Tòa Bạch Ốc sau 223 (1776-2009) năm dựng nước của người da trắng, đã nói lên những gì bài At Last muốn diễn tả. Nhưng, ông Obama chưa
ngừng tham vọng của mình tại đó. Ông còn muốn làm thêm một điều mà vị tổng thống tiền nhiệm Bill Clinton không làm được để bước hẳn… chân trái vào lịch sử Hoa Kỳ một cách vẻ vang hơn. Để thực hiện điều này, vừa nhậm chức với thời gian chỉ hơn nửa năm, nói nôm na là chưa ráo mực. Ông Obama đã tạo ra “cơn sốt” cho nước Mỹ qua Kế Hoạch Y Tế (Obama's Health Care Plan).

Phải nói rằng, đưa ra vấn đề cải tổ y tế lúc này, hiển nhiên Obama đang dẫn dắt quốc hội và dân chúng đi về một hướng khác. Đó là hướng Obama muốn mọi người quên đi đáp số bài toán kinh tế đang suy sụp như lời hứa lúc ra tranh cử, sau khi ông đã chi ra hết mấy ngàn tỷ đô la trong quỷ tiết kiệm, tiền hưu, tiền già của người dân.

Kế hoạch cải tổ y tế của tổng thống Obama không phải là đề tài mới, mà thuộc loại rượu cũ của tổng thống Bill Clinton, nhưng ông tổng thống này không làm được trọn vẹn để đem ra bán ngoài thị trường. Nay, Obama muốn chế biến lại và đựng trong một bình mới.

Với tình trạng thất nghiệp tràn lan, kinh tế suy thoái không biết đến chừng nào mới phục hồi. Nếu mọi người có được một bảo hiểm sức khỏe, thì còn gì bằng (?) Sự bén nhạy, tinh khôn của Barrack Obama là nhìn ra chỗ tâm lý này của con người. Tuy nhiên có bảo hiểm bằng cách nào, làm sao mà có và món hàng này của tổng thống Obama là hàng “Free” hay là hàng “On sale”? Muốn biết, xin hãy theo dõi những gì Obama trình bày.

Trong bài diễn văn đọc ngày 9 tháng 9 trước lưỡng viện quốc hội để kêu gọi sự ủng hộ của các nhà lập pháp, tổng thống Obama cho biết chính phủ sẽ thành lập một chương trình bảo hiểm y tế cho những người chưa mua bảo hiểm hoặc những ai không có chương trình Medicare hoặc Medicaid. Kế hoạch này không làm giảm quyền lợi của những người đang hưởng Medicare, mà chỉ là sự ngăn chận lãng phí, lạm dụng và gian lận. Đây là một chương trình bắt buộc, như lái xe phải mua bảo hiểm xe cộ. Người nào có lợi tức trên mức ấn định nghèo mà không mua bảo hiểm, thì sẽ bị phạt 950 đô-la một người và 3,8000 đô-la cho cả gia đình. Kế hoạch cải tổ y tế này, sẽ tạo điều kiện thuận lợi, dễ dàng cho các hãng xưỡng mua bảo hiểm cho nhân viên mình với giá rẻ. Kế hoạch sẽ đem lại cho hầu hết 45 triệu người không có bảo hiểm trở thành có bảo hiểm. Nếu dự luật được thông qua sẽ có khoảng 97% phần trăm dân Mỹ có bảo hiểm y tế. Chi phí thực hiện kế hoạch là 1,000 tỷ USD trong vòng 10 năm. Và cuối cùng ông Obama nhấn mạnh và khẳng định kế hoạch cải tổ không có ý tạo phúc lợi cho di dân bất hợp pháp trong mục đích chính trị như những kẻ xấu miệng, bảo thủ loan tin.
Trong bài diễn văn, ông Obama đã đem tên tuổi hai vị tổng thống tiền nhiệm ra vừa làm tấm chắn, vừa ngụ ý so sánh mình với hai vị tổng thống lỗi lạc kia. Đó là tổng thống thứ 32, Franklin Delano Roosevelt, thuộc đảng dân chủ. Ông Roosevelt là vị tổng thống Hoa Kỳ duy nhất đã tại chức hơn hai nhiệm kỳ từ năm 1933 đến năm 1945. Tổng thống Roosevelt được xem là một trong ba tổng thống kiệt xuất của Hoa Kỳ đứng bên cạnh các ông George Washington, vị tổng thống đầu tiên, một người không đảng phái và tổng thống thứ 16 của Hoa Kỳ là ông Abraham Lincoln thuộc đảng cộng hòa.
Trong thời kỳ kinh tế suy thoái của thập niên 1930, Roosevelt đã lập ra chương trình “New Deal” để cứu trợ thất nghiệp, cải tổ hệ thống kinh tế. Nhưng đáng kể nhứt trong di sản của ông là lập ra hệ thống an sinh xã hội và cuộc chỉnh lý thị trường tài chính “Wall Street”. Người thứ hai Obama đem ra làm bình phong trong bài diễn văn là tổng thống thứ 40 của Hoa Kỳ, ông Ronald Wilson Reagan thuộc đảng cộng hòa . Vị tổng thống này đã nỗi tiếng ngay trong bài diễn văn nhậm chức của mình ngày 20/1/1981. Ông Reagan đã nói: “Chính phủ không phải là giải pháp cho những vấn đề của chúng ta; mà chính phủ mới chính là vấn đề.” Là một tài tử đóng phim hạng B, ông Reagan bị coi là hoang tưởng khi đặt thành vấn đề “Stars War”. Nhưng trên thực tế, hiện nay, ý tưởng này của Reagan đã làm thay đổi toàn bộ cái nhìn trong chiến tranh, và cách hành xử của phần lớn thế giới. Ngoài ra, tổng thống Reagan còn đóng góp vào việc giải quyết chiến tranh lạnh giữa hai khối tư bản và cộng sản, khiến ông trở thành một trong những tổng thống vĩ đại của Hoa Kỳ. Ông Obama nhắc tới ông Roosevelt và Reagan là sự gián tiếp so sánh kế hoạch y tế của mình có giá trị lịch sử chẳng thua gì ai.
Cuối cùng, ông Obama đã không ngại ngùng dứt điểm bài diễn văn bằng những lời lẻ gay gắt, nẩy lửa: “Xin hiểu rõ, tôi sẽ không làm mất thì giờ vì những kẻ tính toán muốn hủy diệt kế hoạch này thay vì tán đồng nó…Tôi không đứng yên để đợi những kẻ chỉ vì đặc quyền đang xử dụng chiến thuật cổ điển để duy trì tình trạng y tế cũ”. Rồi Obama hằn học bồi thêm : “Nếu quí vị cố tình suy diễn sai lạc nội dung chương trình, tôi sẽ mời quí vị ra ngoài lề”. Và ông đã không ngần ngại nói thẳng, đối với những khuynh hướng cải cách xã hội này. Không phải ông là người đầu tiên bị chỉ trích, mà trước đó tổng thống Roosevelt đã từng bị kết án là có tư tưởng cộng sản.
Qua sự trình bày của ông Obama. Câu hỏi đặt ở đây là lấy ở đâu ra để có 1,000 tỷ đô la để thực hiện kế hoạch khi ngân khố trống rỗng, chính phủ đang in tiền không ngừng ? Để trả lời, ai cũng nhìn thấy muốn có 1,000 tỷ, chỉ còn cách duy nhứt là móc túi người dân bằng cách gia tăng các sắc thuế mà thôi. Đây cũng là lý do giải thích sự dằn co, trả treo tại quốc hội cả tháng nay và người dân xuống đường biểu tình phản đối tại nhiều nơi.
Người Mỹ là một dân tộc thích hàng “Free” và hàng “On sale”. Bảo hiểm do nhà nước quản lý với giá rẻ là giá hàng …“On sale”. Nhưng “On sale” bao nhiêu phần trăm? Kế hoạch của Obama không đưa ra được con số dù là… ước đoán. Nên đã khiến nhiều người chán ngấy và ngờ vực, đặc biệt là dân nghèo hồ nghi về miệng lưỡi của con người. Hơn nữa, lại là một người được khen là có tài ăn nói.
Phải nói rằng, hiện nay trên thế giới hệ thống y tế của Mỹ luôn đứng hàng đầu. Hàng năm chính phủ đài thọ 2 ngàn 200 tỷ đô la để lo việc chăm sóc y tế cho người dân. Con số này đã chiếm tỷ lệ 16% trong tổng số GDP quốc gia. Với số chi phí lớn lao như vậy, nhưng vẫn còn có gần 50 triệu người không có khả năng mua bảo hiểm y tế. Trong khi ấy những người có bảo hiểm, họ chỉ được hưởng một số dịch vụ nhất định không quá 25 triệu người. Như vậy thử hỏi, phải chăng kế hoạch y tế của Obama trong 10 năm tốn 1,000 tỷ để đem đến bảo hiểm đến cho mọi người là chuyện nói vậy nhưng không phải vậy? Nói vậy nhưng không phải vậy hàm ý đề cập đến việc không đúng với sự thật. Lý thuyết cộng sản đưa ra “làm theo năng xuất, hưởng theo nhu cầu” nghe qua rất hấp dẫn, nhưng là cái bánh vẽ. Vì nếu là bánh thực, thì không còn có ai cố gắng để làm việc.

Bánh vẻ lúc nào trông cũng ngon, đẹp mắt. Lời nói đường mật bao giờ nghe cũng bùi tai cho dù là lời nói dối, nhưng người ta vẫn thích nghe. Rồi đây, kế hoạch y tế của tổng thống Obama nếu được quốc hội thông qua có tốt đẹp như ý muốn của mọi người, hay chỉ là bánh vẻ thì thời gian sẽ trả lời. Nhưng nhìn hình ảnh gia đình bốn người da màu đứng trước một toà nhà trắng toát, người ta không thể phủ nhận đó là tấm gương phản chiếu hình ảnh mầu nhiệm, tuyệt vời của thể chế dân chủ, tự do. Đây là giá trị tuyệt đối trong tương đối mà mọi sắc dân đang cư ngụ tại Hoa Kỳ cần học hỏi, trong đó có thế hệ thứ hai của Cộng Đồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng Sản tại hải ngoại.

• Đặng thiên Sơn (14/10/09)

>> Xem Tiếp!

HIỆN TẠI VÀ TƯƠNG LAI CỦA CỘNG ÐỒNG NGƯỜI VIỆT TỴ NẠN

* Nguyễn Châu
Báo Le Figaro, Pháp quốc ngày 12 tháng 10 năm 2009 đăng một bài bình luận nhan đề “Tại sao nước Mỹ chiếm hầu hết các giải Nobel?” (Pourquoi les USA ont-ils raflé la plupart des Prix Nobel?)
Bài báo viết “Năm nay, trong 13 khôi nguyên của giải thưởng uy tín này thì 11 người mang quốc tịch Mỹ. Nhưng đây không phải là sự tình cờ.
Thật vậy, “Hoa Kỳ gần như đã chiếm trọn hết các Giải Nobel của niên khóa 2009. Một ưu thế không thể phủ nhận đã kéo dài từ ngày Giải Nobel được thiết lập vào năm 1901. Tổng cộng lại có 40 phần trăm khôi nguyên Nobel mang quốc tịch Hoa Kỳ. Một nền bá chủ được giải thích bằng sự ưu việt của Hoa Kỳ trong lãnh vực khoa học.
Bài báo đã đưa ra các nguyên nhân gần và xa sau đây:
Trước tiên, Hoa Kỳ là một trong các quốc gia có dân số lớn trên thế giới, lại là một nước phát triển nhất, cho nên việc có nhiều nhà khoa học nổi tiếng là không có gì đáng ngạc nhiên
Lý do thứ hai, Hoa Kỳ đầu tư vào lãnh vực nghiên cứu và phát minh nhiều hơn các nước khác: 349 tỷ đô-la năm 2006 trong lúc toàn thể các nước trong Liên Hiệp Âu châu chỉ đầu tư 246 tỷ trong cùng một năm.
Lý do thứ ba, các phòng thí nghiệm nghiên cứu của Mỹ được các công ty tư nhân tài trợ phủ phê.
Lý do thứ tư, Hoa Kỳ đã có chính sách thu hút sự “di cư của trí tuệ mà họ gọi là “Brain drain”. Các tài năng trẻ từ khắp thế giới đều bị Hoa Kỳ thu hút, đến học tập, nghiên cứu rồi vào quốc tịch Mỹ (như trường hợp Nobel Hóa Học năm nay, Venkatraman Ramakrishman, sinh tại Ấn Ðộ, qua Mỹ làm Luận án và trở thành công dân Hoa Kỳ).
Báo Pháp nêu ra vấn đề này là để rút kinh nghiệm của hiện tại để hướng về tương lai. Hoa Kỳ là quốc gia của cơ hội đồng đều, người có tài năng sẽ có điều kiện để thăng tiến để phục vụ quốc gia và nhân loại trong mọi lãnh vực.
Vượt biên, vượt biển trốn thoát chế độ Cộng sản Việt Nam, các thế hệ trẻ Việt Nam định cư tại Hoa Kỳ đã thừa hưởng được cơ hội đồng đều của xã hội Mỹ, tuy chưa đạt đến Nobel, nhưng đã có nhiều nhà khoa học người gốc Việt đã có những phát minh làm cho thế giới thán phục: Nguyễn Xuân Vinh về Khoa Học Không Gian, Dương Nguyệt Ánh về hóa học và vật lý quốc phòng, trong quân đội, thanh niên gốc Việt cũng đã đảm nhận cấp chỉ huy sư đoàn tại chiến trường... vân vân.
Về chính trị, thanh niên Mỹ gốc Việt cũng đã chiếm lĩnh nhiều vị trí trong Quốc Hội Tiểu Bang, Liên Bang và các Hội Ðồng Thành Phố, Hội đồng giáo dục.
Ngày 11 tháng 10 vừa qua, tin từ Virginia cho hay, giới trẻ thuộc các gia đình Việt Nam Cộng Hòa tỵ nạn cộng sản tại Hoa Kỳ đã mạnh mẽ dấn thân vào sinh hoạt chính trị dòng chính của Hoa Kỳ. Họ đã bắt đầu tham gia vào các chính đảng để chuẩn bị cho các cuộc bầu cử sắp tới.
Tại thành phố Falls Church, miền Bắc Virginia Liên Minh người Mỹ gốc Việt đảng Cộng Hòa đã bắt đầu khởi động tập hợp cử tri, không những gốc Việt mà còn đủ các sắc dân khác như Trung Hoa, Ðại Hàn, Mỹ gốc Phi, Mỹ La-tinh.
Anh Shandon Phan Quốc Cường đã nhận định rằng “Cộng đồng chúng ta đã nhận rất nhiều từ nước Mỹ. Khi chúng ta đạt được sự ổn định trong đời sống và gặt hái nhiều thành công trong các lãnh vực khác nhau, chúng ta đang chuyển hóa thành một cộng đồng Mỹ Mới (New Americans) đầy tiềm năng, tự tin và có tinh thần ái quốc nồng nhiệt... Do đó, từ giờ phút này, chúng ta hãy đón nhận một sứ mạng thiêng liêng hơn, đó là phục vụ quốc gia và cộng đồng địa phương băng sự trực tiếp dấn thân vào sinh hoạt chính trị dòng chính của Hoa Kỳ.”
Tại San Jose, giới trẻ thuộc thế hệ thứ hai, thứ ba trong Cộng Ðồng người Việt tỵ nạn cũng đã thành lập một Liên Ðoàn Cự tri Người Việt nhằm mục đích vận động đồng hương nói lên tiếng nói của mình qua lá phiếu trong các dịp bầu cử và khuyến khích các thanh niên Việt Nam tích cực dấn thân vào chính trị dòng chính của Hoa Kỳ để có thể thực hiện ước mơ phục vụ cộng đồng tại Hoa Kỳ và hoài bão giải phóng quê hương Việt Nam khỏi ách cộng sản bạo tàn.
Năm 2009 chỉ còn chưa đầy 80 ngày nữa, dường như trên đất nước Hoa Kỳ, nơi nào cũng có sự náo nức chuẩn bị cho mùa bầu cử các chức vụ dân cử các cấp từ Thành Phố, Tiểu Bang đến Liên Bang.
Ðặc biệt tại San Jose, một thành phố đã có những sinh hoạt chính trị rất sôi động trong mấy năm vừa qua, tuy thời gian có phần gấp rút, nhưng các cuộc vận động dường như vẫn đang âm thầm lắm.
Liên Ðoàn Cử Tri Người Việt đang mong chờ các bạn trẻ có tài năng, đức độ và lòng yêu quê hương đứng ra, tuyên bố ứng cử vào các chức vụ dân cử trong chính quyền nhằm phục vụ quê hương thứ hai đồng thời hỗ trợ cho tiếng nói của người Mỹ gốc Việt, một cộng đồng di dân rời bỏ quê hương vì nạn cộng sản.
Cộng đồng người Việt tỵ nạn tại San Jose đang tưởng tượng sẽ có một cuộc “bầu cử sơ bo“ầ trong phạm vi cộng đồng Việt Nam để những người ứng cử tranh luận về đường lối của mình, rồi cộng đồng tuyển chọn một ứng viên ưu tú nhất, uy tín và tích cực hơn các ứng viên khác và tập trung mọi phương tiện tài lực vận động cho “gà nhà” trong cuộc vận động tranh cử năm 2010.
Các nhà phân tích chính trị cho rằng, bất cứ cộng đồng nào, nếu có nhiều người ra ứng cử tại một khu vực, một đơn vị thì xác suất thắng cử rất ít vì số phiếu của cộng đồng bị phân tán. Do đó, các ứng viên cùng một sắc dân nên ý thức rõ ràng yếu tố này: một ứng viên thì xác suất thắng sẽ rất cao, bởi hầu hết phiếu của đồng hương, đồng chủng sẽ dồn hết cho ứng cử viên của cộng đồng mình.
Nói một cách cụ thể, tại khu vực 7, nơi mà cử tri người Mỹ gốc Việt có tới trên 7,000, số trung bình đi bỏ phiếu trong các cuộc bầu cử là trên dưới 5,000. Trong kỳ bầu cử nghị viên năm 2010 sắp tới đây, nếu chỉ chọn một người của cộng đồng Việt Nam tỵ nạn ra ứng cử, rồi vận động đồng hương của Little Sài Gòn tích cực ghi danh và đi bỏ phiếu thì xác suất đắc cử sẽ rất lớn.
Thật vậy, nếu cộng đồng Mễ có một ứng viên, Mỹ trắng một ứng viên, Phi luật tân một ứng viên, người Hoa một ứng viên, thì hy vọng thắng của ứng viên người Việt do cộng đồng Việt Nam Bắc Cali đưa ra sẽ rất chắc chắn.
Rất mong trong những ngày tới cộng đồng Việt Nam tỵ nạn được đón nhận tin vui từ sự dấn thân của các bạn trẻ đủ tài năng, tự tin và có hoài bão phục vụ cộng đồng.
Xin các bạn trẻ đừng do dự nữa, thời gian không còn bao nhiêu nữa. Hãy mạnh dạn, sau lưng bạn là một cộng đồng đã có nhiều kinh nghiệm về chính trị dòng chính, nay lại có Liên Ðoàn Cử Tri Người Việt cũng gồm đại đa số những người trẻ tuổi dấn thân vì phúc lợi của cộng đồng và vì Tự Do, Nhân Quyền tại quê hương Việt Nam.
Ứng cử vào các chức vụ dân cử để thực hiện lý tưởng chính trị của mình và để đưa tiếng nói chính đáng của cộng đồng người Việt đi xa hơn và đòi hỏi được lắng nghe. Cử tri người Việt nay đã ý thức đầy đủ giá trị của lá phiếu trong nền dân chủ Hoa Kỳ, đồng hương sẽ không để mất dịp nói lên tiếng nói của mình, vậy các bạn hãy vững niềm tin mà dấn thân. Cộng đồng Việt Nam Bắc Cali đang kỳ vọng ở các bạn trẻ. Hãy đứng lên tiếp bước cha anh xây dựng cộng đồng, phục vụ đất nước và đấu tranh cho dân chủ nhân quyền tại Việt Nam.
NGUYỄN CHÂU

>> Xem Tiếp!

Friday, October 16, 2009

Bàn Ra Tán Vào, Ý Kiến Của Một Cử Tri Người Việt

Kể từ đêm Mừng Tết Trung Thu, Thứ Bẩy 10/10/2009, sau khi ông Đỗ Hùng (chủ tịch phong trào tranh đấu cho Little Saigon) xướng danh ông Michael Trần lên sân khấu để trao giải thưởng cho các em thiếu nhi xuất sắc . Nhân dịp này, ông Đỗ Hùng cũng đã "bật mí" cho quan khách biết dự tính của ông Michael Trần sẽ ra tranh cử chức Nghị viên khu vực 7, thành phố San Jose .
Từ hôm đó, trong cộng đồng đã có nhiều lời bàn ra, tán vào về ông Michael Trần . Dù lời "bàn ra, tán vào" có thế nào thì tôi cũng chỉ biết nghe không dám phê bình chi hết .

Chủ đề này do tôi mở ra, nên tôi xin đưa ra một vài nhận xét riêng của cá nhân tôi qua việc ông Đỗ Hùng giới thiệu và "bật mí " về UCV tương lai Michael Trần, mấy điểm như sau:

1) Ông Đỗ Hùng là một khuôn mặt không xa lạ với Cộng Đồng Người Việt Bắc Cali . Ông là cựu chủ tịch BĐD Cộng Đồng Người Việt Bắc Cali khóa đầu tiên, cho nên ông nắm vững mọi quan hệ và làm việc như thế nào để tạo đoàn kết với các hội đoàn, đoàn thể . Thế mà, tối hôm mừng Tết Trung Thu 2009, ông Đỗ Hùng lên sân khấu "bật mí" về ý định tranh cử chức nghị viên khu vực 7 của ông Michael Trần, coi vậy hình như "quá năng nổ" thì phải ? Hoặc là ông Đỗ Hùng đã "ăn gian" sân khấu, mượn cơ hội lên phát giải thưởng để "đề bạt" ông Michael Trần với mọi người Việt đang tham dự mừng Trung Thu ?

Nếu ông Đỗ Hùng đã gợi ý hoặc bàn thảo với Ban Đại Diện CĐ trước rồi, thì vấn đề không có gì khúc mắc . Nhưng nếu như Ban Đại Diện CĐ chỉ "ngỡ ngàng" khi nghe ông giới thiệu ông Michael Trần trên sân khấu thì ... việc đã rồi ?

Nhất là ông Đỗ Hùng có "nằm" trong Ban Cố Vấn của Liên Đoàn Cử Tri Người Việt Bắc Cali, vậy xin hỏi ông Đỗ Hùng đã "bật mí" về ý định tranh cử chức Nghị viên của ông Michael Trần, cho Liên Đoàn Cử Tri biết trước khi lên sân khấu chưa ? Nếu chưa, như vậy ông Đỗ Hùng đã không giúp bạn (Michael Trần) đến nơi đến chốn, giúp như vậy LỢI CHƯA THẤY ĐÃ THẤY RẮC RỐI!

2) Về cá nhân ông Michael Trần, không biết ông có theo dõi kỹ sinh hoạt CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT BẮC CALI ? Khi ông bảo trợ cho chương trình Mừng Tết Trung Thu 2009, chắc chắn ông phải hiểu các đoàn thể hợp lực tổ chức Tết Trung Thu đều nằm trong một tổ chức CỘNG ĐỒNG NGƯỜI VIỆT BẮC CALI, mà chủ tịch BĐD CĐ là ông Nguyễn Ngọc Tiên . Ông có ý định tranh cử chức Nghị viên khu vực 7, ông đã dành chút ít thì giờ để XÃ GIAO, BÀN ĐỊNH nhờ TRỢ GIÚP? Rồi bên cạnh đó còn có LIÊN ĐOÀN CỬ TRI NGƯỜI VIỆT nữa chi ? Nếu không thông suốt những thể thức NGOẠI GIAO ấy, tôi có thể đánh giá THẤP trên phiếu bầu dành cho ông - vì chỉ mỗi việc làm nhỏ cần tế nhị, mà ông không thông suốt hành xử, đến khi có việc lớn cần đến ông, làm sao ông giải quyết ổn thỏa?. .

Phú Yên

>> Xem Tiếp!

Wednesday, October 14, 2009

THƯ CẢM TẠ

Sau gần hai tháng giới thiệu sản phẩm NuSkin để gây quỹ cho Liên Đoàn Cử Tri và Ban Đại Diện Cộng Đồng, Liên Đoàn xin trân trọng thông báo một tin vui đến quý đồng hương. Công ty NuSkin đã gửi tấm chi phiếu đầu tiên trị giá $1,968.78 về cho Ban Đại Diện Cộng Đồng.

Để có được tấm chi phiếu hoa hồng đó, Liên Đoàn xin chân thành cảm tạ toàn thể đồng hương Việt Nam Bắc Cali, các hội đoàn, đoàn thể nguời Việt tại Bắc Cali đã hết lòng yểm trợ cho chương trình bán sản phẩm NuSkin để gây quỹ cho Liên Đoàn Cử Tri và Ban Đại Diện Cộng Đồng. Liên Đoàn rất mong quý đồng hương tiếp tục yểm trợ mạnh mẽ cho chương trình NuSkin gây quỹ cộng đồng bằng hai cách thiết thực sau đây:

1) Mỗi tháng, mỗi gia đình mua một sản phẩm NuSkin từ ba mươi đô la trở lên.

2) Giới thiệu sản phẩm NuSkin của Liên Đoàn đến các thân nhân, bạn bè, và đồng nghiệp của quý vị, đồng thời tiếp tay nhờ các cơ sở thương mại giúp làm đại lý cho Liên Đoàn.

Thay vì mua các sản phẩm tương tự từ Walmart, Target, Longs Drugs, và Macy’s để làm lợi cho các tập đoàn đó, Liên Đoàn ước mong quý đồng hương mua các sản phẩm NuSkin từ các đại lý cuả Liên Đoàn. Hình thức gây quỹ này tuy mới mẻ đối với cộng đồng chúng ta, nhưng tỏ ra rất hữu hiệu đối với các tổ chức bất vụ lợi của người bản xứ.

Liên Đoàn và Ban Đại Diện Cộng Đồng ước mong tiếp tục đón nhận sự tiếp tay của toàn thể quý đồng hương để xây dựng cộng đồng chúng ta ngày càng vững mạnh, có ý thức cao về sức mạnh lá phiếu của mình, ngõ hầu tạo được sự nể trọng trước các cấp chính quyền địa phương. “Một con én không làm nên mùa Xuân.” Liên Đoàn Cử Tri hay Ban Đại Diện Cộng Đồng sẽ không đủ sức xây dựng cộng đồng vững mạnh nếu không có nhiều con én là quý đồng hương góp một bàn tay.

Trân trọng,

San Jose, ngày 10 tháng 10 năm 2009

Liên Đoàn Cử Tri Người Việt Bắc California


>> Xem Tiếp!