Hoa Hậu Hoàn Vũ năm 2008 được đăng quang ở ngoại ô thành phố NhaTrang, Việt Nam vào ngày 14/7 vừa qua, với một chi phí lên đến 20 triệu Mỹ kim . Việc XHCN VN được chấp nhận đăng cai Hoa Hậu Hoàn Vũ 2008 đã gây nên nhiều đàm tiếu bởi hai điều nhất:
1) Vô tiền khoáng hậu, bởi dù XHCN VN đã có rất nhiều lần tổ chức tuyển lựa Hoa Hậu nhưng lần này là lần thứ nhất XHCN VN được chọn làm "chủ nhà" để đảm nhận tổ chức Hoa Hậu Hoàn Vũ 2008.
2) Mang tính vô hậu, bởi vì ngân sách quốc gia đã phải chi ra trên 20 triệu Mỹ kim, trong khi đời sống của 80 triệu dân đang sống trong cảnh đói nghèo! 20 triệu Mỹ kim mà đảng csvn và nhà cầm quyền XHCN chi ra chỉ để cho giới thượng lưu có dịp vui chơi, giải trí qua những eo thon, đùi dài, mông cong ... Cứ nhìn tấm vé vào cửa với giá thấp nhất là vài trăm và cao nhất đến 1 ngàn 800 Mỹ kim, người ta càng ngán ngẩm cho thú ăn chơi của hàng cán bộ cs đang nắm quyền điều hành đất nước .
Chắc chắn ngày đăng quang Hoa Hậu Hoàn Vũ 2008, người dân đói nghèo xứ XHCN VN chỉ đứng dựa cột đèn để đưa mắt nhìn gia đình ông bà cán bộ hí hửng vui chơi . Nếu là một chính quyền VÌ DÂN, chắc chắn những người ngồi ghế lãnh đạo đất nước sẽ không bao giờ làm cái việc VÔ HẬU quá như vậy!
Trong ngày vừa qua, làng "bloggers" cũng bàn tán khá kỹ về sự kiện Hoa Hậu Hoàn Vũ 2008, với những lời phê bình ta thán hơn là hoan hỉ hãnh diện . Ngoài ra còn có bài trích theo báo Tiền Phong, được đăng tải trên trang blog của anh Hà Thạch Hãn, với tiêu đề: "Cậy Có Tiền Làm Phách?"
Bài viết ấy, tôi xin phép trích đăng nguyên văn như sau:
------------------------------------------------------------------------------------------
CẬY CÓ TIỀN LÀM PHÁCH?
Tối 14/7, Cty cổ phần Hoàn Vũ – tổ chức tiệc mừng tân Hoa hậu Hoàn vũ 2008. Nhiều nhà báo được Phòng Truyền thông của Cty Hoàn Vũ mời dự buổi tiệc này.
Tại đây, theo lời ông Dương Thuận Quý - Trưởng Phòng Truyền thông của Cty Hoàn Vũ, các phóng viên dự tiệc được tự do chụp hình, tác nghiệp.
Tại khu dạ tiệc, thấy các hoa hậu đang ký tên lưu niệm vào một tấm vải, phóng viên Minh Quốc của báo Ảnh Việt Nam (TTXVN) liền tới chụp ảnh.
Nhưng khi vừa giơ máy ảnh, anh liền bị vợ chồng một người đàn ông trung niên, mặc áo thun màu cà rốt giơ tay cản và dùng những lời xua đuổi rất khiếm nhã. Phóng viên Minh Quốc bình tĩnh giải thích, anh là nhà báo đang tác nghiệp.
Tuy nhiên, trước mặt các Hoa hậu và những người chứng kiến, người đàn ông tiếp tục tỏ thái độ hung hăng, miệng văng tục: “Không cần báo chí tụi mày, đ… có đưa tin gì hết!”. Bị xúc phạm, phóng viên Minh Quốc phản ứng: “Tại sao giữa một sự kiện văn hoá anh lại văng tục vô văn hóa như vậy?”.
Đáp lại, người đàn ông tung “chưởng” đấm thẳng vào mặt phóng viên Minh Quốc, khiến anh chảy máu mũi. Một thanh niên đi cùng người đàn ông đó còn xông đến túm áo, giật thẻ tác nghiệp do MUO (Tổ chức Hoa hậu Hoàn vũ) cấp cho phóng viên Minh Quốc dí vào mặt anh và nói với lời lẽ xấc xược: “Mày phải biết rằng cái thẻ này cho mày tác nghiệp là do tiền của gia đình tao bỏ ra!”.
Sự việc diễn ra quá nhanh và người đàn ông đã được vợ kéo đi khỏi bữa tiệc ngay sau đó, nhưng cũng đã có mấy phóng viên ghi lại được hình ảnh.
Minh Quốc nói, anh đã rất nín nhịn vì đang ở giữa một hoạt động của một sự kiện văn hóa lớn, có nhiều hoa hậu và người nước ngoài.
Anh cho biết, người đàn ông là chồng bà Ngọc, con gái bà Trần Thị Hường - chủ Cty Hoàn Vũ.
Ông Vũ Duy Giang, nhân viên truyền thông của Cty Hoàn Vũ thừa nhận, người thanh niên đã túm áo, giật thẻ tác nghiệp của phóng viên Minh Quốc và nói những lời xấc xược. “Nó còn trẻ, cậy có tiền nên làm phách!” – Ông Giang nói.
Khi nghe chuyện, bà Trần Thị Hường đã bảo ông Giang đi hỏi cho rõ sự việc.
Sau đó, bà Hường đã dùng điện thoại của ông Giang nói chuyện với nhà báo Minh Quốc để xin lỗi, với tư cách chủ nhà của cuộc thi Hoa hậu Hoàn vũ và của dạ tiệc.
Bà xác nhận những người hành hung và xúc phạm nhà báo Minh Quốc là con rể và cháu ngoại của bà.
Dù lời xin lỗi được đưa ra, nhưng các hoa hậu và quan khách đến từ nhiều nước có quên được chuyện xảy ra trước mắt họ? Về nước, họ sẽ kể gì về cách hành xử vô văn hoá trong một sự kiện văn hoá diễn ra tại Việt Nam?
Hành động trên không chỉ xúc phạm đến danh dự, nhân phẩm của một công dân, một nhà báo, nó còn là sự xúc phạm đến thể diện đất nước. Phải chăng, có những người tổ chức sự kiện văn hoá không phải vì mục đích văn hoá?
(Theo báo Tiền Phong)
------------------------------------------------------------------------------------------
Cậy có tiền làm phách đó là bản tính cá nhân, ở đâu, thời nào, xã hội nào cũng có cả; Tuy nhiên ở XHCN VN, bản tính cá nhân kia đã bộc phát quá trớn như chuyện thường xẩy ra ở huyện! Có thật là các anh làm nghề báo chí, phóng viên ở trong nước không biết tệ nạn ấy? hay chỉ khi nào bản thân nhà báo, phóng viên bị kẻ cậy có tiền làm phách, hành hung, đánh cho lỗ đầu, xì máu mũi ... lúc đó mấy anh mới súm nhau lại, viết bài tả oán, thẳng tay phê bình tệ nạn phạm đến giá trị bản thân nhà báo các anh?
Nếu giả dụ, kẻ bị hành hung là một người dân quèn, nhà báo các anh có dám nhẩy vào bênh vực bằng những bài viết như đã đăng trên báo Tiền Phong, và đăng dây truyền trên blog của Hà Thạch Hãn để tiếng vang xa, vang xa? Tôi dám tin chắc rằng, các anh nhà báo sẽ "lơ huyền" mà thôi!
Báo chí truyền thông trong nước XHCN VN có hơn 600 tờ báo giấy và báo điện tử, cùng bao nhiêu đài phát thanh, truyền hình . Lực lượng truyền thông quả là hùng hậu, thế mà người dân lại đói tin như đói thực phẩm! Xin dẫn chứng, ngày XHCN VN bắt đầu nộp đơn xin đảm nhận đăng quang Hoa Hậu Hoàn Vũ 2008 vào năm ngoái, thế mà báo giới trong nước không hề thông tin cho người dân biết về những thể lệ và điều kiện của tổ chức Hoa Hậu Hoàn Vũ đã đặt ra như thế nào? và số tiền phải chi tiêu cho việc tổ chức HHHV 2008, nhà nước đã chi tiêu ra làm sao?... Chỉ gần đến ngày bế mạc HHHV 2008, tin tức mới "xì ra" khi mà lãnh đạo trung ương bắt đầu "hụt ăn, mất uống", nên đã tố khổ lẫn nhau trên các cơ quan ngôn luận ... do đảng chỉ đạo (tất cả đều đi bên lề phải của đảng!).
Nhân đây tôi xin đưa ra một tệ nạn mà mấy chục năm nay đã và đang xẩy ra nơi "thiên đường" XHCN VN, đó là NẠN DÂN OAN ĐI KHIẾU KIỆN . Đa số họ là giới nghèo khổ, còn bị nạn quan quyền nơi địa phương cưỡng chế, xử ép để cướp trắng tài sản của họ . Dân Oan từ 64 tỉnh thành đã kéo nhau biểu tình ở thành phố Saigon, trước toà nhà Quốc Hội, và kể cả kéo nhau ra Hà Nội để kêu oan nữa! Thế mà hơn 600 tờ báo, nhà báo các anh có ai đã dám đoái hoài viết một bản tin (dù là tin ngắn) tường thuật về nỗi oan khiên của DÂN OAN chưa? Anh Hà Thạch Hãn làm việc cho tờ báo Tuổi Trẻ, anh lại là nhà báo trẻ, anh trả lời thành thực với lương tâm anh trên trang blog của anh xem nào ?
Một nhà báo bị kẻ cậy có tiền làm phách, đánh cho chây máu mũi cần được lên tiếng trước công luận là điều phải làm của bất cứ ai muốn hưởng sự công bằng trong xã hội . Ở những quốc gia tự do, có nền pháp trị vững vàng thì hành hung người khác là phạm luật, tội sẽ bị bồi thường và ngồi tù (nặng nhẹ tùy theo mức độ), chứ không cần biết người bị hành hung sang hèn thế nào .
Nhưng ở XHCN VN, kẻ cậy có tiền làm phách, hung hăng hơn, dữ tợn hơn . Những tiếng phản đối, lời kêu than chẳng khác nào tiếng kêu trong sa mạc, mà đôi lúc còn dội ngược làm người phát ra tiếng kêu lãnh thêm hậu quả khó lường! Do đó, các nhà báo trong nước ơi! anh Hà Thạch Hãn ơi! sao các anh không chịu đứng thẳng lưng lên, cùng nắm chặt tay nhau hét vào mặt đảng csvn, hãy trả lại quyền sống cho 80 triệu người dân . Bắt buộc đảng csvn phải thành tâm tôn trọng nhân quyền và từ bỏ phương thức "ngồi xổm trên pháp luật" ngay đi . Có như vậy vấn đề CẬY CÓ TIỀN LÀM PHÁCH sẽ không còn là một nan đề phải thắc mắc nữa .
Anh Hà Thạch Hãn nên nhớ khi nắm tay đã vung lên, chiêu thức phải nhắm đúng "target", đừng đưa nắm tay đấm vào không khí, hại sức lắm! Anh hiểu ý tôi nói gì chứ ?
Phú Yên
No comments:
Post a Comment