Các con dấu yêu của mẹ !
Thời gian lướt qua nhanh quá ! Bao nhiêu vật đổi, sao dời ! Bao nhiêu biến chuyển sập đến.Có thứ hiện hữu rồi thoáng qua. Có thứ còn tồn tại như thách thức nhân tâm, long kiên trì dũng cảm và trí thông minh sáng tạo của con người : Khủng bố, thiên tai, dầu loang, gây hấn v.v…
Riêng ở San José, hiện tượng bè phái, phản dân chủ hay nói đúng hơn là cách cư xử không công bằng và lịch duyệt giữa con người với con người vẫn còn tồn tại nếu không muốn nói là càng ngày càng tồi tệ hơn.
Các con ạ !
Hơn hai năm qua, đồng hương tị nạn cộng sản nơi phần đất gọi là thung lũng tình thương, đã càng ngày càng ngán ngẩm về ước vọng một mong muốn thành hiện thực vĩnh viễn với danh xưng bé nhỏ “Little Saigon” hầu như rất mong manh. Lực cản ước vọng đó không ai phủ nhận được là từ người nghị viên đương nhiệm của Khu vực 7 và đa số trong tập đoàn lãnh đạo thành phố San José, chỉ vì danh xưng “Little Sàigòn” đã được bà Nghị viên đó xác nhận như có hàm ý chống Cộng. Đồng lõa với lực cản đó, là những người đại diện cho Cộng đồng để đề xuất xin danh xưng Little Sàigòn cho Khu phố Thương Mãi Việt Nam trên một đoạn của đường Story, theo ấn tượng, hầu như đã đánh trống bỏ dùi ( Nghĩa là không còn màng tới việc xin duy trì vĩnh viễn sau thời hạn ba năm).
Vì quan tâm đến “Little Sàigòn” nơi Thủ phủ của người tị nạn tại miền Bắc California này, nên đồng hương tị nạn cộng sản của Khu vực 7 nói riêng, và Thành phố San José, nói chung, đã quyết tâm làm vô hiệu hóa lực cản nói trên bằng cách thực hiện ý nguyện dân chủ theo luật pháp là xin truất nhiệm người nghị viên đã khinh miệt và coi thường nguyện vọng chính đáng của cộng đồng cùng màu da huyết thống với mình. Vì cường quyền và nhiều thế lực đứng sau, cộng đồng người Mỹ gốc Việt đã không đạt thành mục đích trong kỳ bầu cử đặc biệt (Special Election) ngày 3/3/2009.
“Bại không nản” là câu châm ngôn đã hun đúc chí tranh đấu kiên cường của người dân tị nạn. Trong kỳ bầu cử sơ khởi vừa qua, 8 tháng 6 năm 2010, dù không có sự tương nhượng giữa các ứng cử viên Mỹ gốc Việt (đối đầu với nghị viên đương nhiệm tái tranh cử), nhưng qua số phiếu mà cử tri bỏ cho họ đã chứng tỏ đại đa số người Mỹ gốc Việt tại Khu vực 7 không còn tin vào bà nghị viên đương nhiệm nữa. Do đó, số phiếu trên 7 ngàn mà bà ta trông đợi từ cử tri bầu “No Recall” hôm 3/3/2009, trong đợt bầu cử vừa mới đây đã chỉ còn trên bốn ngàn. Để rồi bà phải nhận chịu đi vào “run off” với ứng cử viên Minh Dương,có số phiếu cao thứ nhì (sau bà) vào kỳ bầu cử chung cuộc, 2 tháng 11 tới đây.
Các con biết không, nếu các ứng cử viên gốc Việt khác biết nhìn rõ vào mục đích chung, thì kỳ bầu cử sơ khởi 8 tháng 6 đã có một nghị viên mới với đức độ và tài năng hơn hẳn bà nghị viên đương nhiệm, Madison Nguyễn, trong cương vị đại diện dân ở Khu vực 7, mà không cần phải chờ bầu lại vào kỳ chung kết. Đây cũng là bài học nói lên rằng nếu nhiều chiếc đũa gom thành một bó thì sẽ tạo nên một lực vô địch hơn hẳn từng chiếc đơn lẻ, sẽ bị bẻ gãy một cách dễ dàng. Dầu sao, hồn thiêng sông núi, và vong hồn của các đấng tiền nhân, của các anh hùng tử sĩ, của những người dân Việt hiền lành chân chất cũng đã phù trợ cộng đồng người Việt tị nạn chân chính, giúp cho có được một ứng cử viên sáng giá có nhiều cơ hội trở thành một nghị viên mới của Khu vực 7.
Các con còn nhớ khi mẹ hàn huyên cùng ba và các con trong những buổi tối gia đình đoàn tụ đông đủ không ? Mẹ và ba đã bàn đến những nỗ lực mà Ủy Ban Bãi Nhiệm (trong đó ba, mẹ là những thành viên) sẽ đạt đến khi phục hoạt trong thời gian bầu cử của nhiệm kỳ 2010-2014 là: cương quyết giúp một ứng cử viên gốc Việt sáng giá nhất để có thể thay thế bà nghị viên đương nhiệm không còn xứng đáng nữa. Cho nên, ba và mẹ đã cùng với các, ông, bà, cô chú, bác trong Ủy Ban Bãi Nhiệm lại tiếp tục trách nhiệm mà cộng đồng tị nạn chân chính tin tưởng ủy thác. Dù có nhiều dèm pha, bóng gió từ mọi phía nhưng những thành viên trong UBBN vẫn kiên trì chịu cực, chịu khổ những khi trời hanh nắng như đốt cháy da người, băng mình trên từng, khu phố, ngõ cụt, trong những khu chung cư, mobile home để gõ cửa mời gọi cử tri bầu cho ứng cử viên đầy tâm huyết, có năng lực, phúc hậu và nhất là có lòng đam mê sinh hoạt dòng chính và tinh thần phục vụ người dân. Sự nhịn nhục và lòng vị tha đã giúp các thành viên trong UBBN vượt qua được những bực dọc không cần thiết để hướng đến nhiệm vụ cao cả mà mình đang dấn thân.
Đến nay, Ứng cử viên Rudy Rodriguez đã giữ lời cam kết của mình trong buổi tranh biện tại thư viện nhánh Evergreen trên đường Aborn là sẽ hỗ trợ Ứng cử viên Minh Dương nếu Ông ta không được vào vòng chung kết. Còn các ứng cử viên khác, hy vọng họ sẽ tỏ thái độ lịch lãm của người dân Hoa kỳ, hay nói đúng hơn nếu họ có cùng chí hướng chung là mong có một khuôn mặt nghị viên mới. thay thế người nghị viên đương nhiệm không còn được lòng tin của đa số cử tri Khu vực 7 nữa.
Dầu sao chăng nữa, lòng dân mới là yếu tố quyết định một vấn đề. Cho nên vì sự nghiệp chung, mẹ và ba hy vọng ở sự sáng suốt của cử tri Khu vực 7 sẽ dồn phiếu cho ứng cử viên Minh Dương vào ngày bầu cử 2 tháng 11 năm 2010.
Nhân ngày Father’s Day năm nay, mẹ mong các con hãy cùng ý hướng chung của mọi người con, với tấm lòng thành và hiếu thảo, luôn nhớ câu “Công cha như núi Thái Sơn” của tiền nhân và câu “Tình cha tha thiết như vầng Thái Dương…” trong bài hát của Ca,Nhạc sĩ Ngọc Sơn, nên tổ chức ngày VINH DANH CHA năm nay đầy ý nghĩ nhất.
Mẹ sẽ hỗ trợ các con tận tình.
HAPPY FATHER’S DAY ! HAPPY FATHER’S DAY.
Bạch Tường Quân.
>> Xem Tiếp!
Wednesday, June 16, 2010
Nhận định về kết quả bầu cử tại Bắc Cali
I. Tại Sao Bầu Cho Thomas Nguyễn và Lê Hữu Phú?
Trong thời gian qua, vấn nạn lớn tại Bắc Cali là sự chia rẽ và đối đầu giữa Ban Đại Diện Cộng Đồng và Liên Đoàn Cử Tri, nhất là trong vấn đề Bầu Cử chức Thị Trưởng San Jose và chức Nghị Viên Khu Vực 7. Là người độc lập không thuộc “phe” nào, không thiên vị ai, lại chủ trương vận động sự đoàn kết của mọi Tổ Chức, Đoàn Thể chống Cộng tại Bắc Cali trong mục tiêu Giải Thể Chế Độ CSVN, tôi đã đề nghị Đồng Bào tại địa phương, đặc biệt nhân sự thuộc 2 phe tham chiến: Cộng Đồng (CĐ) và Liên Đoàn Cử Tri (LĐCT) ngưng các cuộc bút chiến đấu đá, hạ nhục lẫn nhau, cùng tập trung bầu “Block Vote” cho Thomas Nguyễn chống Chuck Reed và Lê Hữu Phú chống Madison Nguyễn vì LĐCT có 2 Ứng Cử Viên (UCV) đại diện tranh cử chức Thị Trưởng và Nghị Viên trong lúc CĐ chỉ có 1 UCV đại diện tranh cử chức Nghị Viên. Nếu Lê Hữu Phú ứng cử chức Thị Trưởng cùng Thomas Nguyễn, tôi đã đề nghị bầu cho Lê Hữu Phú chống Chuck Reed và bầu Minh Dương chống Madison Nguyễn. Nếu chỉ có 2 người, một đại diện CĐ và một đại diện LĐCT tranh chức Nghị viên Khu Vực 7, không tranh chức Thị Trưởng, tôi sẽ đề nghị bầu cho ai có nhiều khả năng đánh bại Madison Nguyễn mà không quan tâm người này là “gà” của CĐ hay “gà” của LĐCT.
Biện pháp này dù nếu không loại bỏ được Chuck Reed và Madison Nguyễn trong kỳ bầu cử này ít nhất cũng có các lợi điểm sau:
II. Kết Quả Bầu Cử:
III. Nhận Định:
1. Ứng Cử Viên Thomas Nguyễn:
Thomas Nguyễn đạt số phiếu trên sức tưởng tượng và dự đoán ngoài việc được xếp hạng hai trên cả Susan Barragan và Bill Chew: 13,009 phiếu. Dù chưa có kết quả chi tiết sắc dân nào, lứa tuổi nào bầu… bao nhiêu, chúng ta cũng có thể tin chắc đa số phiếu là do Cử Tri Việt bầu cho Thomas Nguyễn. Số lượng nầy lớn hơn số phiếu các Chủ Tịch Cộng Đồng Bắc Cali nhận được trong các nhiệm kỳ qua, kể cả Chủ Tịch đương nhiệm, gấp gần 4 lần số 3344 phiếu trong cuộc Bầu Cử Cộng Đồng ngày 19/6/2009 và lớn hơn số người tập họp trong cuộc Biểu Dương khí thế trước tiền đình HĐTP ngày Chủ Nhật 2/3/2008 đã một thời làm chấn động San Jose! Tín hiệu này Đồng Bào không chỉ gửi đến Chuck Reed và các quan chức tương lai của San Jose, mà còn nhằm nhắn nhủ những cá nhân, tổ chức đang lầm lẫn chọn hướng đi ngược lại nguyện vọng của đại đa số quần chúng. Tín hiệu này cũng là chỉ dấu cho thấy đại đa số Cử Tri đi bầu đã vượt qua được sự phân hóa nội bộ, “block vote” để phô trương sức mạnh chính trị của Tập Thể người Việt tị nạn chống Cộng tại Bắc Cali.
2. Ứng Cử Viên Madison Nguyễn:
Madison Nguyễn dẫn đầu với số phiếu 4.486, nhưng hãy thử so sánh số phiếu Phù & Chống Madison Nguyễn giữa Bầu Cử 7/6/2010 và Recall và kết quả tái đắc cử của các quan chức đương nhiệm:
KẾT QUẢ RECALL/ KẾT QUẢ BẦU CỬ / SAI BIỆT
RECALL 5.897 / NO MADISON 6.314 / +417
NO RECALL 7.270 / YES MADISON 4.486 / -2.784
KẾT QUẢ TÁI ĐẮC CỬ CỦA CÁC QUAN CHỨC ĐƯƠNG NHIỆM
1. SAM T. LICCARDO 80.22%
2. CHUCK REED 77.02%
3. PETE CONSTANT 66.38%
4. MADISON NGUYỄN 41.54%
Căn cứ trên số sai biệt giữa Recall và Bầu Cử, có thể kết luận số “Chống” Madison Nguyễn tăng 417 người trong khi số “Phù” Madison Nguyễn đã giảm 2.784 người! Trong số 4 quan chức đương nhiệm tái đắc cử, Sam T. Liccardo đạt tỉ lệ cao nhất: 80.22%, Chuck Reed cao thứ nhì: 77.02%, Pete Constant thứ ba: 66.38% và cả 3 đếu thắng cử ngay vòng sơ bộ. Madison Nguyễn không những thấp nhất: 41.54% mà còn phải tranh chung kết với Minh Dương!!! Kết quả trên là chỉ dấu về những thắng lợi đã đạt được qua các cuộc vận động hạ bệ Madison Nguyễn.
3. Ứng Cử Viên Minh Dương:
Với số 2.595 phiếu, chiếm 24.03%, Minh Dương thua Madison Nguyễn 1.891 phiếu (4.486-2.595). Nhưng trong kỳ Bầu Cử này, tổng số phiếu chống Madison Nguyễn là 6.314, chia cho 4 người, ngoài Minh Dương gồm Lê Hữu Phú: 1.835, Rudy J. Rodriguez: 1.542 và Nguyễn Việt Nam: 342. Như vậy Madison Nguyễn đã bị đánh bại trên danh nghĩa bởi quyết tâm chống đối của Cử Tri với 1.828 phiếu. Nếu chỉ một UCV duy nhất tranh cử với Madison Nguyễn và nhận đủ số phiếu chống này, Madison Nguyễn đã bị loại bỏ ngay tại vòng sơ kết. Như vậy chúng ta cần đoàn kết và thống nhất ý chí, dùng cột mốc tháng 11/2010 bầu chung kết để chôn vùi sự nghiệp của kẻ phản bội!
4. Lập Luận Phe Chống Minh Dương:
Một thiểu số chống Minh Dương dựa trên 2 lập luận sau để không bầu cho Minh Dương:
a. Minh Dương “cá mè một lứa” hoặc có thể “tệ” hơn Madison Nguyễn: Kiểu lập luận này không khác luận điệu của những thành phần chống Cộng nhưng thiếu lập trường vững chắc: “Nếu lật đổ CS mà Chế độ thay thế không chắc tốt hơn CS thì thà để Đảng CSVN tiếp tục cầm quyền!” Đây là tư tưởng chủ bại của kẻ chủ trương“Thà nô lệ hơn chết!” Nhân loại sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn có chế độ nào tàn tệ hơn Chế độ CS. Minh Dương hay bất cứ Nghị Viên tương lai nào của Khu Vực 7 chẳng ai điên dại đến nỗi đi theo con đường trở cờ của Madison Nguyễn sau bài học Madison Nguyễn! Chỉ trừ một ngoại lệ: Nếu chúng ta tiếp tục chống nhau thay vì chống Cộng và chống những kẻ phản bội, “Thủ Phủ Chống Cộng” San Jose tương lai sẽ trở thành “Đại bản doanh” của CSVN tại Hải Ngoại, những Ứng Cử Viên do VC chỉ định sẽ công khai in hình cờ máu trên fliers của họ thay vì bị địch thủ chơi xỏ “chụp mũ” như vụ UCV Magdalena Carrasco tại Khu Vực 5 vừa qua.
b. Minh Dương có thể bị Recall vì vi phạm Điều Lệ Bầu Cử:
IV. Đề Nghị:
Từ một “Thủ Phủ Chống Cộng” San Jose biến thành “Thủ Phủ chống nhau” bắt nguồn từ những quyết định sai lầm trong quá khứ phát xuất từ một trong hai động cơ:
San Jose 17/6/2010
LÝ TỐNG
>> Xem Tiếp!
Trong thời gian qua, vấn nạn lớn tại Bắc Cali là sự chia rẽ và đối đầu giữa Ban Đại Diện Cộng Đồng và Liên Đoàn Cử Tri, nhất là trong vấn đề Bầu Cử chức Thị Trưởng San Jose và chức Nghị Viên Khu Vực 7. Là người độc lập không thuộc “phe” nào, không thiên vị ai, lại chủ trương vận động sự đoàn kết của mọi Tổ Chức, Đoàn Thể chống Cộng tại Bắc Cali trong mục tiêu Giải Thể Chế Độ CSVN, tôi đã đề nghị Đồng Bào tại địa phương, đặc biệt nhân sự thuộc 2 phe tham chiến: Cộng Đồng (CĐ) và Liên Đoàn Cử Tri (LĐCT) ngưng các cuộc bút chiến đấu đá, hạ nhục lẫn nhau, cùng tập trung bầu “Block Vote” cho Thomas Nguyễn chống Chuck Reed và Lê Hữu Phú chống Madison Nguyễn vì LĐCT có 2 Ứng Cử Viên (UCV) đại diện tranh cử chức Thị Trưởng và Nghị Viên trong lúc CĐ chỉ có 1 UCV đại diện tranh cử chức Nghị Viên. Nếu Lê Hữu Phú ứng cử chức Thị Trưởng cùng Thomas Nguyễn, tôi đã đề nghị bầu cho Lê Hữu Phú chống Chuck Reed và bầu Minh Dương chống Madison Nguyễn. Nếu chỉ có 2 người, một đại diện CĐ và một đại diện LĐCT tranh chức Nghị viên Khu Vực 7, không tranh chức Thị Trưởng, tôi sẽ đề nghị bầu cho ai có nhiều khả năng đánh bại Madison Nguyễn mà không quan tâm người này là “gà” của CĐ hay “gà” của LĐCT.
Biện pháp này dù nếu không loại bỏ được Chuck Reed và Madison Nguyễn trong kỳ bầu cử này ít nhất cũng có các lợi điểm sau:
- Gửi một tín hiệu về sức mạnh chính trị của Cử Tri người Việt ;
- Khởi sự hóa giải sự chia rẽ trong Cộng Đồng người Việt chống Cộng tại Bắc Cali để tái xây dựng một hậu phương vững mạnh yểm trợ Quốc Nội;
- Ngăn chận Chuck Reed và Madison Nguyễn cũng như VC trở thành “ngư ông đắc lợi” và ảnh hưởng thất lợi đến nỗ lực đấu tranh Giải Thể Chế Độ CSVN.
II. Kết Quả Bầu Cử:
- MADISON NGUYEN --- 41.54% 4,486
- MINH DUONG --- 24.03% 2,595
- PATRICK PHU LE --- 16.99% 1,835
- RUDY J. RODRIGUEZ --- 14.28% 1,542
- VIETNAM NGUYEN --- 3.17% 342
- CHUCK REED --- 77.02% 101,469
- THOMAS NGUYEN --- 9.87% 13,009
- SUSAN BARRAGAN --- 7.86% 10,355
- BILL CHEW --- 5.25% 6,912
III. Nhận Định:
1. Ứng Cử Viên Thomas Nguyễn:
Thomas Nguyễn đạt số phiếu trên sức tưởng tượng và dự đoán ngoài việc được xếp hạng hai trên cả Susan Barragan và Bill Chew: 13,009 phiếu. Dù chưa có kết quả chi tiết sắc dân nào, lứa tuổi nào bầu… bao nhiêu, chúng ta cũng có thể tin chắc đa số phiếu là do Cử Tri Việt bầu cho Thomas Nguyễn. Số lượng nầy lớn hơn số phiếu các Chủ Tịch Cộng Đồng Bắc Cali nhận được trong các nhiệm kỳ qua, kể cả Chủ Tịch đương nhiệm, gấp gần 4 lần số 3344 phiếu trong cuộc Bầu Cử Cộng Đồng ngày 19/6/2009 và lớn hơn số người tập họp trong cuộc Biểu Dương khí thế trước tiền đình HĐTP ngày Chủ Nhật 2/3/2008 đã một thời làm chấn động San Jose! Tín hiệu này Đồng Bào không chỉ gửi đến Chuck Reed và các quan chức tương lai của San Jose, mà còn nhằm nhắn nhủ những cá nhân, tổ chức đang lầm lẫn chọn hướng đi ngược lại nguyện vọng của đại đa số quần chúng. Tín hiệu này cũng là chỉ dấu cho thấy đại đa số Cử Tri đi bầu đã vượt qua được sự phân hóa nội bộ, “block vote” để phô trương sức mạnh chính trị của Tập Thể người Việt tị nạn chống Cộng tại Bắc Cali.
2. Ứng Cử Viên Madison Nguyễn:
Madison Nguyễn dẫn đầu với số phiếu 4.486, nhưng hãy thử so sánh số phiếu Phù & Chống Madison Nguyễn giữa Bầu Cử 7/6/2010 và Recall và kết quả tái đắc cử của các quan chức đương nhiệm:
KẾT QUẢ RECALL/ KẾT QUẢ BẦU CỬ / SAI BIỆT
RECALL 5.897 / NO MADISON 6.314 / +417
NO RECALL 7.270 / YES MADISON 4.486 / -2.784
KẾT QUẢ TÁI ĐẮC CỬ CỦA CÁC QUAN CHỨC ĐƯƠNG NHIỆM
1. SAM T. LICCARDO 80.22%
2. CHUCK REED 77.02%
3. PETE CONSTANT 66.38%
4. MADISON NGUYỄN 41.54%
Căn cứ trên số sai biệt giữa Recall và Bầu Cử, có thể kết luận số “Chống” Madison Nguyễn tăng 417 người trong khi số “Phù” Madison Nguyễn đã giảm 2.784 người! Trong số 4 quan chức đương nhiệm tái đắc cử, Sam T. Liccardo đạt tỉ lệ cao nhất: 80.22%, Chuck Reed cao thứ nhì: 77.02%, Pete Constant thứ ba: 66.38% và cả 3 đếu thắng cử ngay vòng sơ bộ. Madison Nguyễn không những thấp nhất: 41.54% mà còn phải tranh chung kết với Minh Dương!!! Kết quả trên là chỉ dấu về những thắng lợi đã đạt được qua các cuộc vận động hạ bệ Madison Nguyễn.
3. Ứng Cử Viên Minh Dương:
Với số 2.595 phiếu, chiếm 24.03%, Minh Dương thua Madison Nguyễn 1.891 phiếu (4.486-2.595). Nhưng trong kỳ Bầu Cử này, tổng số phiếu chống Madison Nguyễn là 6.314, chia cho 4 người, ngoài Minh Dương gồm Lê Hữu Phú: 1.835, Rudy J. Rodriguez: 1.542 và Nguyễn Việt Nam: 342. Như vậy Madison Nguyễn đã bị đánh bại trên danh nghĩa bởi quyết tâm chống đối của Cử Tri với 1.828 phiếu. Nếu chỉ một UCV duy nhất tranh cử với Madison Nguyễn và nhận đủ số phiếu chống này, Madison Nguyễn đã bị loại bỏ ngay tại vòng sơ kết. Như vậy chúng ta cần đoàn kết và thống nhất ý chí, dùng cột mốc tháng 11/2010 bầu chung kết để chôn vùi sự nghiệp của kẻ phản bội!
4. Lập Luận Phe Chống Minh Dương:
Một thiểu số chống Minh Dương dựa trên 2 lập luận sau để không bầu cho Minh Dương:
a. Minh Dương “cá mè một lứa” hoặc có thể “tệ” hơn Madison Nguyễn: Kiểu lập luận này không khác luận điệu của những thành phần chống Cộng nhưng thiếu lập trường vững chắc: “Nếu lật đổ CS mà Chế độ thay thế không chắc tốt hơn CS thì thà để Đảng CSVN tiếp tục cầm quyền!” Đây là tư tưởng chủ bại của kẻ chủ trương“Thà nô lệ hơn chết!” Nhân loại sẽ vĩnh viễn không bao giờ còn có chế độ nào tàn tệ hơn Chế độ CS. Minh Dương hay bất cứ Nghị Viên tương lai nào của Khu Vực 7 chẳng ai điên dại đến nỗi đi theo con đường trở cờ của Madison Nguyễn sau bài học Madison Nguyễn! Chỉ trừ một ngoại lệ: Nếu chúng ta tiếp tục chống nhau thay vì chống Cộng và chống những kẻ phản bội, “Thủ Phủ Chống Cộng” San Jose tương lai sẽ trở thành “Đại bản doanh” của CSVN tại Hải Ngoại, những Ứng Cử Viên do VC chỉ định sẽ công khai in hình cờ máu trên fliers của họ thay vì bị địch thủ chơi xỏ “chụp mũ” như vụ UCV Magdalena Carrasco tại Khu Vực 5 vừa qua.
b. Minh Dương có thể bị Recall vì vi phạm Điều Lệ Bầu Cử:
- Trong các luật lệ liên quan đến Bầu Cử, không văn kiện hoặc đơn xin ứng cử nào đề cập đến việc người mắc nợ không có quyền ứng cử như một số tin đồn. Tại Hoa Kỳ, không ai không là “con nợ” của nhà băng dù thuộc thành phần triệu phú. Người giàu nợ lớn, người nghèo nợ nhỏ. Vay nợ, mắc nợ là một hình thái vận hành của Chủ Nghĩa Tư Bản.
- Phòng Thương Mại trước khi “endorse” Minh Dương và bỏ rơi Madison Nguyễn chắc chắn phải nghiên cứu kỹ mọi tình huống. Một Tổ Chức đầy uy tín không thể chọn bừa UCV có những “vi phạm” trầm trọng có đủ căn cứ pháp lý để bị Recall.
- Recall là một thủ tục nhiêu khê có tỉ lệ thành công rất thấp. Trong 6 cuộc Bầu Bãi Nhiệm tại Khu Vực 7, chỉ 1 Nghị Viên bị bãi nhiệm: Kathy Cole vì tội “vô cảm trước vấn đề chủng tộc,” 5 Nghị Viên còn lại đều “bình an vô sự.”
- Thử đặt giả thuyết Minh Dương, sau khi thắng cử, bị khám phá vi phạm một điều luật nào đó có khả năng bị Recall, thì việc Madison Nguyễn bị “đánh bại trước rồi được phục hồi sau” cũng là một đòn trừng trị dằn mặt đáng làm, còn hơn phải ôm mối nhục “bận lo chống phe ta Minh Dương” để phe địch Madison Nguyễn “đắc lợi” thắng cử dễ dàng!
IV. Đề Nghị:
- Các cây bút chủ lực của hai phe tham chiến hoàn toàn ngưng hẳn các cuộc bút chiến có tính mạ lỵ và lăng nhục lẫn nhau.
- Cần delete, không chuyển, không góp ý đối với những bài viết của những cá nhân “dây máu ăn phần” vì tư lợi và động cơ thiếu lương thiện.
- Đáng lẽ theo gương Rudy J. Rodriguez “endorse” Minh Dương, UCV Lê Hữu Phú lại hấp tấp tuyên bố: “I won't personally support either Nguyen or Duong in November. Duong has demonstrated poor judgment in a host of matters, including legal disputes with a former campaign consultant and a landlord." Không chỉ không endorse, LHP còn nhân tiện “đâm vớt” UCV cùng chống Madison Nguyễn thêm một dao sau khi bị loại khỏi cuộc chơi! Rõ ràng LHP đã “nhẹ tay” với kẻ phản bội đã lăng nhục mình và mọi người bằng những từ ngữ: “Bọn vô công rỗi nghề!” “Lũ hát xiệc!” và “nặng tay” với người cùng chiến tuyến chống kẻ chống Little Saigon vì tên này “hàm nghĩa chống Cộng.” Đây là một đòn,chiêu chuẩn bị cho tương lai tham chính hay “tự ám sát chính trị?” Thời gian sẽ trả lời. Nếu LHP không sửa sai “poor judgment” của mình và thay đổi quyết định này, tôi đề nghị những Cử Tri chống Madison Nguyễn bằng cách bầu cho LHP sẽ tiếp tục chống Madison Nguyễn bằng cách bầu cho Minh Dương để LHP nhận thức được rằng lá phiếu bầu cho LHP chỉ là lá phiếu chống Madison Nguyễn + hàn gắn rạn nứt Cộng Đồng chứ không phải vì “thành tích đấu tranh” hay “khả năng phán đoán và lãnh đạo” của LHP!
- Tổ chức buổi họp giữa Ban Đại Diện Cộng Đồng và Liên Đoàn Cử Tri để giải quyết các xung đột. Một số thành viên LĐCT có gợi ý nhờ tôi làm trung gian hòa giải. Nếu CĐ tin cẩn vào tính độc lập, không phe phái, không thiên vị của tôi, tôi sẽ tiếp xúc để tiến hành tổ chức cuộc họp. Điều cần nhấn mạnh: Chính Madison Nguyễn là kẻ chủ mưu “truy sát” Cộng Đồng qua các biện pháp hạn chế số người tụ tập 49 người, cấm nấu ăn, forclosure khu building này … để biến một Trụ sở Cộng Đồng hoành tráng, lẫm liệt thành nơi bán xì ke-ma túy hợp pháp với tên gọi: MEDILEAF cho những kẻ nghiện cần sa có giấy bác sĩ, và dồn kẻ bại trận vào đường cùng phải share Trụ sở Khu Hội để dung thân! Không hiểu Ban Đại Diện CĐ còn có lý do gì khác để không endorse Minh Dương chống Madison Nguyễn?!? Nếu Madison Nguyễn thắng lớn và thắng dễ dàng trong kỳ bầu chung kết, không chỉ DANH DỰ Ban Đại Diện CĐ mà DANH DỰ của Toàn Thể người Việt tị nạn chống Cộng Bắc Cali sẽ bị “vùi dập” và hủy hoại một cách nhục nhã!
- Mọi Tổ chức, thành phần chống Cộng và chống Madison Nguyễn cần đoàn kết, hợp tác, yểm trợ, cùng vạch những phương án, kế hoạch khả thi để vận động Cử Tri VN chống Madison Nguyễn đi bầu đông đảo và các Cộng Đồng bạn bỏ phiếu cho Minh Dương.
Từ một “Thủ Phủ Chống Cộng” San Jose biến thành “Thủ Phủ chống nhau” bắt nguồn từ những quyết định sai lầm trong quá khứ phát xuất từ một trong hai động cơ:
- “Thừa thắng xông lên:” Thừa thắng xông lên mà không tự lượng thực lực Ta-Địch và hiểu rõ nhân tố chính của sự thắng lợi trong vụ đấu tranh Little Saigon. Nếu biết ngừng lại sau khi Hội Đồng Thành Phố quyết định chấp thuận tên Little Saigon, chúng ta có thể đã vĩnh viễn hóa và đã xây xong cổng chào Little Saigon, không phải nếm mùi đại bại từ vụ Recall đến Brown Act. Và trong kỳ Bầu Cử sơ bộ vừa qua, chúng ta đã đủ khả năng đánh bại Madison Nguyễn sau hơn 2 năm chuẩn bị.
- “Thua me gở bài cào:” Thua me gở bài cào mà không nắm vững con bài tẩy. Do thua Recall, phe ta “chộp” ngay vụ Cảnh Sát đánh người có Video tang chứng để vận động kết hợp với các Cộng Đồng bạn “hỏi tội” Hội Đồng Thành Phố và lên án hành động kỳ thị chủng tộc, cách hành xử man rợ, khát máu của Cảnh Sát địa phương. “Họa vô đơn chí” vô tình vớ nhầm “quý tử Mafia đỏ,” vụ Hồ Phương trở thành tác nhân của phân hóa và nội chiến giữa các thành phần Cộng Đồng. Từ chống Cộng, chống liên minh Chuck Reed-Madison Nguyễn, San Jose dồn mọi nỗ lực chống nhau chỉ vì cái “Ta,” cái “tư lợi,” cái “phe phái” được đặt trên cái “Chúng Ta,” cái “công lợi,” cái “Đại Khối Dân Tộc,” tạo môi trường thuận lợi để địch thủ Chuck-Ma và kẻ thù CS trở thành “ngư ông đắc lợi!
San Jose 17/6/2010
LÝ TỐNG
>> Xem Tiếp!
Sunday, June 6, 2010
KỶ NIỆM NGÀY QUÂN LỰC 19 THÁNG 6
Hầu hết mỗi quốc gia trên thế giới đều có lực lượng quân sự để giữ gìn an ninh lãnh thổ của quốc gia mình. Do đó khi lực lượng quân sự được hình thành đều có một mốc thời gian để ghi nhớ.
Miền nam Việt nam trước đây cũng có ngày 19 tháng 6 là ngày ghi nhớ việc hình thành Quân lực Việt nam Cộng hòa.
Tiền thân của lực lượng quân sự Việt nam được khai sinh từ thời
Cựu hoàng Bảo Đại trị vì nước Việt nam, dưới ngôi vị Quốc trưởng.Thời đó, lực lương quân sự mang danh xưng Quân Đội Quốc Gia Việt Nam. Sau này,danh xưng đó được chuyển đổi thành Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cho phù hợp với vai trò và trách nhiệm của một lực lượng quân sự với tổ chức và trang bị hiện đại, tương xứng với một Quân Đội hùng mạnh vào hàng thứ ba trên thế giới.
Ngược giòng thời gian:
Kể từ sau ngày Hiệp định Genève được ký kết, 20 tháng 7 năm 1954( có ghi chú cho rằng ngày chính thức ký là 21 tháng 7 năm 1954), các lực lượng thuộc Quân Đôi Quốc Gia Việt Nam ở miền Bắc được di chuyển (song song với lực lượng Quân đội Liên hiệp Pháp) để vào kết hợp với các đơn vị Việt nam từ vĩ tuyến 17 trở vào trong Nam, tức là miền Nam Việt nam.
Sau khi Quân Đội Liên Hiệp Pháp rút khỏi Đông dương theo thỏa hiệp Genève, toàn bộ lực lượng Quân Đội Quốc Gia Việt Nam hoàn toàn đảm trách nhiệm vụ bảo vệ phần đất tự do của miền Nam Việt nam dưới quyền của vị Tổng tư lệnh tối cao là Tổng Thống Ngô Đình Diệm (được nhân dân miền nam bầu và được Quốc Hội xác nhận qua hiến pháp thành lập nước Việt Nam Cộng Hòa ngày 26 tháng 10 năm 1956).
Ngày 1 tháng 11 năm 1963, sau khi khước từ việc Hoa Kỳ muốn tăng cường lực lượng quân sự của họ vào miền Nam Việt nam (nghĩa là khước từ việc xen vào quyền dân tộc tự quyết của Việt nam), một cuộc đảo chánh xảy ra do nhóm tướng lãnh chủ xướng dưới sự chỉ đạo của đại diện chính phủ Hoa Kỳ để lật đổ nền đệ nhất Cộng hòa. Hôm sau, ngày 2 tháng 11, Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào huynh là Ngô Đình Nhu đã bị tập đoàn Tướng lãnh phản phúc cho thuộc hạ thủ tiêu rồi phao tin là các vị này tự sát.
Kẻ từ sau ngày gọi là “Cách Mạng” 1 tháng 11 năm 1963, guồng máy chính quyền miền Nam Việt nam đã được điều hành từ tập đoàn Tướng lãnh này đến tập đoàn Tướng lãnh khác (có xen kẽ vào vào thời gian ngắn ngủi dưới triều Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu) qua các cuộc chỉnh lý, đảo chánh, lật đổ và sau cùng là bầu cử và thành lập nền Đệ nhị Cộng hòa.Tổng Thống Trần Văn Hương và Tổng Thống Dương Văn Minh (gần 3 ngày) là những vị Tổng Tư Lệnh tối cao cuối cùng của QLVNCH .
Khi thực hiện cuộc đảo chánh 1/11/1963,Tướng Dương Văn Minh
được phe nhóm tôn vinh làm Chủ tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng. Thời gian ngắn sau đó, bị Tướng Nguyễn Khánh chỉnh lý
và nắm chức Chủ tịch Hội Đồng Quân Đội Cách Mạng. Vì chủ trương ban hành hiến chương Vũng Tàu và bày ra ngôi vị Chủ tịch
Nước Việt Nam Cộng Hòa nên bị sinh viên phản đối và bị lật đổ.
Từ đó chính phủ dân sự đưọc hình thành : Cụ Phan khắc Sửu trong
Vai trò Quóc trưởng và Ông Phan Huy Quát nắm giữ chức Thủ Tướng.
Sau khi có sự bất đồng quan điểm giữa Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu và Thủ Tướng Phan Huy Quát, một cuộc từ chức của các vị này đã xảy ra để rồi Quân Đội đã lại phải đứng ra lãnh trọng trách
điều hành guồng máy Quốc gia vào ngày 19 tháng 6 năm 1965.
Được sự tín nhiệm của Hội Đồng Tướng Lãnh và các Sĩ Quan cao cấp có uy tín,vào thời điểm đó, Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu đã giữ vai trò là Chủ Tịch Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia (tương đương với chức Tổng Thống), và Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ giữ trọng trách Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Uơng (tương đương chức Thủ Tướng).
Quốc Hội Lập Hiến được tái hình thành (dĩ nhiên phải qua sự đồng thuận của dân chúng bằng lá phiếu) để soạn thảo ra Hiến Pháp của nền Đệ nhị Cộng Hòa, lo việc quy định thể thức tổ chức bầu cử Tổng Thống và Phó tổng Thống. Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu đắc cử chức vị Tổng Thống và Thiếu Tướng Nguyễn Cao kỳ làm Phó tổng Thống (vì chung một liên danh). Chức vị Thủ Tướng, do sự lựa chọn của Tổng Thống, có nhiệm vụ thành lập nội các.
( Ông Vũ văn Mẫu là Thủ Tướng cuối cùng của VNCH trong giai đoạn 3 ngày của Tổng Thống Dương Văn Minh).
Cũng kể từ ngày 19 tháng 6 năm 1965, Quân Đội hoàn toàn chịu trách nhiệm trước quốc dân để gìn giữ an ninh và bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ của miền Nam Việt Nam.
Năm 1965 là thời gian chính phủ Hoa kỳ áp dụng chủ trương cho Quân đội của họ xâm nhập để tham chiến tại VN song song với sự tham gia của các lực lượng quân sự Đồng minh như : Đại hàn, Thái lan, Úc Đại Lợi, Tân Tây Lan, Gia Nã Đại, các đoàn Dân sự vụ Phi luật Tân, Các Cố vấn Chiến tranh Chính trị Đài Loan v.v…
Nơi đổ bộ đầu tiên của Quân đội Mỹ là vùng biển Đà nẵng (thường thì Hoa kỳ chuẩn bị cho những dự tính của mình có khi trước cả 10 năm).
Ngày 30 tháng Tư năm 1975, QLVNCH đã bị Tổng Tư Lệnh tối cao là Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh buông súng và giã ngũ.
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, theo thực tế pháp lý, không còn nữa, nhưng trên tinh thần của lịch sử,tính thiêng liêng và mục đích mà mình theo đưổi , thì ngày Quân Lực 19 tháng 6 vẫn là ngày đáng ghi nhớ.
Sự khẳng định này, dựa trên cơ sở của một chính nghĩa Quốc Gia sáng ngời mà Quân Lực đó, tuy không còn các tổ chức, hay trang bị thích hợp, từ Thượng tầng xuống đến hạ tầng cơ sở, thuộc các Quân, Binh Chủng, nhưng vẫn còn các cựu Tướng lãnh, Sĩ-quan, Hạ sĩ quan,Binh sĩ các cấp hợp quần với nhau nơi Hải ngoại để cùng nhau góp sức đấu tranh vì công bằng ,dân chủ và nhân quyền cho Cộng Đồng tị nạn nơi quê hương thứ hai và cho đồng bào ruột thịt của Tổ quốc Việt nam thân yêu bên kia bờ Đại dương.
Kỷ niệm ngày Quân Lực 19 tháng 6 không phải là để tiếc nuối dĩ vãng như những luận điệu xuyên tạc và suy nghĩ không đứng đắn.
Tổ chức kỷ niệm ngày Quân Lực 19 tháng 6 là để khẳng định mục tiêu và lý tưởng của chiến sĩ Quốc Gia các cấp đã và đang theo đưổi : Tổ quốc, Danh dự, Trách nhiệm. Kỷ niệm ngày Quân lực 19 tháng 6 cũng còn chứng tỏ cho nhân dân trên toàn thế giới biết rằng : Tập thể Quân lực Việt Nam Cộng Hòa không phải là đội quân đánh thuê cho bất cứ một thứ Đế quốc nào như luận điệu tuyên truyền xuyên tạc của Cộng sản đã từng rêu rao trước đây.
Thực thế , khi di chuyển vào miền Nam Việt nam, từ vĩ tuyến 17, theo Hiệp địng Genève 1954, QLVNCH chỉ muốn bảo vệ phần đất tự do để cho nhân dân miền Nam được sống trong thanh bình, ấm no, hạnh phúc. Qua những tháng năm dưới sự lãnh đạo anh minh của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, toàn quân, toàn dân miền Nam Việt nam đã có cuộc sống an bình và no ấm hơn, so với cuộc sống kể từ nền Đệ nhị Cộng hòa ,hay nói rõ hơn kể từ sau cái ngày gọi là Cách mạng 1 tháng 11 năm 1963. Nếu đem so sánh cuộc sống của nhân dân miền Nam qua cả hai nền Đệ nhất và Đệ nhị Cộng hòa thì cuộc sống của nhân dân miền Bắc Việt nam thua kém xa một trời một vực trên mọi phương diện.
Kể từ ngày Tổng thống Ngô Đình Diệm mất đi, một phần do thế lực bên ngoài, một phần do sự lãnh đạo kém cỏi của các tập đoàn lãnh đạo quốc gia,một phần nữa do tham vọng bành trướng điên cuồng của tập đoàn lãnh đạo Cộng sản miền Bắc dưới sự chỉ đạo của Cộng sản Quốc tế, miền Nam Việt nam luôn luôn ở trong tình trạng chiến tranh; cuộc sống của nhân dân, ở mọi miền xa xôi thành thị, nhất là nơi các vùng xôi đậu, không bao giờ được yên ổn lâu dài.
Dù vậy, ở bất cứ tình huống nào,Quân lực Việt nam Cộng hòa vẫn chiến đấu kiên cường chống lại quân xâm lược Bắc việt.
Những chiến tích oai hùng của các đơn vị thuộc mọi Quân, Binh chủng, chủ lực, địa phương quân, nghĩa quân và đặc biệt của các lực lượng Tổng trừ bị ( Nhảy dù, Biệt kích dù, Biệt động quân,
Thủy quân lục chiến) vẫn còn ghi dấu sử sanh trên các trận địa :
Mậu thân,Tống Lê Chân, Cổ thành Quảng trị, Mùa hè đỏ lửa, Lam sơn 719, Kontum, Đức cơ, Bình long, An lộc, Đồng xoài, Bình giả, Khe sanh,v.v…và những trận chiến vào những ngày cuối cùng của tháng Tư đen trước khi Dương văn Minh ra lệnh buông súng.(Trận chiến dũng cảm của lực lượng Thiếu sinh quân Vũng tầu, của Trường Truyền tin cùng các đơn vị kết hợp trong vùng, của các chiến sĩ Thiết giáp và Liên đoàn 81 Biệt cách dù hạ những T54 của Cộng quân trước cổng Trại Phi Long , Tân Sơn Nhứt, và nhiều, nhiều nữa mà người viết không nhớ hết).
Sau Hiệp nghị hòa đàm Paris ngày 27 tháng Giêng năm 1973, Quân Lực Việt nam Cộng hòa đã hoàn toàn tự đảm nhận trách nhiệm bảo vệ miền Nam Việt nam theo kế hoạch Việt nam hóa chiến tranh (được thỏa hiệp giữa hai chính phủ Việt nam và Hoa kỳ).Cũng từ đó các lực lượng quân sự Hoa kỳ và Đồng minh đã lần lượt rút ra khỏi miền nam Việt nam.
Nhưng, oái oăm thay, từ sự kiện thay đổi của thế chiến lược toàn cầu mà Hoa kỳ, Liên sô và Trung cộng là những thành phần mấu chốt, QLVNCH đã phải chiến đấu trong hoàn cảnh càng ngày càng trở nên khó khăn (hay nói rõ hơn, người bạn đồng minh khắng khít nhất là Hoa kỳ đã càng tỏ ra không còn tận tình) .Trong khi đó thì quân Bắc việt vẫn được sự trợ giúp tối đa của các nước trong khối Cộng sản.
Mặc dầu ở hoàn cảnh cay nghiệt, khi viện trợ chỉ còn thu lại ở mức 300 triệu Mỹ kim một năm và các trang thiết bị, đạn dược v.v…đã hầu như cạn kiệt, nhưng các chiến sĩ QLVNCH vẫn anh dũng chiến đấu cho đến khi không còn chiến đấu đưọc nữa.
Biến cố 30 tháng Tư năm 1975, là một bước ngoặt đau thương của dân tộc Việt nam, mà cũng là dấu mốc đáng ghi nhớ về những gương dũng liệt “VỊ QUỐC VONG THÂN” trong dòng lịch sử dựng nước và giữ nước của giòng giống Tiên Rồng. Những “Sinh vi Tướng, tử vi thần”như :Nguyễn Khoa Nam ,Lê văn Hưng, Lê nguyên Vĩ, Trần văn Hai, cùng biết bao Sĩ quan, Hạ sĩ quan, Binh sĩ , các thành phần bán quân sự đã tự kết liễu đời mình để khỏi lọt vào tay địch trước và sau khi có lệnh đầu hàng là những gương dũng liệt trong sử sanh Việt.
Ôn cố tri tân, trong quá trình miền Nam Việt nam được QLVNCH lo toan việc giữ gìn an ninh và bảo vệ phần đất tiền đồn của thế giới tự do, dù có một thiểu số bất xứng trong hàng ngũ các cấp, nhưng so ra không bằng một góc của những thành phần tham ô nhũng lạm trong hàng ngũ quân đội nhân nhân Cộng sản Việt nam ngày nay.Khẩu hiệu “Vì nhân dân quên mình, vì nhân dân hy sinh..” của Vệ quốc quân ngày xưa, và Quân đội nhân dân ngày nay có còn đúng với hiện thực không ? Hay chỉ còn là khẩu hiệu “Mọi người vì mình” khi các Đảng viên Cộng sản và Quân đội, Công an coi nhân dân như tôi tớ (thay vì họ là những đầy tớ của nhân dân).
Những phồn vinh giả tạo nơi chốn thị thành không thể khỏa lấp được những tệ nạn đều khắp trên cả nước.
Hơn 35 năm qua, sau khi nước nhà được thống nhất, đáng lẽ đại đa số nhân dân Việt nam phải có một cuộc sống khả dĩ tương đối văn minh và đầy đủ ngang bằng các nước đang phát triển trên thế giới. Bởi lẽ Việt nam là vựa lúa lớn nhất, nhì Đông nam Á, có rừng vàng, biển bạc, và nhiều tài nguyên thiên nhiên, được các nước tiên tiến viện trợ mọi măt, lại có đội ngũ chuyên viên đáng kể được tiếp thu kinh nghiệm khoa kỹ thuật qua các viện Đại học nổi tiếng trên thế giới.Cho nên, những tỉ phú, triệu phú “ĐỎ” Việt nam ngày nay là nguyên nhân gây nên những tệ đoan xã hội, những cảnh khốn cùng mà đại đa số nhân dân đang chịu đựng. Việc bán đất, dâng biển cho Tàu Cộng là một tội ác trời không dung, đất không tha và là một sỉ nhục không thể nào tha thứ được của tập đoàn lãnh đạo Cộng Sản hiện nay.
Kỷ niệm ngày Quân lực 19 tháng 6 năm 2010, những chiến sĩ Việt nam Cộng hòa, chủ lực hay các lực lượng bán quân sự, và đồng bào tị nạn Cộng sản nơi Hải ngoại, cùng đồng tâm hướng về nhân dân và Tổ quốc mến yêu, nguyện đấu tranh cho đất nước Việt nam sớm được TỰ DO, DÂN CHỦ, cho dân tộc được sống trong thanh bình , ấm no, hạnh phúc, cho nhân quyền được tôn trọng, và không còn cảnh người bóc lột người.
Cũng trong dịp này, Quân – Dân hải ngoại không quên ghi nhớ công ơn các thương binh, tử sĩ, cùng các chiến hữu đã bỏ mình trong các lao tù Cộng sản; đồng thời chia sẻ những sót xa thương đau của các cô nhi, quả phụ, thân bằng quyến thuộc của biết bao quân nhân đã hy sinh vì tổ quốc, của hàng trăm ngàn đồng hương
đã bỏ mình nơi biển cả mênh mông, trong rừng sâu heo hút trên hành trình đi tìm tự do nơi xứ người.
Chính nghĩa quốc gia sẽ thắng.
Tinh thần ngày Quân lực 19 tháng 6 bất diệt.
Trần Anh Dũng
>> Xem Tiếp!
Miền nam Việt nam trước đây cũng có ngày 19 tháng 6 là ngày ghi nhớ việc hình thành Quân lực Việt nam Cộng hòa.
Tiền thân của lực lượng quân sự Việt nam được khai sinh từ thời
Cựu hoàng Bảo Đại trị vì nước Việt nam, dưới ngôi vị Quốc trưởng.Thời đó, lực lương quân sự mang danh xưng Quân Đội Quốc Gia Việt Nam. Sau này,danh xưng đó được chuyển đổi thành Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa cho phù hợp với vai trò và trách nhiệm của một lực lượng quân sự với tổ chức và trang bị hiện đại, tương xứng với một Quân Đội hùng mạnh vào hàng thứ ba trên thế giới.
Ngược giòng thời gian:
Kể từ sau ngày Hiệp định Genève được ký kết, 20 tháng 7 năm 1954( có ghi chú cho rằng ngày chính thức ký là 21 tháng 7 năm 1954), các lực lượng thuộc Quân Đôi Quốc Gia Việt Nam ở miền Bắc được di chuyển (song song với lực lượng Quân đội Liên hiệp Pháp) để vào kết hợp với các đơn vị Việt nam từ vĩ tuyến 17 trở vào trong Nam, tức là miền Nam Việt nam.
Sau khi Quân Đội Liên Hiệp Pháp rút khỏi Đông dương theo thỏa hiệp Genève, toàn bộ lực lượng Quân Đội Quốc Gia Việt Nam hoàn toàn đảm trách nhiệm vụ bảo vệ phần đất tự do của miền Nam Việt nam dưới quyền của vị Tổng tư lệnh tối cao là Tổng Thống Ngô Đình Diệm (được nhân dân miền nam bầu và được Quốc Hội xác nhận qua hiến pháp thành lập nước Việt Nam Cộng Hòa ngày 26 tháng 10 năm 1956).
Ngày 1 tháng 11 năm 1963, sau khi khước từ việc Hoa Kỳ muốn tăng cường lực lượng quân sự của họ vào miền Nam Việt nam (nghĩa là khước từ việc xen vào quyền dân tộc tự quyết của Việt nam), một cuộc đảo chánh xảy ra do nhóm tướng lãnh chủ xướng dưới sự chỉ đạo của đại diện chính phủ Hoa Kỳ để lật đổ nền đệ nhất Cộng hòa. Hôm sau, ngày 2 tháng 11, Tổng Thống Ngô Đình Diệm và bào huynh là Ngô Đình Nhu đã bị tập đoàn Tướng lãnh phản phúc cho thuộc hạ thủ tiêu rồi phao tin là các vị này tự sát.
Kẻ từ sau ngày gọi là “Cách Mạng” 1 tháng 11 năm 1963, guồng máy chính quyền miền Nam Việt nam đã được điều hành từ tập đoàn Tướng lãnh này đến tập đoàn Tướng lãnh khác (có xen kẽ vào vào thời gian ngắn ngủi dưới triều Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu) qua các cuộc chỉnh lý, đảo chánh, lật đổ và sau cùng là bầu cử và thành lập nền Đệ nhị Cộng hòa.Tổng Thống Trần Văn Hương và Tổng Thống Dương Văn Minh (gần 3 ngày) là những vị Tổng Tư Lệnh tối cao cuối cùng của QLVNCH .
Khi thực hiện cuộc đảo chánh 1/11/1963,Tướng Dương Văn Minh
được phe nhóm tôn vinh làm Chủ tịch Hội Đồng Quân Nhân Cách Mạng. Thời gian ngắn sau đó, bị Tướng Nguyễn Khánh chỉnh lý
và nắm chức Chủ tịch Hội Đồng Quân Đội Cách Mạng. Vì chủ trương ban hành hiến chương Vũng Tàu và bày ra ngôi vị Chủ tịch
Nước Việt Nam Cộng Hòa nên bị sinh viên phản đối và bị lật đổ.
Từ đó chính phủ dân sự đưọc hình thành : Cụ Phan khắc Sửu trong
Vai trò Quóc trưởng và Ông Phan Huy Quát nắm giữ chức Thủ Tướng.
Sau khi có sự bất đồng quan điểm giữa Quốc Trưởng Phan Khắc Sửu và Thủ Tướng Phan Huy Quát, một cuộc từ chức của các vị này đã xảy ra để rồi Quân Đội đã lại phải đứng ra lãnh trọng trách
điều hành guồng máy Quốc gia vào ngày 19 tháng 6 năm 1965.
Được sự tín nhiệm của Hội Đồng Tướng Lãnh và các Sĩ Quan cao cấp có uy tín,vào thời điểm đó, Trung Tướng Nguyễn Văn Thiệu đã giữ vai trò là Chủ Tịch Ủy Ban Lãnh Đạo Quốc Gia (tương đương với chức Tổng Thống), và Thiếu Tướng Nguyễn Cao Kỳ giữ trọng trách Chủ Tịch Ủy Ban Hành Pháp Trung Uơng (tương đương chức Thủ Tướng).
Quốc Hội Lập Hiến được tái hình thành (dĩ nhiên phải qua sự đồng thuận của dân chúng bằng lá phiếu) để soạn thảo ra Hiến Pháp của nền Đệ nhị Cộng Hòa, lo việc quy định thể thức tổ chức bầu cử Tổng Thống và Phó tổng Thống. Trung tướng Nguyễn Văn Thiệu đắc cử chức vị Tổng Thống và Thiếu Tướng Nguyễn Cao kỳ làm Phó tổng Thống (vì chung một liên danh). Chức vị Thủ Tướng, do sự lựa chọn của Tổng Thống, có nhiệm vụ thành lập nội các.
( Ông Vũ văn Mẫu là Thủ Tướng cuối cùng của VNCH trong giai đoạn 3 ngày của Tổng Thống Dương Văn Minh).
Cũng kể từ ngày 19 tháng 6 năm 1965, Quân Đội hoàn toàn chịu trách nhiệm trước quốc dân để gìn giữ an ninh và bảo vệ sự vẹn toàn lãnh thổ của miền Nam Việt Nam.
Năm 1965 là thời gian chính phủ Hoa kỳ áp dụng chủ trương cho Quân đội của họ xâm nhập để tham chiến tại VN song song với sự tham gia của các lực lượng quân sự Đồng minh như : Đại hàn, Thái lan, Úc Đại Lợi, Tân Tây Lan, Gia Nã Đại, các đoàn Dân sự vụ Phi luật Tân, Các Cố vấn Chiến tranh Chính trị Đài Loan v.v…
Nơi đổ bộ đầu tiên của Quân đội Mỹ là vùng biển Đà nẵng (thường thì Hoa kỳ chuẩn bị cho những dự tính của mình có khi trước cả 10 năm).
Ngày 30 tháng Tư năm 1975, QLVNCH đã bị Tổng Tư Lệnh tối cao là Tổng Thống Dương Văn Minh ra lệnh buông súng và giã ngũ.
Quân Lực Việt Nam Cộng Hòa, theo thực tế pháp lý, không còn nữa, nhưng trên tinh thần của lịch sử,tính thiêng liêng và mục đích mà mình theo đưổi , thì ngày Quân Lực 19 tháng 6 vẫn là ngày đáng ghi nhớ.
Sự khẳng định này, dựa trên cơ sở của một chính nghĩa Quốc Gia sáng ngời mà Quân Lực đó, tuy không còn các tổ chức, hay trang bị thích hợp, từ Thượng tầng xuống đến hạ tầng cơ sở, thuộc các Quân, Binh Chủng, nhưng vẫn còn các cựu Tướng lãnh, Sĩ-quan, Hạ sĩ quan,Binh sĩ các cấp hợp quần với nhau nơi Hải ngoại để cùng nhau góp sức đấu tranh vì công bằng ,dân chủ và nhân quyền cho Cộng Đồng tị nạn nơi quê hương thứ hai và cho đồng bào ruột thịt của Tổ quốc Việt nam thân yêu bên kia bờ Đại dương.
Kỷ niệm ngày Quân Lực 19 tháng 6 không phải là để tiếc nuối dĩ vãng như những luận điệu xuyên tạc và suy nghĩ không đứng đắn.
Tổ chức kỷ niệm ngày Quân Lực 19 tháng 6 là để khẳng định mục tiêu và lý tưởng của chiến sĩ Quốc Gia các cấp đã và đang theo đưổi : Tổ quốc, Danh dự, Trách nhiệm. Kỷ niệm ngày Quân lực 19 tháng 6 cũng còn chứng tỏ cho nhân dân trên toàn thế giới biết rằng : Tập thể Quân lực Việt Nam Cộng Hòa không phải là đội quân đánh thuê cho bất cứ một thứ Đế quốc nào như luận điệu tuyên truyền xuyên tạc của Cộng sản đã từng rêu rao trước đây.
Thực thế , khi di chuyển vào miền Nam Việt nam, từ vĩ tuyến 17, theo Hiệp địng Genève 1954, QLVNCH chỉ muốn bảo vệ phần đất tự do để cho nhân dân miền Nam được sống trong thanh bình, ấm no, hạnh phúc. Qua những tháng năm dưới sự lãnh đạo anh minh của cố Tổng thống Ngô Đình Diệm, toàn quân, toàn dân miền Nam Việt nam đã có cuộc sống an bình và no ấm hơn, so với cuộc sống kể từ nền Đệ nhị Cộng hòa ,hay nói rõ hơn kể từ sau cái ngày gọi là Cách mạng 1 tháng 11 năm 1963. Nếu đem so sánh cuộc sống của nhân dân miền Nam qua cả hai nền Đệ nhất và Đệ nhị Cộng hòa thì cuộc sống của nhân dân miền Bắc Việt nam thua kém xa một trời một vực trên mọi phương diện.
Kể từ ngày Tổng thống Ngô Đình Diệm mất đi, một phần do thế lực bên ngoài, một phần do sự lãnh đạo kém cỏi của các tập đoàn lãnh đạo quốc gia,một phần nữa do tham vọng bành trướng điên cuồng của tập đoàn lãnh đạo Cộng sản miền Bắc dưới sự chỉ đạo của Cộng sản Quốc tế, miền Nam Việt nam luôn luôn ở trong tình trạng chiến tranh; cuộc sống của nhân dân, ở mọi miền xa xôi thành thị, nhất là nơi các vùng xôi đậu, không bao giờ được yên ổn lâu dài.
Dù vậy, ở bất cứ tình huống nào,Quân lực Việt nam Cộng hòa vẫn chiến đấu kiên cường chống lại quân xâm lược Bắc việt.
Những chiến tích oai hùng của các đơn vị thuộc mọi Quân, Binh chủng, chủ lực, địa phương quân, nghĩa quân và đặc biệt của các lực lượng Tổng trừ bị ( Nhảy dù, Biệt kích dù, Biệt động quân,
Thủy quân lục chiến) vẫn còn ghi dấu sử sanh trên các trận địa :
Mậu thân,Tống Lê Chân, Cổ thành Quảng trị, Mùa hè đỏ lửa, Lam sơn 719, Kontum, Đức cơ, Bình long, An lộc, Đồng xoài, Bình giả, Khe sanh,v.v…và những trận chiến vào những ngày cuối cùng của tháng Tư đen trước khi Dương văn Minh ra lệnh buông súng.(Trận chiến dũng cảm của lực lượng Thiếu sinh quân Vũng tầu, của Trường Truyền tin cùng các đơn vị kết hợp trong vùng, của các chiến sĩ Thiết giáp và Liên đoàn 81 Biệt cách dù hạ những T54 của Cộng quân trước cổng Trại Phi Long , Tân Sơn Nhứt, và nhiều, nhiều nữa mà người viết không nhớ hết).
Sau Hiệp nghị hòa đàm Paris ngày 27 tháng Giêng năm 1973, Quân Lực Việt nam Cộng hòa đã hoàn toàn tự đảm nhận trách nhiệm bảo vệ miền Nam Việt nam theo kế hoạch Việt nam hóa chiến tranh (được thỏa hiệp giữa hai chính phủ Việt nam và Hoa kỳ).Cũng từ đó các lực lượng quân sự Hoa kỳ và Đồng minh đã lần lượt rút ra khỏi miền nam Việt nam.
Nhưng, oái oăm thay, từ sự kiện thay đổi của thế chiến lược toàn cầu mà Hoa kỳ, Liên sô và Trung cộng là những thành phần mấu chốt, QLVNCH đã phải chiến đấu trong hoàn cảnh càng ngày càng trở nên khó khăn (hay nói rõ hơn, người bạn đồng minh khắng khít nhất là Hoa kỳ đã càng tỏ ra không còn tận tình) .Trong khi đó thì quân Bắc việt vẫn được sự trợ giúp tối đa của các nước trong khối Cộng sản.
Mặc dầu ở hoàn cảnh cay nghiệt, khi viện trợ chỉ còn thu lại ở mức 300 triệu Mỹ kim một năm và các trang thiết bị, đạn dược v.v…đã hầu như cạn kiệt, nhưng các chiến sĩ QLVNCH vẫn anh dũng chiến đấu cho đến khi không còn chiến đấu đưọc nữa.
Biến cố 30 tháng Tư năm 1975, là một bước ngoặt đau thương của dân tộc Việt nam, mà cũng là dấu mốc đáng ghi nhớ về những gương dũng liệt “VỊ QUỐC VONG THÂN” trong dòng lịch sử dựng nước và giữ nước của giòng giống Tiên Rồng. Những “Sinh vi Tướng, tử vi thần”như :Nguyễn Khoa Nam ,Lê văn Hưng, Lê nguyên Vĩ, Trần văn Hai, cùng biết bao Sĩ quan, Hạ sĩ quan, Binh sĩ , các thành phần bán quân sự đã tự kết liễu đời mình để khỏi lọt vào tay địch trước và sau khi có lệnh đầu hàng là những gương dũng liệt trong sử sanh Việt.
Ôn cố tri tân, trong quá trình miền Nam Việt nam được QLVNCH lo toan việc giữ gìn an ninh và bảo vệ phần đất tiền đồn của thế giới tự do, dù có một thiểu số bất xứng trong hàng ngũ các cấp, nhưng so ra không bằng một góc của những thành phần tham ô nhũng lạm trong hàng ngũ quân đội nhân nhân Cộng sản Việt nam ngày nay.Khẩu hiệu “Vì nhân dân quên mình, vì nhân dân hy sinh..” của Vệ quốc quân ngày xưa, và Quân đội nhân dân ngày nay có còn đúng với hiện thực không ? Hay chỉ còn là khẩu hiệu “Mọi người vì mình” khi các Đảng viên Cộng sản và Quân đội, Công an coi nhân dân như tôi tớ (thay vì họ là những đầy tớ của nhân dân).
Những phồn vinh giả tạo nơi chốn thị thành không thể khỏa lấp được những tệ nạn đều khắp trên cả nước.
Hơn 35 năm qua, sau khi nước nhà được thống nhất, đáng lẽ đại đa số nhân dân Việt nam phải có một cuộc sống khả dĩ tương đối văn minh và đầy đủ ngang bằng các nước đang phát triển trên thế giới. Bởi lẽ Việt nam là vựa lúa lớn nhất, nhì Đông nam Á, có rừng vàng, biển bạc, và nhiều tài nguyên thiên nhiên, được các nước tiên tiến viện trợ mọi măt, lại có đội ngũ chuyên viên đáng kể được tiếp thu kinh nghiệm khoa kỹ thuật qua các viện Đại học nổi tiếng trên thế giới.Cho nên, những tỉ phú, triệu phú “ĐỎ” Việt nam ngày nay là nguyên nhân gây nên những tệ đoan xã hội, những cảnh khốn cùng mà đại đa số nhân dân đang chịu đựng. Việc bán đất, dâng biển cho Tàu Cộng là một tội ác trời không dung, đất không tha và là một sỉ nhục không thể nào tha thứ được của tập đoàn lãnh đạo Cộng Sản hiện nay.
Kỷ niệm ngày Quân lực 19 tháng 6 năm 2010, những chiến sĩ Việt nam Cộng hòa, chủ lực hay các lực lượng bán quân sự, và đồng bào tị nạn Cộng sản nơi Hải ngoại, cùng đồng tâm hướng về nhân dân và Tổ quốc mến yêu, nguyện đấu tranh cho đất nước Việt nam sớm được TỰ DO, DÂN CHỦ, cho dân tộc được sống trong thanh bình , ấm no, hạnh phúc, cho nhân quyền được tôn trọng, và không còn cảnh người bóc lột người.
Cũng trong dịp này, Quân – Dân hải ngoại không quên ghi nhớ công ơn các thương binh, tử sĩ, cùng các chiến hữu đã bỏ mình trong các lao tù Cộng sản; đồng thời chia sẻ những sót xa thương đau của các cô nhi, quả phụ, thân bằng quyến thuộc của biết bao quân nhân đã hy sinh vì tổ quốc, của hàng trăm ngàn đồng hương
đã bỏ mình nơi biển cả mênh mông, trong rừng sâu heo hút trên hành trình đi tìm tự do nơi xứ người.
Chính nghĩa quốc gia sẽ thắng.
Tinh thần ngày Quân lực 19 tháng 6 bất diệt.
Trần Anh Dũng
>> Xem Tiếp!
Wednesday, June 2, 2010
Những hành động đáng chê trách
Nguyễn thị Quảng Bình
Lần đầu tiên tôi tham dự vào bồi thẩm đoàn, được bà Thẩm phán luôn luôn nhắc nhở rằng: “ Quý vị phải nhớ: Một người được xem là vô tội cho đến khi chứng minh không chút nghi ngờ rằng người ấy đã phạm tội, đây là căn bản của chế độ dân chủ pháp trị của đất nước chúng ta”. Từ tiến trình chọn lọc bồi thẩm cho đến khi nghe nhân chứng trình bày , công tố luận tội , luật sư bào chữa và cuối cùng là bồi thẩm đoàn phải nghe đi nghe lại cuộn băng 911, xem xét hình ảnh bằng chứng và bàn bạc thảo luận trong phòng kín hết hai buổi mới đạt đến đồng thuận, tôi nhận thấy mọi việc được tiến hành một cách khá đứng đắn, công bằng và không thiên vị.
Về nhà tôi vẫn suy nghĩ lan man, vừa thán phục cho sự cẩn trọng, công minh (dĩ nhiên là tương đối) của nền tư pháp trong một quốc gia văn minh tự do, vừa nghĩ đến những phiên tòa xét xử các nhà đấu tranh cho dân chủ ở VN. Tôi nghĩ đến bức hình phiên tòa bịt miệng cha Lý, đến những video chiếu cảnh gọi là nhận tội của những người bất đồng chính kiến. Nghĩ đến những tờ báo” lề phải”, truyền thanh truyền hình nhà nước cùng đồng thanh như những cái loa ong óng phỉ báng, bôi nhọ và kết án Đức TGM Ngô Quang Kiệt, DCCT, giáo dân Thái Hà, LM Nguyễn văn Lý, cô luật sư Lê thị Công Nhân, luật sư Nguyễn văn Đài và nhiều chức sắc tôn giáo, nhiều nhà dân chủ khác trước khi phiên tòa xử họ được ấn định.Tôi nghĩ đến những bản án đã được đảng chỉ đạo, tòa chỉ việc mang ra đọc ê a cho có lệ bộ. Tôi nghĩ đến LM Phan văn Lợi, nhà văn Trần khải Thanh Thuỷ bị đưa ra đấu tố trước nhân dân phường. Trong khi đó những tay “sâu dân mọt nước” tham nhũng bạc tỷ, bán đất bán biển, cướp ruộng cướp nhà dân lại ung dung sống nhởn nhơ không ai trừng trị. VN đã được gia nhập WTO, Liên hiệp quốc…đóng vai trò này nọ trong các tổ chức quốc tế nhưng bao giờ cách hành xử mọi rợ được thay đổi, bao giờ nhân phẩm con người đưọc tôn trọng, bao giờ mới là một quốc gia pháp trị.
Tại các quốc gia tự do, vì quyền tự do ngôn luận, tự do phát biểu rất được tôn trọng nên nhiều người Việt tỵ nạn cộng sản vẫn lạm dụng quyền này trong việc phỉ báng bôi nhọ người bất đồng ý kiến hoặc không thuộc phe nhóm mình. Nhất là trong lãnh vực báo chí và internet. Bất cứ ai xử dụng được computer là có quyền viết bài gửi đến các báo giấy hoặc các diễn đàn điện tử hoặc đến từng cá nhân. Thế là tha hồ tung hoành trong làng văn trận bút, đủ mọi thế võ được đưa ra không phân hắc bạch chính tà, vương đạo hay ma giáo, tên tuổi thật hay bút danh. Có những nhà văn nhà báo từng được người biết đến và quý mến bỗng một ngày bị ô danh, thay vì lý tưởng “văn dĩ tải đạo” lại biến ngòi bút thành gươm giáo hại người. Nạn nhân hoặc cô thế đành chịu cho tên tuổi bị vấy bùn nhơ vì không có phương tiện và khả năng viết lách để bào chữa, hoặc chọn cách im lặng để bày tỏ sự khinh bỉ vì “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, hoặc giận dữ phản pháo lại gây nên những trận bút chiến làm ô nhiễm các Diễn Đàn gây nên sự bực mình và hoang mang không ít cho người đọc vì những lời lẽ vô văn hóa của những người không có gì để mất.
Có nh ững ngòi bút được gọi là “tẩm thuốc độc “ chỉ việc bịa đặt dựng đứng ra một điều sai trái hoặc nghe tin đồn đại hoặc chỉ dựa vào sự thật đư ợc cắt xén nửa vời để xuyên tạc rồi phổ biến khắp nơi, và căn cứ trên điều giả trá này cứ thế khai thác thêm và tiếp tay nhau loan truyền đi, người đọc không biết rõ đầu đuôi cứ thấy lập đi lập lại mãi bèn nhập tâm và tin vào điều xuyên tạc đó.
Nếu chúng tôi không lầm thì lối bôi nhọ phỉ báng để gây tiếng xấu cho một người được gọi là “character assassination” tạm dịch là “ám sát nhân cách” , ở đây chẳng có người nào chết nhưng uy tín của họ và gia đình bị tổn thương, thiệt hại đến danh dự, và công việc cũng như những mối giao thiệp trong xã hội. Phải chăng luật Một người được xem là vô tội cho đến khi chứng minh được người ấy phạm tội “A person is presumed innocent until proven guilty beyond a reasonable doubt” người Việt chúng ta không cần biết tới?
Một số báo chí và các cây viết trên những diễn đàn vừa đóng vai người đưa tin, vừa đóng vai công tố viên và kiêm luôn quan tòa để kết án cho tiện việc sổ sách, miễn người mình trù dập không ngóc đầu lên nổi là thỏa mãn rồi. Dù các phương tiện truyền thông cũng có luật lệ nhà nước điều hành nhưng nhiều người không muốn tốn tiền và thì giờ để phải “vô phúc đáo tụng đình” nên những tệ nạn trên vẫn tiếp diễn ngày mỗi tệ hại hơn. Nhất là trong mùa vận động bầu cử, thôi thì bao nhiêu thủ đoạn đưa ra, bao nhiêu chuyện tưởng tượng không bằng cớ được thêu dệt y như thật theo đường lối “lộng giả thành chân”. Thomas Nguyễn , Minh Dương nói riêng cùng nhiều cá nhân và hội đoàn nói chung đang là nạn nhân của sự “oanh kích tự do” nói trên.
Những người am hiểu tình hình, quan tâm đến Cộng Đồng VN Bắc Cali không thể phủ nhận Thomas Nguyễn là một người thường nhiệt thành đi đầu trong các sinh hoạt, là người tận tâm vạch kế hoạch, là bộ óc đã đưa ra nhiều sáng kiến về đủ mọi phương diện như biểu tình chống VC, Bầu Cử CĐ, đặc biệt trong việc tranh đấu cho tên Little Saigon: cuộc họp khoáng đại CĐ ở Unified Event Center, kế hoạch Lá phiếu Sức Mạnh CĐ, đã vẽ kiểu và in ra những sticker dán áo, những khẩu hiệu, những câu viết trên các tấm bảng biểu tình thứ Ba đen cũng như bảng cầm tay trong các buổi điều trần của thành phố,,,và rất nhiều thành tích khác mà giới hạn bài viết không thể kể ra.
Việc phát triển của mạng lưới toàn cầu là cuộc cách mạng tin học giúp kết nối mọi người trên thế giới đồng thời cũng đưa các vụ bôi nhọ phỉ báng lên một tầm vóc tai hại lớn lao hơn.
Như trên chúng tôi đã viết rằng việc “ám sát nhân cách” không chết ai cả, tuy nhiên đối với giới trẻ, giới thanh thiếu niên thì việc không đơn giản như vậy. Có lẽ một số quý vị có biết tin về một em gái người Mỹ sau khi quen biết một người bạn trai trên mạng và thường xuyên email qua lại. Em gái này có tinh thần yếu đuối và tự ti mặc cảm, một hôm người mẹ tìm thấy em treo cổ chết trong tủ áo phòng ngủ. Bà mẹ rất đau khổ và quyết tâm tìm nguyên nhân cái chết của con bằng cách tìm lại những email thì mới biết hôm trước khi tự tử, người thanh niên quen với con bà đã nói một câu sỉ nhục cô bé, đại ý bảo rằng cô ta chết đi thì tốt hơn. Bà mẹ điều tra và tìm được chàng thanh niên đó là chính là người mẹ của một cô bạn học giả danh để trả thù cho con mình bị cô bé đã chết nghỉ chơi. Sự việc trên đã đưa ra tòa án và kết quả ra sao chúng tôi chưa biết.
Ngày 11 tháng 12 năm 2008 cô nữ sinh 16 tuổi Amanda Brownell nằm bất động trên sàn phòng vệ sinh của trường Del Mar High School với dây áo sweatshirt cột quanh cổ. Amanda đã treo cổ tự tử sau khi phải chịu đựng sự sỉ nhục bằng lời nói nhất là bằng những email, những lời cay độc trên các mạng Myspace.com, Facebook và AOL Intant Messaging mà em nhận được tới 3,500 lời nhắn trước khi xảy ra thảm kịch trên. Một học sinh tìm thấy Amanda đã kêu nhà trường cắt dây đem em xuống, làm hô hấp nhân tạo với nỗ lực của lính cứu hỏa để cố cứu sống cô bé. Vì bị mất dưỡng khí trong thời gian khá lâu nên óc em đã không còn hoạt động, dù các bác sĩ đã tận tâm cứu chữa nhưng em phải vào trong viện với tình trạng thực vật. Vào ngày đánh dấu 1 năm tai nạn của Amanda, nhiều thầy cô, bạn học và thành viên nhà thờ cũng như các hội đoàn khác đã thắp nến cầu nguyện tại City Hall SJ và kêu gọi mọi người chú ý đến vấn nạn Cyber Bullying, sách nhiễu trên mạng. Họ gọi đó là một hình thức bạo động giấu mặt, “cyber bullying is a faceless form of violence” và yêu cầu các giới chức có thẩm quyền phải có hành động để ngăn ngừa những điều đáng tiếc trên.
Dĩ nhiên với người lớn thì có lẽ chưa ai muốn kết liễu đời mình vì bị phỉ báng, mạ lỵ trên mạng. Tuy nhiên nếu có lương tri biết phân biệt phải trái, và đạo lý làm người không cho phép ai được bỏ vạ cáo gian, bịa điều đặt chuyện để làm hại người khác về phương diện tinh thần, gia đình và xã hội. Xin muợn lời nhà văn nữ Nguyễn ngọc Tư trong bài TRÊN TAY CÓ ĐÁ gửi đến quý vị đôi dòng để suy gẫm và tìm cho mình một cách hành xử tốt đẹp hơn:
“….Không nén được, bạn xoè tay ra coi và thật kỳ lạ, bạn thấy trên tay mình thiệt tình là có đá. Thiệt tình là bạn đang lăm le chực chờ ném vào người khác, giống hệt cái cách người đời hăng hái ném nhau…..Đôi khi bạn bĩu môi lườm nguýt ai đó, mắng xiên chửi xéo ai đó..mà thấy rõ ràng là mình vừa ném đá vào người ta. Đôi khi viết một đoạn chữ mà thấy lổn nhổn nặng nề như đá. Đôi khi chỉ nói nửa câu mà thấy người nọ rúm ró vì đau. Ném đi rồi thấy sướng phút đó, hể hả phút đó nhưng dường như người không nhẹ bớt, vì cục đá thiên hạ ném trả, bạn nhặt lấy mang theo bên mình, rình chờ cơ hội chọi lại.
Những hòn đá đó không bao giờ rơi xuống đất bởi không người này cất thì người kia cũng cầm. Vì nó mà mình đau nhưng người ta vẫn giữ gìn để tiếp tục làm đau người khác, hòn đá được ném đi ném lại trong một hành trình sát thương không ngơi nghỉ….”.
Trở lại việc vận động bầu cử, cách đây hơn một năm sau ngày bãi nhiệm 3-3-2009, dù mong ước không thành nhưng tinh thần đoàn kết của ngưòi tỵ nạn cộng sản trong Cộng Đồng VN/BC lên cao hơn bao giờ hết. Đó là nguyên nhân thành lập nên Liên Đoàn Cử Tri để cùng kết hợp cử tri VN thành một khối có sức mạnh chính trị đáng kể hầu có thể vận động hữu hiệu cho quyền lợi của người Mỹ gốc Việt tại địa phương cũng như góp phần tranh đấu cho một nước VN dân chủ tự do. Nguyện vọng cao đẹp còn đó nhưng sau ngày ấy nhiều thủ đoạn ám muội đã được đưa ra để phá tan khối đoàn kết này.
Hôm nay chúng ta có một cơ hội thứ hai để bà nghị viên bất xứng Madison phải xuống khỏi ghế Nghị viên Khu vực 7. Chúng ta cũng không quên những lời sỉ nhục người ủng hộ tên Little Saigon là”thiểu số to mồm”, Chuck Reed đã từng đeo đuổi, gắn bó với CĐVN để được ghế Nghị viên khu vực 4 rồi thành Thị Trưởng thành phố San Jose. Nhưng ông ta và bà Madison đã hành xử thiếu dân chủ và thiếu thành tín. “Người ta còn nhớ, trong những cuộc vận động tranh cử trước đây, Madison Nguyễn cũng như Chuck Reed đều ve vuốt cộng đồng ngưòi Việt với bao hứa hẹn mỹ miều. Nào là phục vụ quyền lợi cộng đồng người Việt. Nào là sát cánh với dân Việt trong việc phục hồi tự do dân chủ và nhân quyền cho dân tộc Việt Nam. Nhưng chỉ một chuyện nhỏ là việc đặt tên cho khu thương mại đường Story mà họ đã phản bội cộng đồng như thế thì trong tương lai ai còn dám tin vào những lời hứa hão huyền của họ?” (Trích Little Saigon, chính trị và cộng đồng của Ngô đức Diễm)
Xin những ai còn tâm huyết và nhiệt thành với nguyện vọng của Cộng Đồng VN hãy bỏ ngoài tai những điều bịa đặt, xảo ngôn, ngoa ngữ và ngụy biện của kẻ xấu, hãy chung tay góp sức yểm trợ một ứng cử viên xứng đáng, đầy đủ khả năng đánh bại Madison trong kỳ bầu cử này là Minh Dương. Chúng ta cũng vận động mọi người bầu cho Thomas Nguyễn vào chức vụ Thị Trưởng San Jose, đây là dịp tốt để mạnh mẽ nói lên sự bất tín nhiệm của chúng ta đối với Chuck Reed, người Thị Trưởng vì quyền lợi phe phái đã chà đạp nguyện vọng và danh dự của Cộng Đồng Việt Nam Bắc Cali.
XIN ĐỒNG HƯƠNG ĐỪNG BỎ QUA CƠ HỘI QUAN TRỌNG NÀY. HÃY THAM GIA BẦU CỬ NGÀY 8-6-2010. BẦU CHO THOMAS NGUYỄN VÀ MINH DƯƠNG.
Nguyễn thị Quảng Bình
>> Xem Tiếp!
Lần đầu tiên tôi tham dự vào bồi thẩm đoàn, được bà Thẩm phán luôn luôn nhắc nhở rằng: “ Quý vị phải nhớ: Một người được xem là vô tội cho đến khi chứng minh không chút nghi ngờ rằng người ấy đã phạm tội, đây là căn bản của chế độ dân chủ pháp trị của đất nước chúng ta”. Từ tiến trình chọn lọc bồi thẩm cho đến khi nghe nhân chứng trình bày , công tố luận tội , luật sư bào chữa và cuối cùng là bồi thẩm đoàn phải nghe đi nghe lại cuộn băng 911, xem xét hình ảnh bằng chứng và bàn bạc thảo luận trong phòng kín hết hai buổi mới đạt đến đồng thuận, tôi nhận thấy mọi việc được tiến hành một cách khá đứng đắn, công bằng và không thiên vị.
Về nhà tôi vẫn suy nghĩ lan man, vừa thán phục cho sự cẩn trọng, công minh (dĩ nhiên là tương đối) của nền tư pháp trong một quốc gia văn minh tự do, vừa nghĩ đến những phiên tòa xét xử các nhà đấu tranh cho dân chủ ở VN. Tôi nghĩ đến bức hình phiên tòa bịt miệng cha Lý, đến những video chiếu cảnh gọi là nhận tội của những người bất đồng chính kiến. Nghĩ đến những tờ báo” lề phải”, truyền thanh truyền hình nhà nước cùng đồng thanh như những cái loa ong óng phỉ báng, bôi nhọ và kết án Đức TGM Ngô Quang Kiệt, DCCT, giáo dân Thái Hà, LM Nguyễn văn Lý, cô luật sư Lê thị Công Nhân, luật sư Nguyễn văn Đài và nhiều chức sắc tôn giáo, nhiều nhà dân chủ khác trước khi phiên tòa xử họ được ấn định.Tôi nghĩ đến những bản án đã được đảng chỉ đạo, tòa chỉ việc mang ra đọc ê a cho có lệ bộ. Tôi nghĩ đến LM Phan văn Lợi, nhà văn Trần khải Thanh Thuỷ bị đưa ra đấu tố trước nhân dân phường. Trong khi đó những tay “sâu dân mọt nước” tham nhũng bạc tỷ, bán đất bán biển, cướp ruộng cướp nhà dân lại ung dung sống nhởn nhơ không ai trừng trị. VN đã được gia nhập WTO, Liên hiệp quốc…đóng vai trò này nọ trong các tổ chức quốc tế nhưng bao giờ cách hành xử mọi rợ được thay đổi, bao giờ nhân phẩm con người đưọc tôn trọng, bao giờ mới là một quốc gia pháp trị.
Tại các quốc gia tự do, vì quyền tự do ngôn luận, tự do phát biểu rất được tôn trọng nên nhiều người Việt tỵ nạn cộng sản vẫn lạm dụng quyền này trong việc phỉ báng bôi nhọ người bất đồng ý kiến hoặc không thuộc phe nhóm mình. Nhất là trong lãnh vực báo chí và internet. Bất cứ ai xử dụng được computer là có quyền viết bài gửi đến các báo giấy hoặc các diễn đàn điện tử hoặc đến từng cá nhân. Thế là tha hồ tung hoành trong làng văn trận bút, đủ mọi thế võ được đưa ra không phân hắc bạch chính tà, vương đạo hay ma giáo, tên tuổi thật hay bút danh. Có những nhà văn nhà báo từng được người biết đến và quý mến bỗng một ngày bị ô danh, thay vì lý tưởng “văn dĩ tải đạo” lại biến ngòi bút thành gươm giáo hại người. Nạn nhân hoặc cô thế đành chịu cho tên tuổi bị vấy bùn nhơ vì không có phương tiện và khả năng viết lách để bào chữa, hoặc chọn cách im lặng để bày tỏ sự khinh bỉ vì “tránh voi chẳng xấu mặt nào”, hoặc giận dữ phản pháo lại gây nên những trận bút chiến làm ô nhiễm các Diễn Đàn gây nên sự bực mình và hoang mang không ít cho người đọc vì những lời lẽ vô văn hóa của những người không có gì để mất.
Có nh ững ngòi bút được gọi là “tẩm thuốc độc “ chỉ việc bịa đặt dựng đứng ra một điều sai trái hoặc nghe tin đồn đại hoặc chỉ dựa vào sự thật đư ợc cắt xén nửa vời để xuyên tạc rồi phổ biến khắp nơi, và căn cứ trên điều giả trá này cứ thế khai thác thêm và tiếp tay nhau loan truyền đi, người đọc không biết rõ đầu đuôi cứ thấy lập đi lập lại mãi bèn nhập tâm và tin vào điều xuyên tạc đó.
Nếu chúng tôi không lầm thì lối bôi nhọ phỉ báng để gây tiếng xấu cho một người được gọi là “character assassination” tạm dịch là “ám sát nhân cách” , ở đây chẳng có người nào chết nhưng uy tín của họ và gia đình bị tổn thương, thiệt hại đến danh dự, và công việc cũng như những mối giao thiệp trong xã hội. Phải chăng luật Một người được xem là vô tội cho đến khi chứng minh được người ấy phạm tội “A person is presumed innocent until proven guilty beyond a reasonable doubt” người Việt chúng ta không cần biết tới?
Một số báo chí và các cây viết trên những diễn đàn vừa đóng vai người đưa tin, vừa đóng vai công tố viên và kiêm luôn quan tòa để kết án cho tiện việc sổ sách, miễn người mình trù dập không ngóc đầu lên nổi là thỏa mãn rồi. Dù các phương tiện truyền thông cũng có luật lệ nhà nước điều hành nhưng nhiều người không muốn tốn tiền và thì giờ để phải “vô phúc đáo tụng đình” nên những tệ nạn trên vẫn tiếp diễn ngày mỗi tệ hại hơn. Nhất là trong mùa vận động bầu cử, thôi thì bao nhiêu thủ đoạn đưa ra, bao nhiêu chuyện tưởng tượng không bằng cớ được thêu dệt y như thật theo đường lối “lộng giả thành chân”. Thomas Nguyễn , Minh Dương nói riêng cùng nhiều cá nhân và hội đoàn nói chung đang là nạn nhân của sự “oanh kích tự do” nói trên.
Những người am hiểu tình hình, quan tâm đến Cộng Đồng VN Bắc Cali không thể phủ nhận Thomas Nguyễn là một người thường nhiệt thành đi đầu trong các sinh hoạt, là người tận tâm vạch kế hoạch, là bộ óc đã đưa ra nhiều sáng kiến về đủ mọi phương diện như biểu tình chống VC, Bầu Cử CĐ, đặc biệt trong việc tranh đấu cho tên Little Saigon: cuộc họp khoáng đại CĐ ở Unified Event Center, kế hoạch Lá phiếu Sức Mạnh CĐ, đã vẽ kiểu và in ra những sticker dán áo, những khẩu hiệu, những câu viết trên các tấm bảng biểu tình thứ Ba đen cũng như bảng cầm tay trong các buổi điều trần của thành phố,,,và rất nhiều thành tích khác mà giới hạn bài viết không thể kể ra.
Việc phát triển của mạng lưới toàn cầu là cuộc cách mạng tin học giúp kết nối mọi người trên thế giới đồng thời cũng đưa các vụ bôi nhọ phỉ báng lên một tầm vóc tai hại lớn lao hơn.
Như trên chúng tôi đã viết rằng việc “ám sát nhân cách” không chết ai cả, tuy nhiên đối với giới trẻ, giới thanh thiếu niên thì việc không đơn giản như vậy. Có lẽ một số quý vị có biết tin về một em gái người Mỹ sau khi quen biết một người bạn trai trên mạng và thường xuyên email qua lại. Em gái này có tinh thần yếu đuối và tự ti mặc cảm, một hôm người mẹ tìm thấy em treo cổ chết trong tủ áo phòng ngủ. Bà mẹ rất đau khổ và quyết tâm tìm nguyên nhân cái chết của con bằng cách tìm lại những email thì mới biết hôm trước khi tự tử, người thanh niên quen với con bà đã nói một câu sỉ nhục cô bé, đại ý bảo rằng cô ta chết đi thì tốt hơn. Bà mẹ điều tra và tìm được chàng thanh niên đó là chính là người mẹ của một cô bạn học giả danh để trả thù cho con mình bị cô bé đã chết nghỉ chơi. Sự việc trên đã đưa ra tòa án và kết quả ra sao chúng tôi chưa biết.
Ngày 11 tháng 12 năm 2008 cô nữ sinh 16 tuổi Amanda Brownell nằm bất động trên sàn phòng vệ sinh của trường Del Mar High School với dây áo sweatshirt cột quanh cổ. Amanda đã treo cổ tự tử sau khi phải chịu đựng sự sỉ nhục bằng lời nói nhất là bằng những email, những lời cay độc trên các mạng Myspace.com, Facebook và AOL Intant Messaging mà em nhận được tới 3,500 lời nhắn trước khi xảy ra thảm kịch trên. Một học sinh tìm thấy Amanda đã kêu nhà trường cắt dây đem em xuống, làm hô hấp nhân tạo với nỗ lực của lính cứu hỏa để cố cứu sống cô bé. Vì bị mất dưỡng khí trong thời gian khá lâu nên óc em đã không còn hoạt động, dù các bác sĩ đã tận tâm cứu chữa nhưng em phải vào trong viện với tình trạng thực vật. Vào ngày đánh dấu 1 năm tai nạn của Amanda, nhiều thầy cô, bạn học và thành viên nhà thờ cũng như các hội đoàn khác đã thắp nến cầu nguyện tại City Hall SJ và kêu gọi mọi người chú ý đến vấn nạn Cyber Bullying, sách nhiễu trên mạng. Họ gọi đó là một hình thức bạo động giấu mặt, “cyber bullying is a faceless form of violence” và yêu cầu các giới chức có thẩm quyền phải có hành động để ngăn ngừa những điều đáng tiếc trên.
Dĩ nhiên với người lớn thì có lẽ chưa ai muốn kết liễu đời mình vì bị phỉ báng, mạ lỵ trên mạng. Tuy nhiên nếu có lương tri biết phân biệt phải trái, và đạo lý làm người không cho phép ai được bỏ vạ cáo gian, bịa điều đặt chuyện để làm hại người khác về phương diện tinh thần, gia đình và xã hội. Xin muợn lời nhà văn nữ Nguyễn ngọc Tư trong bài TRÊN TAY CÓ ĐÁ gửi đến quý vị đôi dòng để suy gẫm và tìm cho mình một cách hành xử tốt đẹp hơn:
“….Không nén được, bạn xoè tay ra coi và thật kỳ lạ, bạn thấy trên tay mình thiệt tình là có đá. Thiệt tình là bạn đang lăm le chực chờ ném vào người khác, giống hệt cái cách người đời hăng hái ném nhau…..Đôi khi bạn bĩu môi lườm nguýt ai đó, mắng xiên chửi xéo ai đó..mà thấy rõ ràng là mình vừa ném đá vào người ta. Đôi khi viết một đoạn chữ mà thấy lổn nhổn nặng nề như đá. Đôi khi chỉ nói nửa câu mà thấy người nọ rúm ró vì đau. Ném đi rồi thấy sướng phút đó, hể hả phút đó nhưng dường như người không nhẹ bớt, vì cục đá thiên hạ ném trả, bạn nhặt lấy mang theo bên mình, rình chờ cơ hội chọi lại.
Những hòn đá đó không bao giờ rơi xuống đất bởi không người này cất thì người kia cũng cầm. Vì nó mà mình đau nhưng người ta vẫn giữ gìn để tiếp tục làm đau người khác, hòn đá được ném đi ném lại trong một hành trình sát thương không ngơi nghỉ….”.
Trở lại việc vận động bầu cử, cách đây hơn một năm sau ngày bãi nhiệm 3-3-2009, dù mong ước không thành nhưng tinh thần đoàn kết của ngưòi tỵ nạn cộng sản trong Cộng Đồng VN/BC lên cao hơn bao giờ hết. Đó là nguyên nhân thành lập nên Liên Đoàn Cử Tri để cùng kết hợp cử tri VN thành một khối có sức mạnh chính trị đáng kể hầu có thể vận động hữu hiệu cho quyền lợi của người Mỹ gốc Việt tại địa phương cũng như góp phần tranh đấu cho một nước VN dân chủ tự do. Nguyện vọng cao đẹp còn đó nhưng sau ngày ấy nhiều thủ đoạn ám muội đã được đưa ra để phá tan khối đoàn kết này.
Hôm nay chúng ta có một cơ hội thứ hai để bà nghị viên bất xứng Madison phải xuống khỏi ghế Nghị viên Khu vực 7. Chúng ta cũng không quên những lời sỉ nhục người ủng hộ tên Little Saigon là”thiểu số to mồm”, Chuck Reed đã từng đeo đuổi, gắn bó với CĐVN để được ghế Nghị viên khu vực 4 rồi thành Thị Trưởng thành phố San Jose. Nhưng ông ta và bà Madison đã hành xử thiếu dân chủ và thiếu thành tín. “Người ta còn nhớ, trong những cuộc vận động tranh cử trước đây, Madison Nguyễn cũng như Chuck Reed đều ve vuốt cộng đồng ngưòi Việt với bao hứa hẹn mỹ miều. Nào là phục vụ quyền lợi cộng đồng người Việt. Nào là sát cánh với dân Việt trong việc phục hồi tự do dân chủ và nhân quyền cho dân tộc Việt Nam. Nhưng chỉ một chuyện nhỏ là việc đặt tên cho khu thương mại đường Story mà họ đã phản bội cộng đồng như thế thì trong tương lai ai còn dám tin vào những lời hứa hão huyền của họ?” (Trích Little Saigon, chính trị và cộng đồng của Ngô đức Diễm)
Xin những ai còn tâm huyết và nhiệt thành với nguyện vọng của Cộng Đồng VN hãy bỏ ngoài tai những điều bịa đặt, xảo ngôn, ngoa ngữ và ngụy biện của kẻ xấu, hãy chung tay góp sức yểm trợ một ứng cử viên xứng đáng, đầy đủ khả năng đánh bại Madison trong kỳ bầu cử này là Minh Dương. Chúng ta cũng vận động mọi người bầu cho Thomas Nguyễn vào chức vụ Thị Trưởng San Jose, đây là dịp tốt để mạnh mẽ nói lên sự bất tín nhiệm của chúng ta đối với Chuck Reed, người Thị Trưởng vì quyền lợi phe phái đã chà đạp nguyện vọng và danh dự của Cộng Đồng Việt Nam Bắc Cali.
XIN ĐỒNG HƯƠNG ĐỪNG BỎ QUA CƠ HỘI QUAN TRỌNG NÀY. HÃY THAM GIA BẦU CỬ NGÀY 8-6-2010. BẦU CHO THOMAS NGUYỄN VÀ MINH DƯƠNG.
Nguyễn thị Quảng Bình
>> Xem Tiếp!
Subscribe to:
Posts (Atom)