Tuần qua vào tối thứ Năm 11-3-2010 đã có một buổi gặp gỡ giữa cử tri khu vực 7 và 2 ứng cử viên ra tranh chức Nghị viên trong cuộc bầu cử sơ bộ sẽ diễn ra vào tháng 6 này. Ông Rudy Rodriguez người Mỹ gốc Mễ và ông Minh Dương cùng bà nghị viên đương nhiệm Madison Nguyễn và ông Lê hữu Phú sẽ cùng tranh cử, nếu ai đạt được 50% +1 số phiếu bầu thì đắc cử, nếu không thì hai người cao phiếu nhất sẽ phải qua vòng 2 vào tháng 11 năm nay.
Trong buổi tối 11-3 chỉ có sự hiện diện của 2 ứng cử viên Rudy Rodriguez và Minh Dương mà thôi. Mục đích của buổi gặp gỡ này nhằm tạo cơ hội cho ứng cử viên gặp gỡ cử tri khu vực 7- mà ứng viên muốn đại diện họ trong Hội Đồng Thành Phố San Jose- để ứng viên có cơ hội trình bày cùng cử tri lập trường, đường lối và những phương cách giải quyết các vấn nạn mà khu vực 7 nói riêng cũng như toàn thành phố đang phải trực diên.
Dù đây là buổi đầu tiên do Liên đoàn Cử tri Người Việt tổ chức nhưng sự chuẩn bị khá chu đáo, chuyên nghiệp và diễn tiến trong bầu không khí ôn hòa, lịch sự tạo sự thoải mái cho tất cả mọi người có mặt.
Chủ tọa đoàn gồm bà Phạm mỹ Linh-Giám đốc Trung Tâm Á Mỹ Hạt Santa Clara, Nha sĩ Cao song Dũng, xướng ngôn viên Huỳnh Hớn và Ông Nguyễn Christophe, chuyên viên xã hội quận hạt Santa Clara.
Sau những nghi thức khai mạc thường lệ là phần ứng cử viên trả lời 8 câu hỏi do mỗi vị trong Chủ tọa đoàn tự chọn lựa trước và lần lượt đưa ra, đó là:
1- Sự hiểu biết của ứng viên về cộng đồng VN ở San Jose, về văn hóa, về quá trình di dân của họ và những quan tâm của cộng đồng này.
2- Liên quan đến một tai nạn thương tâm năm ngoái, ứng cử viên nếu đắc cử sẽ làm gì để giúp cư dân khu 7 được di chuyển an toàn hơn.
3- Trong tình hình kinh tế khó khăn tệ nạn tội phạm và băng đảng có thể gia tăng, ứng viên sẽ làm thế nào để tạo ra sự an toàn nơi trường học.
4- Nếu phải cân bằng ngân sách thành phố và vẫn bảo đảm các dịch vụ cần thiết, ứng viên sẽ làm gì để bảo đảm sự phân phối tài chánh nhằm phục vụ tương xứng cho 10% cư dân gốc Việt trong thành phố SJ.
5- Ứng viên có đề nghị gì để ngăn ngừa việc các cảnh sát viên SJ đã sử dụng bạo lực thái quá và không cần thiết đối với cư dân VN nói riêng và các cộng đồng thiểu số nói chung.
6- Trong khi nền kinh tế xuống dốc nhiều gia đình bị mất việc làm và bị ngân hàng tịch thu nhà, nếu đắc cử thì ứng viên sẽ làm gì để giúp giải quyết vấn nạn mất nhà này.
7- Với tỷ lệ thất nghiệp cao trong viễn tượng kinh tế khó khăn hiện nay, ứng viên sẽ có những chương trình gì có thể thực hiện được để giúp người dân có công ăn việc làm, không trở thành vô gia cư.
8- Hơn 30 năm qua, CĐ người Mỹ gốc Việt đã thành công và thăng tiến trong nhiều lãnh vực. Sự đóng góp của người Việt đã được thành phố ghi nhận, quý vị sẽ làm gì để giúp cho cộng đồng Việt Nam tại SJ đạt được những nguyện vọng của họ.
Hai ông Rodriguez và Dương đã thay phiên nhau trả lời từng câu hỏi với thời lượng tổng cộng 4 phút cho mỗi câu bằng song ngữ, ông Minh Dương lưu loát cả Việt lẫn Anh ngữ, ông Scott Phạm đã thông dịch một cách nhanh chóng và khá chính xác ý kiến của ông Rudy Rodriguez.
Hai vị đều đưa ra những ưu điểm cá nhân để chứng tỏ với cử tọa rằng mình xứng đáng và sẵn sàng thi hành nhiệm vụ của một nghị viên là công bộc của người dân, ông Rodriguez còn nhấn mạnh đôi lần rằng là nghị viên tức được nhân dân thuê mướn, nếu không làm tròn bổn phận người dân có quyền không mướn nữa. Ông Minh Dương đã tỏ ra quen thuộc với mong ước của người Việt là muốn có một Trung Tâm Sinh Hoạt cho CĐVN và một tượng đài chiến sĩ Việt Mỹ.
Sau phần trình bày của 2 ứng cử viên là phần hỏi đáp giữ cử tọa và ứng viên.
Vì thời giờ hạn hẹp nên chỉ đủ cho 3 vị nêu câu hỏi là ông Đặng Cường thắc mắc việc vận động mở lại đại bổi thẩm đoàn cho vụ anh Daniel Phạm, ông Huỳnh Hớn nêu vấn đề nếu quý vị không giữ lời hứa hẹn khi tranh cử khiến cử tri không hài lòng thì quý vị có từ chức không hay phải bị bãi nhiệm .
Cả hai vị đều trả lời rằng mình sẽ không hứa hẹn bất cứ điều gì nếu không thể thực hiện được. Và người nêu thắc mắc cuối cùng là nha sĩ Hồ Vũ hỏi rằng nếu một trong hai người không được vào vòng chung kết (run off) thì có sẽ ủng hộ cho người kia hay không. Hai ứng cử viên đã cam kết sẽ ủng hộ lẫn nhau, những cái bắt tay và nụ cười thân tình của hai vị đã được cử tọa tán thưởng bằng những tràng pháo tay dòn dã.
Dù có người vẫn muốn đặt câu hỏi nữa nhưng đã 9:30 là giờ phải trả phòng cho thư viện nên buổi gặp gỡ phải chấm dứt.
Tuy số người tham dự không được đông đảo nhưng sự tổ chức chu đáo, chuyên nghiệp của LĐCT dù chỉ mới thành lập được một năm và chịu nhiều đánh phá, là một nỗ lực rất đáng khích lệ, đáng tán thưởng.
Hy vọng những lần tới, sẽ có cuộc tranh luận (debates) giữa các ứng cử viên về từng chương trình hành động của họ, để người dân có những nhận xét rõ ràng hơn, kỹ lưỡng hơn hầu quyết định lá phiếu của mình cho xứng đáng, để khỏi trải qua những ngày gian khổ, những buồn phiền uất ức gây ra bởi nghị viên đương nhiệm là bà Madison Nguyễn nữa.
>> Xem Tiếp!
Tuesday, March 23, 2010
NHÌN LẠI NGÀY 3-3-2009
Một năm đã trôi qua kể từ cuộc bầu cử bãi nhiệm bà Nghị viên gốc Việt Madison Nguyễn, một cuộc bầu cử mà tương quan lực lượng thật là chênh lệch vô cùng. Một bên là thế lực cường quyền đứng sau bà Nghị với một guồng máy quyền lực quy tụ đủ mọi thành phần nặng ký từ Thị Trưởng, HĐTP, Cảnh sát, Cứu hỏa, Nghiệp đoàn, đảng Dân chủ, các công ty xây dựng, các nhóm đặc quyền đặc lợi, các đại gia, tài phiệt.
Một bên chỉ là một cộng đồng người Việt, một sắc dân thiểu số non trẻ mới hơn 30 năm đến Mỹ trong tình trạng kinh hoàng trốn chạy loài quỷ dữ với hai tay trắng, không cả vốn liếng sinh ngữ và nghề nghiệp. Nhưng những người tỵ nạn cộng sản VN này yêu tự do dân chủ hơn ai hết vì họ đã phải trả bằng sinh mạng của mình và gia đình, bằng máu và nước mắt, bằng những năm tù tội trong các trại lao động khổ sai. Vì thế khi bị đối xử bất công, khi bị chính người đồng hương quay lưng phản bội để chà đạp lên nguyện vọng tha thiết cho một cái tên khiêm nhường nhưng thân thương là Little Saigon, mà bà Nghị viên họ Nguyễn chống lại vì cho rằng nó “mang âm hưởng chống Cộng”, những người dân tỵ nạn cộng sản thấp cổ bé miệng nhưng khẳng khái đã không thể im lặng cúi đầu thần phục. Dù biết rằng đây là cuộc giao tranh “trứng chọi với đá”.
Tại sao cả tập đoàn thế lực đứng sau lưng bà Nghị vậy, người ủng hộ bà cho rằng vì bà tài giỏi nên được người thương mến. Sự thật có đơn giản vậy không?
Thực ra người có chút suy nghĩ cũng dễ dàng nhận thấy các lý do:
Thị Trưởng Chuck Reed cần bà vì Hội đồng Thành phố San Jose ai cũng biết là bị điều khiển bởi Nghiệp đoàn Lao động vùng Nam Vịnh, South Bay Labor Union, mà báo địa phương gọi cách hoa mỹ là Labor-friendly Council. Trong đó bà Nora Campos là người có thế mạnh và luôn sẵn sàng chỉ trích ông Reed. Chuck Reed đắc cử nhờ hứa hẹn cải tổ những sai trái của người tiền nhiệm đảng Dân Chủ, với sự ủng hộ của đảng Cộng Hòa và người Việt. Muốn làm được việc phải có đồng minh để đạt được 6 phiếu trên 11, Madison là “con gà” mà ông nhắm tới nên dù bà sai trái đến mức nào cũng phải ủng hộ bằng mọi giá bất kể đạo đức (HTD đã thuật lại lời của Chuck Reed như thế), không thể để mất mặt như đã thua vụ Hon Liên.
Công đoàn Lao động Vùng Nam Vịnh (SBLU) và đảng Dân Chủ muốn giữ thế mạnh của hai thế lực chính trị tại địa phương, họ đã thất bại chua cay vì không thể đưa được bà Cindy Chavez -nay là Chủ Tịch Công Đoàn- lên nắm chức Thị Trưởng dù đã xử dụng tối đa công suất của bộ máy SBLU và đảng DC. Lần bầu bãi nhiệm Madison này, Công đoàn và đảng DC nhất định không thể thua nữa, họ phải thắng với bất cứ giá nào. Đây là cuộc chiến của họ, Madison gặp may là nhờ những lý do trên.
Thêm nữa, các công ty xây cất, đại gia tài phiệt, các nhóm đặc quyền đặc lợi cũng nhận thấy bà Madison là người dễ lung lạc, dễ lôi cuốn nên ai cũng nhào vô ủng hộ để sau này được kể công, được đòi trả ơn bằng những quyền lợi béo bở nếu bà thắng cử, còn nếu thua họ cũng chẳng thiệt hại gì mấy.
Ta thấy kỳ này bà ta vẫn được các thế lực và vây cánh trên yểm trợ vì họ đã bỏ ra quá nhiều tiền và nhân lực, những con buôn chính trị cũng như con buôn thương mại luôn luôn muốn lời nhiều, muốn “đòi nợ” tối đa chứ từ 3-3-2009 đến tháng 11-2010 thời gian ngắn quá chưa đủ lấy lại vốn lẫn lời. Đó là chưa kể đến bọn nằm vùng ra sức đánh phá nhằm làm yếu đi sức mạnh của Cộng Đồng Tỵ Nạn Cộng Sản San Jose.
Tuy nhiên với quyết tâm và đoàn kết chặt chẽ, đừng tạo cơ hội cho đối phương khai thác để chia rẽ, chúng ta vẫn có thể thay đổi thời cuộc để đưa bà Nghị bất xứng về vườn.
Bài viết cũ này xin gửi lại báo THM để chúng ta cùng “ôn cố nhi tri tân”, hy vọng những người năm trước vì sợ tốn tiền nhà nước, vì thiếu thông tin, vì lầm lẫn, vì cảm tình riêng tư, vì mặc cảm tự ti, tự tôn… . sẽ thay đổi cách nhìn của mình để bầu đúng, cử xứng.
Một năm trước ngày bầu bãi nhiệm của San Jose, vào ngày 5 tháng 2, 2008 có cuộc bầu cử bãi nhiệm đồng thời bầu người thay thế tại thành phố nhỏ Pinole thuộc quận hạt Contra Costa, vùng Bắc Cali với kết quả như sau:
- Bà cựu Thị Trưởng Maria Alegria, đã ở trong HĐTP 15 năm YES 58.38%. Ông Stephen Telton, nghị viên năm thứ nhất YES 57%.
- Nghị viên David Cole đã từ nhiệm từ hồi tháng 8-2007 để tránh bị bãi nhiệm qua cuộc bầu cử đặc biệt này.
Cư dân thành phố vui mừng với 3 vị nghị viên mới gồm 2 bà 1 ông.
Khu vực 7 của thành phố San Jose cũng có cuộc bầu cử bãi nhiệm bà nghị viên Madison Nguyễn, chúng ta thử tìm hiểu những điểm khác biệt chính giữa hai cuộc bầu cử này:
1- Cuộc bầu cử bãi nhiệm ở Pinole được tổ chức cùng lúc với việc bầu Nghị viên mới, điều này vừa tiết kiệm được tiền bạc, thời giờ của dân, vừa khiến cho nhiều người mạnh dạn ra ứng cử và dân chúng hăng hái đi bầu. Dân khu vực 7 nhiều người bầu NO chỉ vì Thị Trưởng Chuck Reed ra sức cứu bà Madison bằng cách không cho bầu bãi nhiệm và nghị viên mới cùng một lần. Dù đây là 1 trong những điểm quan trọng ông ta đã hứa khi ra tranh cử chức TT và tháng 1-2008 HĐTP San Jose đã thông qua với 11 phiếu, chỉ còn chờ đưa ra cho dân bầu mà thôi.
3- Hầu hết giới chức dân cử các cấp, báo chí, nghiệp đoàn, các nhóm đặc quyền đặc lợi, thương gia đều ủng hộ bà Alegria.
Tuy nhiên Hiệp Hội Nhân Viên Cảnh Sát Pinole đã hành xử một cách rất đứng đắn khi gửi thư đến báo Contra Costa Times để minh định:
“Our membership believes in open government. We swore an oath to defend the US Constitution and the California state Constitution. These two documents guarantee the people the right to elect their representatives in free and fair elections….Therefore, we will not take a position to endorse or oppose the community’s efforts to exercise free government.” Đại ý câu này nhắc lại lời thề bảo vệ Hiến Pháp HK và California bảo đảm cho dân có quyền chọn người đại diện trong các cuộc bầu cử công bằng và tự do, vì thế Hiệp Hội Cảnh Sát không ủng hộ cũng không chống đối những nỗ lực của cộng đồng hành xử quyền của (người dân trong một) nhà nước tự do.
Ông Thị Trưởng SJ Chuck Reed và những vị dân cử, từng sỉ nhục hơn 5000 người ký recall nghị viên Madison là “thiểu số to mồm”, là “đầu óc hẹp hòi” là côn đồ “bully thành phố” rồi quyết tâm “vùi dập recall, punch them v..v..” cùng những người Việt tán thành các lời sỉ nhục như thế nghĩ sao về thái độ trung lập, không kéo bè kết cánh của Hiệp Hội Cảnh Sát thành phố Pinole.
Tại sao người Việt ở San Jose thực hiện Recall theo hiến định thì bị hăm dọa cắt trợ cấp, bị sách nhiễu vu khống, còn người Mỹ ở bang California (bãi nhiệm TĐ Gray Davis) và thành phố Pinole thì không?
Sự rất khác biệt giữa hai cuộc Recall là vùng Pinole không có ai đưa ra những luận điệu như ký Recall sẽ bị mất phúc lợi của chính phủ, không một ai đưa ra luận điệu rằng Recall là ác tâm, là sắt máu, là chống cộng ngu xuẩn, không ai đưa đời tư, đưa tôn giáo những vị đứng đầu để chửi bới vu khống, không ai mạ lỵ những người đóng góp cho recall là bị lừa dối, ngu dại , không ai bảo rằng ghế nghị viên là bảo vật của người Việt truyền từ đời nọ qua đời kia, không được để mất vào tay người khác, đặc biệt truyền thông báo chí ở vùng Contra Costa không ra rả đặt điều dựng chuyện chửi bới và hăm dọa như một số cơ quan truyền thông vùng San Jose.
Chúng ta đã hiện diện ở đất nước tự do này hơn 30 năm, liệu chúng ta đã học được cách hành xử và suy nghĩ một cách dân chủ, đứng đắn, hợp pháp hợp hiến, biết rõ quyền lợi và bổn phận của mình mà không tự ti chủng tộc chưa?
“What you have to understand is that most people in this country are men and women of common sense and when somebody gets out of line, the people take charge and put him out of business. In the long run, people with common sense always take over.” Đây là lời cố Tổng Thống thứ 33 của Hoa Kỳ Harry Truman được trang mạng của Concerned Citizens of Pinole trích dẫn.
Xin gửi đến quý đồng hương để suy gẫm. Người Việt chúng ta phải ở xứ này thêm bao nhiêu năm nữa mới học được cách hành xử đúng đắn để thi hành những quyền của người dân được Hiến pháp HK công nhận mà không mang mặc cảm hoặc vu cáo cho người khác là “ chống Mỹ cứu nước”!!! là “chống chính quyền”, là “chống người thi hành công vụ!!!
Nhìn lại ngày bầu cử Recall một năm trước đây, tôi cảm thấy hãnh diện vì những gì Uỷ Ban Bãi Nhiệm và toàn thể Cộng Đồng đã đạt được, dù chúng ta không thành công trong cuộc chiến “châu chấu đá xe” nhưng đây là một cơ hội quý báu để rút kinh nghiệm, để các bạn trẻ học được những bài học đáng giá trong sinh hoạt chính trị trên quê hương thứ hai này. Có thể nói được ngày 3-3-2009 là một cuộc tranh tài giữa một người chưa hề có kinh nghiệm, chưa bao giờ lên sàn đấu với một võ sĩ chuyên nghiệp được sự hỗ trợ tối đa của mấy ông chủ lớn đầy mưu kế, vậy mà võ sĩ kia cũng bị xất bất xang bang, trầy da tróc vảy mới thắng được ở hiệp cuối cùng với tỷ số 45-55. Vậy nên “Đừng đem thành bại mà luận anh hùng”.
Xin cảm ơn Uỷ Ban Bãi Nhiệm Nghị Viên Madison, xin chúc Liên Đoàn Cử Tri “chân cứng đá mềm” để tiếp tục đi tới trên con đường phục vụ Cộng Đồng và Cử Tri.
Nguyễn thị Quảng Bình
>> Xem Tiếp!
Một bên chỉ là một cộng đồng người Việt, một sắc dân thiểu số non trẻ mới hơn 30 năm đến Mỹ trong tình trạng kinh hoàng trốn chạy loài quỷ dữ với hai tay trắng, không cả vốn liếng sinh ngữ và nghề nghiệp. Nhưng những người tỵ nạn cộng sản VN này yêu tự do dân chủ hơn ai hết vì họ đã phải trả bằng sinh mạng của mình và gia đình, bằng máu và nước mắt, bằng những năm tù tội trong các trại lao động khổ sai. Vì thế khi bị đối xử bất công, khi bị chính người đồng hương quay lưng phản bội để chà đạp lên nguyện vọng tha thiết cho một cái tên khiêm nhường nhưng thân thương là Little Saigon, mà bà Nghị viên họ Nguyễn chống lại vì cho rằng nó “mang âm hưởng chống Cộng”, những người dân tỵ nạn cộng sản thấp cổ bé miệng nhưng khẳng khái đã không thể im lặng cúi đầu thần phục. Dù biết rằng đây là cuộc giao tranh “trứng chọi với đá”.
Tại sao cả tập đoàn thế lực đứng sau lưng bà Nghị vậy, người ủng hộ bà cho rằng vì bà tài giỏi nên được người thương mến. Sự thật có đơn giản vậy không?
Thực ra người có chút suy nghĩ cũng dễ dàng nhận thấy các lý do:
Thị Trưởng Chuck Reed cần bà vì Hội đồng Thành phố San Jose ai cũng biết là bị điều khiển bởi Nghiệp đoàn Lao động vùng Nam Vịnh, South Bay Labor Union, mà báo địa phương gọi cách hoa mỹ là Labor-friendly Council. Trong đó bà Nora Campos là người có thế mạnh và luôn sẵn sàng chỉ trích ông Reed. Chuck Reed đắc cử nhờ hứa hẹn cải tổ những sai trái của người tiền nhiệm đảng Dân Chủ, với sự ủng hộ của đảng Cộng Hòa và người Việt. Muốn làm được việc phải có đồng minh để đạt được 6 phiếu trên 11, Madison là “con gà” mà ông nhắm tới nên dù bà sai trái đến mức nào cũng phải ủng hộ bằng mọi giá bất kể đạo đức (HTD đã thuật lại lời của Chuck Reed như thế), không thể để mất mặt như đã thua vụ Hon Liên.
Công đoàn Lao động Vùng Nam Vịnh (SBLU) và đảng Dân Chủ muốn giữ thế mạnh của hai thế lực chính trị tại địa phương, họ đã thất bại chua cay vì không thể đưa được bà Cindy Chavez -nay là Chủ Tịch Công Đoàn- lên nắm chức Thị Trưởng dù đã xử dụng tối đa công suất của bộ máy SBLU và đảng DC. Lần bầu bãi nhiệm Madison này, Công đoàn và đảng DC nhất định không thể thua nữa, họ phải thắng với bất cứ giá nào. Đây là cuộc chiến của họ, Madison gặp may là nhờ những lý do trên.
Thêm nữa, các công ty xây cất, đại gia tài phiệt, các nhóm đặc quyền đặc lợi cũng nhận thấy bà Madison là người dễ lung lạc, dễ lôi cuốn nên ai cũng nhào vô ủng hộ để sau này được kể công, được đòi trả ơn bằng những quyền lợi béo bở nếu bà thắng cử, còn nếu thua họ cũng chẳng thiệt hại gì mấy.
Ta thấy kỳ này bà ta vẫn được các thế lực và vây cánh trên yểm trợ vì họ đã bỏ ra quá nhiều tiền và nhân lực, những con buôn chính trị cũng như con buôn thương mại luôn luôn muốn lời nhiều, muốn “đòi nợ” tối đa chứ từ 3-3-2009 đến tháng 11-2010 thời gian ngắn quá chưa đủ lấy lại vốn lẫn lời. Đó là chưa kể đến bọn nằm vùng ra sức đánh phá nhằm làm yếu đi sức mạnh của Cộng Đồng Tỵ Nạn Cộng Sản San Jose.
Tuy nhiên với quyết tâm và đoàn kết chặt chẽ, đừng tạo cơ hội cho đối phương khai thác để chia rẽ, chúng ta vẫn có thể thay đổi thời cuộc để đưa bà Nghị bất xứng về vườn.
Bài viết cũ này xin gửi lại báo THM để chúng ta cùng “ôn cố nhi tri tân”, hy vọng những người năm trước vì sợ tốn tiền nhà nước, vì thiếu thông tin, vì lầm lẫn, vì cảm tình riêng tư, vì mặc cảm tự ti, tự tôn… . sẽ thay đổi cách nhìn của mình để bầu đúng, cử xứng.
Một năm trước ngày bầu bãi nhiệm của San Jose, vào ngày 5 tháng 2, 2008 có cuộc bầu cử bãi nhiệm đồng thời bầu người thay thế tại thành phố nhỏ Pinole thuộc quận hạt Contra Costa, vùng Bắc Cali với kết quả như sau:
- Bà cựu Thị Trưởng Maria Alegria, đã ở trong HĐTP 15 năm YES 58.38%. Ông Stephen Telton, nghị viên năm thứ nhất YES 57%.
- Nghị viên David Cole đã từ nhiệm từ hồi tháng 8-2007 để tránh bị bãi nhiệm qua cuộc bầu cử đặc biệt này.
Cư dân thành phố vui mừng với 3 vị nghị viên mới gồm 2 bà 1 ông.
Khu vực 7 của thành phố San Jose cũng có cuộc bầu cử bãi nhiệm bà nghị viên Madison Nguyễn, chúng ta thử tìm hiểu những điểm khác biệt chính giữa hai cuộc bầu cử này:
1- Cuộc bầu cử bãi nhiệm ở Pinole được tổ chức cùng lúc với việc bầu Nghị viên mới, điều này vừa tiết kiệm được tiền bạc, thời giờ của dân, vừa khiến cho nhiều người mạnh dạn ra ứng cử và dân chúng hăng hái đi bầu. Dân khu vực 7 nhiều người bầu NO chỉ vì Thị Trưởng Chuck Reed ra sức cứu bà Madison bằng cách không cho bầu bãi nhiệm và nghị viên mới cùng một lần. Dù đây là 1 trong những điểm quan trọng ông ta đã hứa khi ra tranh cử chức TT và tháng 1-2008 HĐTP San Jose đã thông qua với 11 phiếu, chỉ còn chờ đưa ra cho dân bầu mà thôi.
3- Hầu hết giới chức dân cử các cấp, báo chí, nghiệp đoàn, các nhóm đặc quyền đặc lợi, thương gia đều ủng hộ bà Alegria.
Tuy nhiên Hiệp Hội Nhân Viên Cảnh Sát Pinole đã hành xử một cách rất đứng đắn khi gửi thư đến báo Contra Costa Times để minh định:
“Our membership believes in open government. We swore an oath to defend the US Constitution and the California state Constitution. These two documents guarantee the people the right to elect their representatives in free and fair elections….Therefore, we will not take a position to endorse or oppose the community’s efforts to exercise free government.” Đại ý câu này nhắc lại lời thề bảo vệ Hiến Pháp HK và California bảo đảm cho dân có quyền chọn người đại diện trong các cuộc bầu cử công bằng và tự do, vì thế Hiệp Hội Cảnh Sát không ủng hộ cũng không chống đối những nỗ lực của cộng đồng hành xử quyền của (người dân trong một) nhà nước tự do.
Ông Thị Trưởng SJ Chuck Reed và những vị dân cử, từng sỉ nhục hơn 5000 người ký recall nghị viên Madison là “thiểu số to mồm”, là “đầu óc hẹp hòi” là côn đồ “bully thành phố” rồi quyết tâm “vùi dập recall, punch them v..v..” cùng những người Việt tán thành các lời sỉ nhục như thế nghĩ sao về thái độ trung lập, không kéo bè kết cánh của Hiệp Hội Cảnh Sát thành phố Pinole.
Tại sao người Việt ở San Jose thực hiện Recall theo hiến định thì bị hăm dọa cắt trợ cấp, bị sách nhiễu vu khống, còn người Mỹ ở bang California (bãi nhiệm TĐ Gray Davis) và thành phố Pinole thì không?
Sự rất khác biệt giữa hai cuộc Recall là vùng Pinole không có ai đưa ra những luận điệu như ký Recall sẽ bị mất phúc lợi của chính phủ, không một ai đưa ra luận điệu rằng Recall là ác tâm, là sắt máu, là chống cộng ngu xuẩn, không ai đưa đời tư, đưa tôn giáo những vị đứng đầu để chửi bới vu khống, không ai mạ lỵ những người đóng góp cho recall là bị lừa dối, ngu dại , không ai bảo rằng ghế nghị viên là bảo vật của người Việt truyền từ đời nọ qua đời kia, không được để mất vào tay người khác, đặc biệt truyền thông báo chí ở vùng Contra Costa không ra rả đặt điều dựng chuyện chửi bới và hăm dọa như một số cơ quan truyền thông vùng San Jose.
Chúng ta đã hiện diện ở đất nước tự do này hơn 30 năm, liệu chúng ta đã học được cách hành xử và suy nghĩ một cách dân chủ, đứng đắn, hợp pháp hợp hiến, biết rõ quyền lợi và bổn phận của mình mà không tự ti chủng tộc chưa?
“What you have to understand is that most people in this country are men and women of common sense and when somebody gets out of line, the people take charge and put him out of business. In the long run, people with common sense always take over.” Đây là lời cố Tổng Thống thứ 33 của Hoa Kỳ Harry Truman được trang mạng của Concerned Citizens of Pinole trích dẫn.
Xin gửi đến quý đồng hương để suy gẫm. Người Việt chúng ta phải ở xứ này thêm bao nhiêu năm nữa mới học được cách hành xử đúng đắn để thi hành những quyền của người dân được Hiến pháp HK công nhận mà không mang mặc cảm hoặc vu cáo cho người khác là “ chống Mỹ cứu nước”!!! là “chống chính quyền”, là “chống người thi hành công vụ!!!
Nhìn lại ngày bầu cử Recall một năm trước đây, tôi cảm thấy hãnh diện vì những gì Uỷ Ban Bãi Nhiệm và toàn thể Cộng Đồng đã đạt được, dù chúng ta không thành công trong cuộc chiến “châu chấu đá xe” nhưng đây là một cơ hội quý báu để rút kinh nghiệm, để các bạn trẻ học được những bài học đáng giá trong sinh hoạt chính trị trên quê hương thứ hai này. Có thể nói được ngày 3-3-2009 là một cuộc tranh tài giữa một người chưa hề có kinh nghiệm, chưa bao giờ lên sàn đấu với một võ sĩ chuyên nghiệp được sự hỗ trợ tối đa của mấy ông chủ lớn đầy mưu kế, vậy mà võ sĩ kia cũng bị xất bất xang bang, trầy da tróc vảy mới thắng được ở hiệp cuối cùng với tỷ số 45-55. Vậy nên “Đừng đem thành bại mà luận anh hùng”.
Xin cảm ơn Uỷ Ban Bãi Nhiệm Nghị Viên Madison, xin chúc Liên Đoàn Cử Tri “chân cứng đá mềm” để tiếp tục đi tới trên con đường phục vụ Cộng Đồng và Cử Tri.
Nguyễn thị Quảng Bình
>> Xem Tiếp!
Saturday, March 20, 2010
Thư Mời của Lương Tâm Công Giáo
Thư Mời
Kính thưa quý vị lãnh đạo tinh thần các tôn giáo,
quý hội đoàn, tổ chức, quý thân hào nhân sĩ,
cùng quý đồng hương tỵ nạn cộng sản.
Thưa quý vị, thời gian gần đây quý vị hẳn biết rằng LM Nguyễn văn Lý, một tù nhân lương tâm bất khuất, qua những năm tháng tù đày khắc nghiệt dưới chế độ csVN đã mang những chứng bệnh nguy hiểm làm sức khỏe ngài suy yếu trầm trọng. Mặc dầu mới đây vào ngày 15-3 vừa qua, LM Lý đã được “tạm đình chỉ thi hành án trong 12 tháng để chữa bệnh” tại Tòa TGM Huế nhưng ngài đáng phải được csVN trả tự do ngay tức khắc và vô điều kiện như đòi hỏi của nhiều tổ chức quốc tế và của tất cả những người yêu chuộng công lý.
Ngày 30-3 tới đây là đúng 3 năm phiên tòa bịt miệng cha Lý mà tấm hình độc nhất vô nhị này đã được phổ biến rộng rãi trên toàn thế giới để tố cáo phiên tòa man rợ, phi lý, vô luật của csVN.
LTCG sẽ tổ chức một buổi sinh hoạt vào Chúa Nhật 28-3-2010 vào lúc 2:30 chiều tại thư viện Tully số 880 đường Tully, San Jose để đánh dấu 3 năm phiên tòa bịt miệng.
Khách mời có LM Nguyên Thanh và Thi sĩ Nguyễn chí Thiện từ Nam Cali. Tiến sĩ Trần an Bài sẽ nói chuyện về phiên tòa này.
Sẽ có lời phát biểu từ VN của hai LM Nguyễn văn Lý và Phan văn Lợi.
Xin kính mời quý vị bớt chút thời giờ đến tham dự để bày tỏ lòng quan tâm đến LM Nguyễn văn Lý , người chiến sĩ kiên trì đấu tranh cho tự do tôn giáo và dân chủ nhân quyền không hề biết mệt mòi này.
Trân trọng kính mời.
TM. Lương Tâm Công Giáo
Cao thị Tình
Mọi thắc mắc xin liên lạc (408) 979-9298
>> Xem Tiếp!
Chủ Đề
Cộng Đồng,
Đời Sống,
Nhân Quyền,
Tôn Giáo,
Xã Hội
Friday, March 19, 2010
Báo Thế Hệ Mới: Số 5
Kính mời quý vị đọc báo Thế Hệ Mới số 5 và các số trước tại đây: www.vietvoter.com/thm.html
>> Xem Tiếp!
>> Xem Tiếp!
Chương Trình Phát Thanh Ngày 20 Tháng 3, 2010
Chúng tôi xin kính mời quý vị theo dõi các cuộc phỏng vấn của LĐCT với các ứng cử viên khu vực 7 và thị trưởng thành phố san Jose:
1. Anh Minh Dương (Ứng Cử Viên KV7)
2. Ông Rudy Rodriguez (Ứng Cử Viên KV7)
3. Anh Thomas Nguyễn (Ứng Cử Viên thành phố San Jose)
Nghe Trực Tiếp tại: www.vietvoter.com/radio.html
>> Xem Tiếp!
1. Anh Minh Dương (Ứng Cử Viên KV7)
2. Ông Rudy Rodriguez (Ứng Cử Viên KV7)
3. Anh Thomas Nguyễn (Ứng Cử Viên thành phố San Jose)
Nghe Trực Tiếp tại: www.vietvoter.com/radio.html
>> Xem Tiếp!
Friday, March 12, 2010
Chương Trình Phát Thanh: Ngày 13 Tháng 3, 2010
Chương trình phát thanh của Liên Đoàn Cử Tri ngày 13/3/2010
1.-Phần giới thiệu các cơ sở thương mại yểm trợ cho chương trình phát thanh của Liên Đoàn Cử Tri
2.-Phần phỏng vấn các chủ tọa đoàn của buổi hội thảo của các ứng cử viên tranh cử chức nghị viên khu vực 7: Bác sĩ nha khoa Cao Song Dũng và cô Phạm Mỹ Linh giám đốc Trung Tâm Á-Mỹ của hạt Santa Clara
3.-Phần trả lời câu hỏi liên quan đến vấn đề kinh tế của hai ƯCV Minh Dương và Rudy Rodriguez trong buổi hội thảo 11/3/2010 tai thư viện Evergreen Branch Library
4.-Tin tức cuộc ghi danh tranh cử 2010:
Chức vụ thị trưởng San Jose có các ứng viên sau đây:Chuck Reed, Susan Baragan, Bill Chew, Michael Trần Mỹ và Thomas Nguyen.
Khu Vực 7: Madison Nguyễn, Michael Trần Mỹ, Patrick Lê Hữu Phú, Minh Dương và có thể có Nguyễn Việt Nam
Nghe Trực Tiếp Tại: www.vietvoter.com/radio.html
>> Xem Tiếp!
1.-Phần giới thiệu các cơ sở thương mại yểm trợ cho chương trình phát thanh của Liên Đoàn Cử Tri
2.-Phần phỏng vấn các chủ tọa đoàn của buổi hội thảo của các ứng cử viên tranh cử chức nghị viên khu vực 7: Bác sĩ nha khoa Cao Song Dũng và cô Phạm Mỹ Linh giám đốc Trung Tâm Á-Mỹ của hạt Santa Clara
3.-Phần trả lời câu hỏi liên quan đến vấn đề kinh tế của hai ƯCV Minh Dương và Rudy Rodriguez trong buổi hội thảo 11/3/2010 tai thư viện Evergreen Branch Library
4.-Tin tức cuộc ghi danh tranh cử 2010:
Chức vụ thị trưởng San Jose có các ứng viên sau đây:Chuck Reed, Susan Baragan, Bill Chew, Michael Trần Mỹ và Thomas Nguyen.
Khu Vực 7: Madison Nguyễn, Michael Trần Mỹ, Patrick Lê Hữu Phú, Minh Dương và có thể có Nguyễn Việt Nam
Nghe Trực Tiếp Tại: www.vietvoter.com/radio.html
>> Xem Tiếp!
Tuesday, March 9, 2010
Thư Mời Hội Thảo
Thư Mời Hội Thảo
Liên Đoàn Cử Tri trân trọng kính mời,
Toàn thể đồng hương cử tri và quý hội đoàn vui lòng dành chút thì giờ quí báu đến tham dự buổi hội thảo của các ứng cử viên Khu Vực 7 ra tranh cử trong cuộc bầu cử sơ bộ năm 2010:
Thời gian: Ngày Thứ Năm 11 tháng 03 năm 2010 vào lúc 07:00PM
Địa điểm: Evergreen Branch Library, 2635 Aborn Rd,
San José, CA 95121, (408) 808-3060
Mục đích:
1.-Trao đổi sự hiểu biết và giá trị của ứng cử viên với cử tri.
2.-Trình bầy những nhu cầu và ý kiến của cử tri.
3.-Tạo bầu không khí phấn khởi và chú ý của đồng hương để gia tăng số cử tri ghi danh và hăng say đi bầu trong tháng 6 năm 2010.
Chủ Toạ Đoàn gồm có:
1. Nha sĩ Cao Song Dũng
2. Xướng ngôn viên Huỳnh Hớn
3. Cô Phạm Mỹ Linh –Giám đốc Trung Tâm Á-Mỹ Hạt Santa Clara
4. Nguyễn Christophe – Chuyên Viên Xã Hội Hạt Santa Clara
Sự hiện diện của Quý Vị là niềm khích lệ lớn lao đối với tiến trình dân chủ và sự lớn mạnh của cộng đồng đa sắc dân trong thành phố San Jose.
Trân trọng kính mời,
San Jose, ngày 06 tháng 03 năm 2010
TM. Liên Đoàn Cử Tri
Luật Sư Ngô văn Tiệp
Liên lạc:
Thomas Nguyễn: (408) 206-2605
Hồ Vũ: (408) 202-1344
Lê Lộc (408) 799-7672
Ghi chú: Buổi hội thảo sẽ được thực hiện bằng song ngữ Anh- Việt
>> Xem Tiếp!
Sunday, March 7, 2010
Thư Ngỏ Của Liên Đoàn Cử Tri
Viet-American Voters of Northern California
Liên Đoàn Cử Tri Người Việt Bắc CA (VAVNC)
P.O Box: 0 San Jose, CA 95151-0015 --- (408) 591-1699
WWW.VIETVOTER.COM VIETVOTERS@GMAIL.COM
Thư Ngỏ Của Liên Đoàn Cử Tri
Kính gửi:
- Trung Tá Lương Văn Ngọ (Trung Tâm Trưởng Tập Thể Chiến Sĩ VNCH vùng Tây Bắc Hoa Kỳ)
- Quý đồng hương cử tri Việt Nam Bắc California
Trước ngưỡng cửa Xuân Canh Dần với nhiều hứa hẹn cho một vận hội mới trong cộng đồng người Việt tị nạn Cộng Sản chúng ta, Liên Đoàn Cử Tri xin được kính chúc quý đồng hương cử tri người Việt tại miền bắc California được an khang, thịnh vượng, và luôn hăng say trong các công tác xây dựng và củng cố sự đoàn kết và lớn mạnh của cộng đồng. Nhân dịp này Liên Đoàn Cử Tri (LĐCT) xin được trình bày đến quý đồng hương các vấn đề sau:
1. Tôn chỉ của Liên Đoàn là luôn bảo vệ và củng cố sự đoàn kết trong nội bộ, cũng như với các tổ chức và hội đoàn khác trong cộng đồng chúng ta dựa trên châm ngôn “Đoàn kết thì sống, chia rẽ thì chết” của tổ tiên ta từ ngàn xưa. Chính nhờ áp dụng châm ngôn về sự đoàn kết làm kim chỉ nam cho các hoạt động của mình, Liên Đoàn đã chọn thái độ giữ im lặng trước những đánh phá và vu cáo từ nhiều phía trong thời gian qua để không mắc mưu các kẻ xấu cố tình gây chia rẽ trong nội bộ người Việt Quốc Gia.
2. Liên Đoàn xin chân thành cám ơn các quý vị sau đây: quý ông Vũ Huynh Trưởng, Trương Ngọc Mỹ, Lâm Hùng Tráng, Trương Ngọc Hiệp, Trung Tá Lương Văn Ngọ, Thiếu tướng Nguyễn Khắc Bình (đại diện Hội Đồng Tướng Lãnh) đã đứng giữa chứng kiến sự bắt tay của đại diện LĐCT và đại diện Ban Đại Diện Cộng Đồng Việt Nam Bắc Cali (BĐDCĐ) nhân ngày chào cờ thiêng liêng đầu năm Canh Dần vừa qua. Liên Đoàn cũng xin tri ân nhiều đồng hương cũng như các vị cố vấn của Liên Đoàn đã nhiều lần vận động để Liên Đoàn và Ban Đại Diện Cộng Đồng có cơ hội bắt tay đoàn kết để cùng xây dựng cộng đồng.
3. Sau cùng, Liên Đoàn đặc biệt ghi nhận thiện chí của Trung Tá Lương Văn Ngọ cùng Tập Thể Chiến Sĩ VNCH Vùng Tây Bắc Hoa Kỳ qua bản Thông Báo (ký ngày 23 tháng 2 năm 2010) kêu gọi sự đoàn kết trong cộng đồng được phổ biến trên mạng internet Vietland. Sau khi được đồng hương cho biết có thông báo kêu gọi trên, Ls Ngô Văn Tiệp có gặp Trung Tá Lương Văn Ngọ tại bữa tiệc Tân Niên Xuân Canh Dần của Hội CSVSQ /TVBQGVN Bắc CA ngày Chủ Nhật 28 tháng 2 năm 2010 và có nói chuyện qua điện thoại ngày Thứ Hai 1 tháng 3 năm 2010, Trung Tá Trung Tâm Trưởng cho biết đang soạn văn thư chính thức để gửi cho LĐCT.
Sự đoàn kết luôn luôn là lý lẽ sống còn mà tổ tiên ta đã truyền từ đời này sang đời khác trong mấy ngàn năm dựng nước và giữ nước. Khí thế quân dân trên dưới một lòng đoàn kết của Hội Nghị Diên Hồng năm xưa như mời gọi chúng ta theo gót tiền nhân ngồi lại với nhau để cùng nhau cộng tác, phục vụ cho lợi ích của cộng đồng. Đây cũng là niềm mong ước và quan tâm của toàn thể đồng hương tị nạn Cộng Sản. Vì tính cách quan trọng đó, Liên Đoàn ước mong sớm nhận được thư mời từ Trung Tá Lương Văn Ngọ về một buổi họp khoáng đại để hàng ngàn đồng hương cùng tham dự. Tốt đẹp biết bao khi hàng ngàn đồng hương tham dự buổi họp khoáng đại này để cùng nhau vui hưởng mùa Xuân tươi đẹp năm Canh Dần, hứa hẹn một vận hội mới tốt đẹp hơn, và một sự chuyển mình ý nghĩa hơn cho cộng đồng chúng ta khi sự đoàn kết được vãn hồi giống như hình ảnh của phiên họp khoáng đại tháng 12 năm 2007 tại GI Forum.
Trân trọng kính chào đoàn kết
San Jose, ngày 5 tháng 3 năm 2010
TM. Liên Đoàn Cử Tri
Chủ Tịch Ban Chấp Hành
LS Ngô Văn Tiệp
>> Xem Tiếp!
Friday, March 5, 2010
Chương Trình Phát Thanh: Ngày 6 Tháng 3, 2010
Chương trình phát thanh của Liên Đoàn Cử Tri ngày 6 tháng 3 năm 2010.
1.-Thư cám ơn của gia đình Phạm Vinh cha của Daniel Phạm
2.-Tin tức bầu cử về hai ứng cử viên chức vụ Chánh Biện Lý Cuộc Santa Clara
3.-Thư Mời Hội Thảo giữa các Ứng Cử Viên tranh chức vụ nghị viên khu vực 7: Ngày 11 Tháng 3, 2010
4.-Ông Chủ Tịch Cộng Đồng Nguyễn Ngọc Tiên nói rõ lý do thành lập Liên Đoàn Cử Tri ngày 13/3/2009: Sức mạnh cộng đồng qua lá phiếu dân chủ, các công tác chính của Ban Đại Diện Cộng Đồng trong tương lai. Đây là một kỳ tích. Tri ân Ủy Ban Bãi Nhiệm.
5.-Ông Chủ Tịch Cộng Đồng Nguyễn Ngọc Tiên trình bày lý thuyết đoàn kết với ai và như thế nào để đứng dậy trong ý chí bất khuất trong cơ hội ngàn năm một thuở. Ai cũng sai lầm cả nhưng chúng ta phải nhìn ra sự sai lầm để sửa đổi. Cảnh giác không có phải là la lên để làm rối loạn hàng ngũ của chúng ta.
6.-Huỳnh Hớn tường trình những diễn tiến chung quanh việc thành lập Liên Đoàn Cử Tri qua sự mong ước của đa sô đồng hương cử tri Việt Nam.
7.-Mong ước của mọi người từ Ông chủ tịch CĐ Nguyễn Ngọc Tiên cho đến những bô lão như ông Nguyễn Ruộng đều mong muốn có một sự đoàn kết để dìu nhau đứng lên chống lại sự vùi dập của kẻ thù. Hãy quên đi đau thương để đúng lên và hành động bằng lá phiếu của chúng ta.
Cộng Đồng Việt Nam cần có sự sáng suốt, thành thật, và cương quyết để đứng lên sửa sai nhằm tạo dựng sự đoàn kết và bình an cho mọi người và mọi hội đoàn.
Nghe Trực Tiếp Tại: www.vietvoter.com/radio.html
>> Xem Tiếp!
1.-Thư cám ơn của gia đình Phạm Vinh cha của Daniel Phạm
2.-Tin tức bầu cử về hai ứng cử viên chức vụ Chánh Biện Lý Cuộc Santa Clara
3.-Thư Mời Hội Thảo giữa các Ứng Cử Viên tranh chức vụ nghị viên khu vực 7: Ngày 11 Tháng 3, 2010
4.-Ông Chủ Tịch Cộng Đồng Nguyễn Ngọc Tiên nói rõ lý do thành lập Liên Đoàn Cử Tri ngày 13/3/2009: Sức mạnh cộng đồng qua lá phiếu dân chủ, các công tác chính của Ban Đại Diện Cộng Đồng trong tương lai. Đây là một kỳ tích. Tri ân Ủy Ban Bãi Nhiệm.
5.-Ông Chủ Tịch Cộng Đồng Nguyễn Ngọc Tiên trình bày lý thuyết đoàn kết với ai và như thế nào để đứng dậy trong ý chí bất khuất trong cơ hội ngàn năm một thuở. Ai cũng sai lầm cả nhưng chúng ta phải nhìn ra sự sai lầm để sửa đổi. Cảnh giác không có phải là la lên để làm rối loạn hàng ngũ của chúng ta.
6.-Huỳnh Hớn tường trình những diễn tiến chung quanh việc thành lập Liên Đoàn Cử Tri qua sự mong ước của đa sô đồng hương cử tri Việt Nam.
7.-Mong ước của mọi người từ Ông chủ tịch CĐ Nguyễn Ngọc Tiên cho đến những bô lão như ông Nguyễn Ruộng đều mong muốn có một sự đoàn kết để dìu nhau đứng lên chống lại sự vùi dập của kẻ thù. Hãy quên đi đau thương để đúng lên và hành động bằng lá phiếu của chúng ta.
Cộng Đồng Việt Nam cần có sự sáng suốt, thành thật, và cương quyết để đứng lên sửa sai nhằm tạo dựng sự đoàn kết và bình an cho mọi người và mọi hội đoàn.
Nghe Trực Tiếp Tại: www.vietvoter.com/radio.html
>> Xem Tiếp!
Thursday, March 4, 2010
Câu Chuyện Một Cành Mai
Lời Toà Soạn: Giáo Sư Lưu Khôn, nguyên Giảng Sư Đại Học Văn Khoa Saigon, là Cố Vấn của Liên Đoàn Cử Tri Người Việt Bắc California. Nhân cảm thấy hứng khởi khi đọc bài “Cành Đào Báo Tiệp” của bạn trẻ Bùi Sơn, Giáo Sư viết bài này để xin được đóng góp thêm chút hương sắc cho mùa Xuân nước Việt.
THM xin được chân thành cảm tạ Giáo Sư Lưu Khôn.
***
Thiệp Chúc Tết của Hội Ái Hữu Phan Thanh Giản –Đoàn Thị Điểm Bắc California năm nay (2010) có ghi câu đối:
Xuân đến, Xuân đi, Xuân bất tận.
Vật dời, vật đổi, vật không cùng.
Dịch từ chữ Hán:
Xuân khứ, Xuân lai, Xuân bất tận .
Vật đi, vật hoán, vật vô cùng.
Câu đối này khiến chúng ta liên tưởng đến một bài kệ của Thiền Sư Mãn Giác (1051-1096) đời Lý, bài “Cáo tật thị chúng” (Có bệnh bảo với mọi người):
Xuân khứ, bách hoa lạc,
Xuân đáo, bách hoa khai,
Sự trạc nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai,
Mạc vị xuân tàn, hoa lạc tận,
Đình tiền, tạc dạ, nhất chi mai.
Dịch nghiã:
Xuân đi, trăm hoa rụng,
Xuân đến, trăm hoa nở.
Việc đời lần lượt trôi qua trước mắt,
Cái già xuất hiện từ trên mái đầu.
Chớ bảo Xuân tàn, hoa rụng hết.
Đêm qua, một cành mai nở trước sân.
Bài kệ đã đưa ra những hình ảnh cụ thể về sự biến chuyển của trời đất, của đời người. Đó là một sự biến chuyển tự nhiên, liên tục, không gì có thể cưỡng lại được.
Lẽ chuyển vần này, Thiền Sư Vạn Hạnh ( …. _1018) cũng đời Lý, đã đề cập trong bài kệ “Thị Đệ Tử” (bảo đệ tử) như sau:
Thân như điện ảnh, hữu hoàn vô,
Vạn mộc Xuân vinh, Thu hựu khô.
Nhậm vận thịnh suy, vô bố úy,
Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.
Dịch nghiã:
Thân người như bóng chớp, có rồi không,
Cây cỏ tốt tươi vào mùa Xuân, lại khô héo vào mùa Thu.
Mặc kệ lẽ thịnh suy, không sợ hãi,
Thịnh suy như hạt sương đọng trên ngọn cỏ.
Giáo Sư Nguyễn Vĩnh Thượng trong tác phẩm Tư Tưởng Phật Giáo trong Văn Học thời Lý (Hiện Đại ấn hành, tháng 7 năm 1996 tại Canada) đã đối chiếu các quan niệm về sự biến chuyển của Vũ Trụ, Vạn hữu của hai vị Thiền Sư Vạn Hạnh và Mãn Giác với các triết gia và các nhà thơ cận đại như sau:
“ Từ thuở xa xưa, các triết gia Âu Á đã cùng chung cảm nghĩ rằng mọi việc ở trên cõi đời này đều luôn luôn biến đổi không ngừng.
Theo sách Luận Ngữ, có một hôm Khổng Tử đứng bên bờ sông mà than rằng:
Thệ gỉả như tư phù, bất xả trú dạ.
Dịch:
Trôi chảy mãi như thế này ư, ngày đêm không ngừng.
Trong triết học Tây Phương Héraclite cũng đã chủ trương mọi vật đều di chuyển như một dòng nước, qua một câu nói thời danh:
You can’t step twice into the same river, for fresh waters are ever flowing in upon you. The sun is new every day.(Bertrand Russel, History of Western Philosophy, London George Allen& Upwin- 1979, trang 63).
Bạn không thể nào bước vào hai lần trong cùng một dòng sông, vì nước mát luôn luôn trôi chảy qua người bạn. Mỗi ngày mặt trời đều đổi mới.
Trong khi đó, các nhà thơ có nhiều cảm xúc hơn trước cảnh đổi dời, thay ngôi đổi chủ, “thương hải tang điền” (bãi biển ruộng dâu), thăng trầm, vinh nhục, lên voi xuống chó, đã làm đại thi hào Nguyễn Du đau đớn lòng:
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điêu trông thấy mà đau đớn lòng.
(Truyện Kiều)
Trước cảnh vật đổi sao dời, nhà thơ Trần Tế Xương vẫn còn ấn tượng của thời quá khứ. Ông tìm về kỷ niệm xưa, nhữnh hình bóng cũ, những âm hưởng sâu đậm vẫn còn trong tiềm thức.
Sông kia rày đã nên đồng,
Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai.
Đêm nghe tiếng ếch bên tai,
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò.
(Sông lấp Nam Định)
Gần đây hơn, lãng mạn hơn, nhà thơ lớn Xuân Diệu đã diễn tả tâm tư của thế hệ trẻ thời tiền chiến luyến tiếc những giây phút trôi qua quá nhanh.
Ôi ngắn ngủi là những giờ họp mặt,
Ôi vội vàng là những phút trao yêu,
Vừa nắng mai sao đã đến sương chiều.
(Xuân Diệu)
So sánh thái độ của các nhà thơ vừa trích dẫn ở trên, chúng ta nhận thấy thái độ của các Thiền Sư thời Lý quả thật là an nhiên tự tại trước cảnh vô thường, trước các biến đổi của thế sự và hoàn cảnh thiên nhiên. Các Thiền Sư đã hoà đồng với thiên nhiên, với sự sinh hóa của Vũ Trụ, và các Vị Sư ấy đã tìm thấy được cái định luật thường nhiên là cái vô thường của Vũ Trụ, Vạn hữu”.
Cái thái độ được Giáo Sư Nguyễn Vĩnh Thượng đề cập trong đoạn văn trên chính là cái thái độ “vô bố úy” (không sợ hãi) của Thiền Sư Vạn Hạnh.
Nhậm vận thịnh suy, vô bố úy.
Đó cũng là niềm tin tưởng mãnh liệt của Thiền Sư Mãn Giác vào cái lẽ trường tồn bất biến, cái chân như, vượt lên trên mọi biến đổi của Vũ Trụ, của việc đời. Niềm tin tưởng ấy, Thiền Sư Mãn Giác đã thể hiện qua hình ảnh của một cành mai.
Mạc vị xuân tàn, hoa lạc tận,
Đình tiền, tạc dạ, nhất chi mai.
Hình ảnh tươi tắn đẹp đẽ biết bao!
Riêng đối với chúng ta, bên cạnh cái triết lý siêu hình về chân như,về bản thể, về nguyên lý tuyệt đối ……,chúng tôi nghĩ rằng, nếu về mặt vật chất, các nhà khoa học biết dựa vào những định luật thiên nhiên mà chế ngự thiên nhiên, thì về mặt tâm linh, với niềm tin ở những giá trị tinh thần cao quý, chắc chắn những biến động trong đời sống xã hội sẽ không bao giờ làm cho chúng ta nao núng.
Đâu đây có tiếng ai hát:
Xuân đi, Xuân đến, hãy còn Xuân.
(Gái Xuân- Trung Tâm Asia Đêm Giao Thừa)
San Jose, ngày mồng 3 Tết năm Canh Dần * GS. Lưu Khôn
(16/02/2010)
>> Xem Tiếp!
THM xin được chân thành cảm tạ Giáo Sư Lưu Khôn.
***
Thiệp Chúc Tết của Hội Ái Hữu Phan Thanh Giản –Đoàn Thị Điểm Bắc California năm nay (2010) có ghi câu đối:
Xuân đến, Xuân đi, Xuân bất tận.
Vật dời, vật đổi, vật không cùng.
Dịch từ chữ Hán:
Xuân khứ, Xuân lai, Xuân bất tận .
Vật đi, vật hoán, vật vô cùng.
Câu đối này khiến chúng ta liên tưởng đến một bài kệ của Thiền Sư Mãn Giác (1051-1096) đời Lý, bài “Cáo tật thị chúng” (Có bệnh bảo với mọi người):
Xuân khứ, bách hoa lạc,
Xuân đáo, bách hoa khai,
Sự trạc nhãn tiền quá
Lão tùng đầu thượng lai,
Mạc vị xuân tàn, hoa lạc tận,
Đình tiền, tạc dạ, nhất chi mai.
Dịch nghiã:
Xuân đi, trăm hoa rụng,
Xuân đến, trăm hoa nở.
Việc đời lần lượt trôi qua trước mắt,
Cái già xuất hiện từ trên mái đầu.
Chớ bảo Xuân tàn, hoa rụng hết.
Đêm qua, một cành mai nở trước sân.
Bài kệ đã đưa ra những hình ảnh cụ thể về sự biến chuyển của trời đất, của đời người. Đó là một sự biến chuyển tự nhiên, liên tục, không gì có thể cưỡng lại được.
Lẽ chuyển vần này, Thiền Sư Vạn Hạnh ( …. _1018) cũng đời Lý, đã đề cập trong bài kệ “Thị Đệ Tử” (bảo đệ tử) như sau:
Thân như điện ảnh, hữu hoàn vô,
Vạn mộc Xuân vinh, Thu hựu khô.
Nhậm vận thịnh suy, vô bố úy,
Thịnh suy như lộ thảo đầu phô.
Dịch nghiã:
Thân người như bóng chớp, có rồi không,
Cây cỏ tốt tươi vào mùa Xuân, lại khô héo vào mùa Thu.
Mặc kệ lẽ thịnh suy, không sợ hãi,
Thịnh suy như hạt sương đọng trên ngọn cỏ.
Giáo Sư Nguyễn Vĩnh Thượng trong tác phẩm Tư Tưởng Phật Giáo trong Văn Học thời Lý (Hiện Đại ấn hành, tháng 7 năm 1996 tại Canada) đã đối chiếu các quan niệm về sự biến chuyển của Vũ Trụ, Vạn hữu của hai vị Thiền Sư Vạn Hạnh và Mãn Giác với các triết gia và các nhà thơ cận đại như sau:
“ Từ thuở xa xưa, các triết gia Âu Á đã cùng chung cảm nghĩ rằng mọi việc ở trên cõi đời này đều luôn luôn biến đổi không ngừng.
Theo sách Luận Ngữ, có một hôm Khổng Tử đứng bên bờ sông mà than rằng:
Thệ gỉả như tư phù, bất xả trú dạ.
Dịch:
Trôi chảy mãi như thế này ư, ngày đêm không ngừng.
Trong triết học Tây Phương Héraclite cũng đã chủ trương mọi vật đều di chuyển như một dòng nước, qua một câu nói thời danh:
You can’t step twice into the same river, for fresh waters are ever flowing in upon you. The sun is new every day.(Bertrand Russel, History of Western Philosophy, London George Allen& Upwin- 1979, trang 63).
Bạn không thể nào bước vào hai lần trong cùng một dòng sông, vì nước mát luôn luôn trôi chảy qua người bạn. Mỗi ngày mặt trời đều đổi mới.
Trong khi đó, các nhà thơ có nhiều cảm xúc hơn trước cảnh đổi dời, thay ngôi đổi chủ, “thương hải tang điền” (bãi biển ruộng dâu), thăng trầm, vinh nhục, lên voi xuống chó, đã làm đại thi hào Nguyễn Du đau đớn lòng:
Trải qua một cuộc bể dâu,
Những điêu trông thấy mà đau đớn lòng.
(Truyện Kiều)
Trước cảnh vật đổi sao dời, nhà thơ Trần Tế Xương vẫn còn ấn tượng của thời quá khứ. Ông tìm về kỷ niệm xưa, nhữnh hình bóng cũ, những âm hưởng sâu đậm vẫn còn trong tiềm thức.
Sông kia rày đã nên đồng,
Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai.
Đêm nghe tiếng ếch bên tai,
Giật mình còn tưởng tiếng ai gọi đò.
(Sông lấp Nam Định)
Gần đây hơn, lãng mạn hơn, nhà thơ lớn Xuân Diệu đã diễn tả tâm tư của thế hệ trẻ thời tiền chiến luyến tiếc những giây phút trôi qua quá nhanh.
Ôi ngắn ngủi là những giờ họp mặt,
Ôi vội vàng là những phút trao yêu,
Vừa nắng mai sao đã đến sương chiều.
(Xuân Diệu)
So sánh thái độ của các nhà thơ vừa trích dẫn ở trên, chúng ta nhận thấy thái độ của các Thiền Sư thời Lý quả thật là an nhiên tự tại trước cảnh vô thường, trước các biến đổi của thế sự và hoàn cảnh thiên nhiên. Các Thiền Sư đã hoà đồng với thiên nhiên, với sự sinh hóa của Vũ Trụ, và các Vị Sư ấy đã tìm thấy được cái định luật thường nhiên là cái vô thường của Vũ Trụ, Vạn hữu”.
Cái thái độ được Giáo Sư Nguyễn Vĩnh Thượng đề cập trong đoạn văn trên chính là cái thái độ “vô bố úy” (không sợ hãi) của Thiền Sư Vạn Hạnh.
Nhậm vận thịnh suy, vô bố úy.
Đó cũng là niềm tin tưởng mãnh liệt của Thiền Sư Mãn Giác vào cái lẽ trường tồn bất biến, cái chân như, vượt lên trên mọi biến đổi của Vũ Trụ, của việc đời. Niềm tin tưởng ấy, Thiền Sư Mãn Giác đã thể hiện qua hình ảnh của một cành mai.
Mạc vị xuân tàn, hoa lạc tận,
Đình tiền, tạc dạ, nhất chi mai.
Hình ảnh tươi tắn đẹp đẽ biết bao!
Riêng đối với chúng ta, bên cạnh cái triết lý siêu hình về chân như,về bản thể, về nguyên lý tuyệt đối ……,chúng tôi nghĩ rằng, nếu về mặt vật chất, các nhà khoa học biết dựa vào những định luật thiên nhiên mà chế ngự thiên nhiên, thì về mặt tâm linh, với niềm tin ở những giá trị tinh thần cao quý, chắc chắn những biến động trong đời sống xã hội sẽ không bao giờ làm cho chúng ta nao núng.
Đâu đây có tiếng ai hát:
Xuân đi, Xuân đến, hãy còn Xuân.
(Gái Xuân- Trung Tâm Asia Đêm Giao Thừa)
San Jose, ngày mồng 3 Tết năm Canh Dần * GS. Lưu Khôn
(16/02/2010)
>> Xem Tiếp!
KẺ THẮNG NGƯỜI BẠI
(Bản Việt-ngữ tự dịch từ bài WINNER AND LOSER đăng trong Đặc-San Anh-Ngữ THE VIETS của Hội Văn-Hóa Việt tại San José City College số Mùa Xuân năm 1996)
ĐỖ DOÃN QUẾ
Ở đời, trong bất cứ cuộc tranh-chấp nào nếu chung cuộc không hòa thì thế nào
cũng có kẻ thắng người bại.
Kẻ thắng, theo định-nghĩa, là người, là bên , đã vượt trội đối-phương và chiếm đoạt được bất cứ cái gì là đối-tượng của cuộc tranh-chấp. Đối-tượng ấy có thể là một ngôi nhà, một món tiền, một cái xe, hay ngay cả quyền-bính của một quốc-gia hoặc bất cứ vật gì có thể quan-niệm được
Thường thường thì bên thắng không những chiếm hưởng được đối-tượng của cuộc tranh chấp mà còn được thiên-hạ ngưỡng-mộ và thán-phục vì được coi là người
can-đảm, tài-ba, khôn-khéo, và đặc-biệt là đức-độ và có chính-nghĩa trong khi bên bại thì bị coi thường xem khinh như đồ hèn-nhát, ngu-đần, vụng-dại và cuối-cùng nhưng tệ hơn cả là xấu-xa, tà-ngụy.
Khổ thay, cái lối suy-xét thông-thường, phổ-biến này lại không phải lúc nào cũng đúng. Thực vậy, trong đời sống hàng ngày chúng ta có thể thấy cơ man là những
trường hợp trong đó kẻ thắng không phải là người có chính-nghĩa. Đúng thế, ngoài cái việc bọn này khỏe hơn (được trang-bị đầy đủ hơn, có nhiều tiền bạc hơn v.v...) chúng còn có thể đã dùng những phương-cách đê-hèn đáng khinh bỉ để thắng đối phương. Các thí-dụ về chuyện này thì không hề hiếm thiếu, chúng ta hãy xem thử vài trường-hợp.
Một ngày nọ, vào buổi sáng, có hai tên côn-đồ trang-bị súng tiểu-liên UZI tối-tân đột-nhập một lớp mẫu-giáo trong một khu phố khang-trang. Bọn lưu-manh bắt tất
cả các em học-sinh làm con tin và đòi được nạp một số tiền là 1 triệu Mỹ-kim và một chiếc trực-thăng. Sau 2 ngày thương-lượng giòng-giã Cảnh-Sát đành phải chịu nhận điều-kiện của lũ cướp để cứu sinh-mạng các em bé. Thế là lũ côn-đồ được ngang-nhiên rời khỏi ngôi trường nhỏ với món tiền kếch-sù và 2 em bé bị chúng bắt đem theo để làm khiên che đạn cho chúng, ngay trước mắt
- 3 -
Cảnh-Sát. Chiếc máy bay rỗng và 2 em học-sinh được tìm thấy vài ngày sau trong một vùng núi non hiểm trở hoang-vu. Ai đã là kẻ thắng trong vụ này, và họ có phải là những vị anh-hùng hay không?
Trong một chuyện khác có hai anh em nhà nọ tranh giành nhau di-sản của cha mẹ, đó là một ngôi nhà do tổ-tiên xây cất lên từ đã lâu đời lắm rồi. Không những ngôi nhà này có những đồ trang-trí vô giá gắn bên trong do các vị tổ-tiên vốn là những nghệ-sĩ tài danh sáng-tác ra, mà nó còn là ngôi từ-đường nơi đặt bàn thờ, bài-vị tổ-tiên. Trong hai anh em thì một là người đức-độ, lương-hảo, đã cố gắng hết sức mình để coi sóc di-sản tiền nhân và chăm nom họ hàng quyến thuộc. Chiếu theo luật pháp quốc-gia, phong-tục địa-phương và di-chúc của cha mẹ thì người này được thừa hưởng di-sản vì không những anh ta là trưởng-nam mà lại còn là người hiếu hạnh nhất trong đám anh em. Ngược lại, người con kia thì là một tên vô-lại, một mối ô-nhục của gia-đình. Bởi vì y kết bè, kết đảng với lũ lưu manh và làm nhiều điều phi-
- 4 -
pháp nên y bị cha mẹ truất quyền thừa-hưởng di-sản. Cái động cơ duy nhất khiến cho y nhất quyết chiếm cho bằng
được ngôi từ-đường chỉ là cái giá-trị bằng tiền bạc của nó, và nếu y thắng được trong cuộc tranh chấp này thì y đã có sẵn một kế-hoạch bán phăng nó đi để lấy tiền tiêu sài
thỏa-thích . Sau bao nbiêu phen thất bại ê-chề cả về lý lẫn về lực tên lưu-manh giơ ngón đòn tận-mạng cuối cùng: y dọa rằng y sẽ đốt tiêu ngôi nhà nếu y không chiếm được nó. Và thủ-đoạn đê-tiện đáng khinh-bỉ này quả-nhiên đã có hiệu-lực bởi vì, không thể nào chấp nhận việc ngôi từ-đường thân yêu bị phá-hủy, người anh lương hảo đành gạt lệ rút lui, nhường ngôi nhà lại cho thằng em bất-lương. Trong xâu thẳm của đáy lòng mình người anh hiếu-hạnh thừa biết rằng thằng em côn-đồ của mình sẽ không ngần ngại gì mà không thực-hiện lời đe dọa của nó,
còn về phần mình thì anh ta không thể nào chịu nổi cái cảnh tượng nhìn thấy cơ-nghiệp của tổ-tiên bốc thành mây khói.
Anh ta ý-thức được rằng thôi thì cách tốt hơn cả là anh ta đành buông khí-giới chịu thua để cứu-vãn lấy ngôi từ-đường yêu-dấu . Người anh đức-hạnh có thể chấp-
- 5 -
nhận bất cứ sự đau khổ nào của cuộc tranh-chấp để bảo-vệ di-sản của tổ-tiên, nhưng nếu cuộc chiến chỉ đưa đến sự tàn-phá của di-sản này thì anh ta đành phải chấp nhận một sự hy-sinh còn to lớn hơn gấp bao nhiêu lần thế: đó là sự hy-sinh danh-dự. sự hy-sinh ưu-thế của mình, anh ta đành chịu đầu hàng. Trong trường hợp này ai là người thắng ?
Và y có xứng đáng để thắng không?
Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy nhưng tôi được nghe nói có một tác-phẩm nghệ-thuật rất nổi tiếng tên là “Kẻ Chiến Thắng” do một nghệ-sĩ tài danh mà tôi không biết hay đúng hơn đã quên mất tên sáng-tác ra. Bức tượng này nổi tiếng khắp hoàn vũ không phải vì cái vẻ đẹp của nó mà là vì cái tính cách độc-đáo của nó. Thật vậy, ai
cũng tưởng rằng bức tượng tạc một chiến-sĩ tươi cười bên những cành hoa khải-hoàn .
Nhưng thưa không, trái lại, đó là tượng một người bị dầy vò bởi hối-hận vì đã dùng những thủ-đoạn đáng khinh bỉ để chiến-thắng thành ra thay vì kiêu-hãnh với chiến-
tích của mình thì y lại xấu-hổ vì nó. Thật không có gì phải
- 6 -
lạ khi mà tác-phẩm nghệ-thuật này được vang lừng danh tiếng khắp hoàn-cầu kể từ khi nó ra đời cách đây mấy
trăm năm.
Nhưng ngày nay chúng ta có thể thấy nhiều người đã dùng những thủ-đoạn đê-tiện để thắng nhưng vẫn không xấu-hổ về hành-vi của mình. Thay vì ngậm miệng lặng thinh thì lũ người này lại khua chiêng gõ mõ huênh-hoang khoe khoang thành tích của họ, thí-dụ như cứ mỗi ngày 30 tháng Tư thì lũ Việt Cộng lại vẫn rùm beng tổ-chức lễ mừng “chiến-thắng” của chúng, một thứ chiến thắng mà chúng không tài nào đạt đuoc nếu chúng không ngang nhiên vi-phạm Hiệp-Định Đình-Chiến Paris, một
Hiệp-định mà chúng đã long-trọng ý-kết cùng với Viêt-Nam Cộng-Hòa và nhiều quốc-gia khác.
Nhưng xin đừng lấy làm lạ! Bọn cộng-sản có một lối kiêu-hãnh riêng của chúng, đó la sự kiêu-hãnh là sát-nhân, lừa bịp và phản-quốc.
LS DO DOAN QUE
>> Xem Tiếp!
ĐỖ DOÃN QUẾ
Ở đời, trong bất cứ cuộc tranh-chấp nào nếu chung cuộc không hòa thì thế nào
cũng có kẻ thắng người bại.
Kẻ thắng, theo định-nghĩa, là người, là bên , đã vượt trội đối-phương và chiếm đoạt được bất cứ cái gì là đối-tượng của cuộc tranh-chấp. Đối-tượng ấy có thể là một ngôi nhà, một món tiền, một cái xe, hay ngay cả quyền-bính của một quốc-gia hoặc bất cứ vật gì có thể quan-niệm được
Thường thường thì bên thắng không những chiếm hưởng được đối-tượng của cuộc tranh chấp mà còn được thiên-hạ ngưỡng-mộ và thán-phục vì được coi là người
can-đảm, tài-ba, khôn-khéo, và đặc-biệt là đức-độ và có chính-nghĩa trong khi bên bại thì bị coi thường xem khinh như đồ hèn-nhát, ngu-đần, vụng-dại và cuối-cùng nhưng tệ hơn cả là xấu-xa, tà-ngụy.
Khổ thay, cái lối suy-xét thông-thường, phổ-biến này lại không phải lúc nào cũng đúng. Thực vậy, trong đời sống hàng ngày chúng ta có thể thấy cơ man là những
trường hợp trong đó kẻ thắng không phải là người có chính-nghĩa. Đúng thế, ngoài cái việc bọn này khỏe hơn (được trang-bị đầy đủ hơn, có nhiều tiền bạc hơn v.v...) chúng còn có thể đã dùng những phương-cách đê-hèn đáng khinh bỉ để thắng đối phương. Các thí-dụ về chuyện này thì không hề hiếm thiếu, chúng ta hãy xem thử vài trường-hợp.
Một ngày nọ, vào buổi sáng, có hai tên côn-đồ trang-bị súng tiểu-liên UZI tối-tân đột-nhập một lớp mẫu-giáo trong một khu phố khang-trang. Bọn lưu-manh bắt tất
cả các em học-sinh làm con tin và đòi được nạp một số tiền là 1 triệu Mỹ-kim và một chiếc trực-thăng. Sau 2 ngày thương-lượng giòng-giã Cảnh-Sát đành phải chịu nhận điều-kiện của lũ cướp để cứu sinh-mạng các em bé. Thế là lũ côn-đồ được ngang-nhiên rời khỏi ngôi trường nhỏ với món tiền kếch-sù và 2 em bé bị chúng bắt đem theo để làm khiên che đạn cho chúng, ngay trước mắt
- 3 -
Cảnh-Sát. Chiếc máy bay rỗng và 2 em học-sinh được tìm thấy vài ngày sau trong một vùng núi non hiểm trở hoang-vu. Ai đã là kẻ thắng trong vụ này, và họ có phải là những vị anh-hùng hay không?
Trong một chuyện khác có hai anh em nhà nọ tranh giành nhau di-sản của cha mẹ, đó là một ngôi nhà do tổ-tiên xây cất lên từ đã lâu đời lắm rồi. Không những ngôi nhà này có những đồ trang-trí vô giá gắn bên trong do các vị tổ-tiên vốn là những nghệ-sĩ tài danh sáng-tác ra, mà nó còn là ngôi từ-đường nơi đặt bàn thờ, bài-vị tổ-tiên. Trong hai anh em thì một là người đức-độ, lương-hảo, đã cố gắng hết sức mình để coi sóc di-sản tiền nhân và chăm nom họ hàng quyến thuộc. Chiếu theo luật pháp quốc-gia, phong-tục địa-phương và di-chúc của cha mẹ thì người này được thừa hưởng di-sản vì không những anh ta là trưởng-nam mà lại còn là người hiếu hạnh nhất trong đám anh em. Ngược lại, người con kia thì là một tên vô-lại, một mối ô-nhục của gia-đình. Bởi vì y kết bè, kết đảng với lũ lưu manh và làm nhiều điều phi-
- 4 -
pháp nên y bị cha mẹ truất quyền thừa-hưởng di-sản. Cái động cơ duy nhất khiến cho y nhất quyết chiếm cho bằng
được ngôi từ-đường chỉ là cái giá-trị bằng tiền bạc của nó, và nếu y thắng được trong cuộc tranh chấp này thì y đã có sẵn một kế-hoạch bán phăng nó đi để lấy tiền tiêu sài
thỏa-thích . Sau bao nbiêu phen thất bại ê-chề cả về lý lẫn về lực tên lưu-manh giơ ngón đòn tận-mạng cuối cùng: y dọa rằng y sẽ đốt tiêu ngôi nhà nếu y không chiếm được nó. Và thủ-đoạn đê-tiện đáng khinh-bỉ này quả-nhiên đã có hiệu-lực bởi vì, không thể nào chấp nhận việc ngôi từ-đường thân yêu bị phá-hủy, người anh lương hảo đành gạt lệ rút lui, nhường ngôi nhà lại cho thằng em bất-lương. Trong xâu thẳm của đáy lòng mình người anh hiếu-hạnh thừa biết rằng thằng em côn-đồ của mình sẽ không ngần ngại gì mà không thực-hiện lời đe dọa của nó,
còn về phần mình thì anh ta không thể nào chịu nổi cái cảnh tượng nhìn thấy cơ-nghiệp của tổ-tiên bốc thành mây khói.
Anh ta ý-thức được rằng thôi thì cách tốt hơn cả là anh ta đành buông khí-giới chịu thua để cứu-vãn lấy ngôi từ-đường yêu-dấu . Người anh đức-hạnh có thể chấp-
- 5 -
nhận bất cứ sự đau khổ nào của cuộc tranh-chấp để bảo-vệ di-sản của tổ-tiên, nhưng nếu cuộc chiến chỉ đưa đến sự tàn-phá của di-sản này thì anh ta đành phải chấp nhận một sự hy-sinh còn to lớn hơn gấp bao nhiêu lần thế: đó là sự hy-sinh danh-dự. sự hy-sinh ưu-thế của mình, anh ta đành chịu đầu hàng. Trong trường hợp này ai là người thắng ?
Và y có xứng đáng để thắng không?
Tôi chưa bao giờ được nhìn thấy nhưng tôi được nghe nói có một tác-phẩm nghệ-thuật rất nổi tiếng tên là “Kẻ Chiến Thắng” do một nghệ-sĩ tài danh mà tôi không biết hay đúng hơn đã quên mất tên sáng-tác ra. Bức tượng này nổi tiếng khắp hoàn vũ không phải vì cái vẻ đẹp của nó mà là vì cái tính cách độc-đáo của nó. Thật vậy, ai
cũng tưởng rằng bức tượng tạc một chiến-sĩ tươi cười bên những cành hoa khải-hoàn .
Nhưng thưa không, trái lại, đó là tượng một người bị dầy vò bởi hối-hận vì đã dùng những thủ-đoạn đáng khinh bỉ để chiến-thắng thành ra thay vì kiêu-hãnh với chiến-
tích của mình thì y lại xấu-hổ vì nó. Thật không có gì phải
- 6 -
lạ khi mà tác-phẩm nghệ-thuật này được vang lừng danh tiếng khắp hoàn-cầu kể từ khi nó ra đời cách đây mấy
trăm năm.
Nhưng ngày nay chúng ta có thể thấy nhiều người đã dùng những thủ-đoạn đê-tiện để thắng nhưng vẫn không xấu-hổ về hành-vi của mình. Thay vì ngậm miệng lặng thinh thì lũ người này lại khua chiêng gõ mõ huênh-hoang khoe khoang thành tích của họ, thí-dụ như cứ mỗi ngày 30 tháng Tư thì lũ Việt Cộng lại vẫn rùm beng tổ-chức lễ mừng “chiến-thắng” của chúng, một thứ chiến thắng mà chúng không tài nào đạt đuoc nếu chúng không ngang nhiên vi-phạm Hiệp-Định Đình-Chiến Paris, một
Hiệp-định mà chúng đã long-trọng ý-kết cùng với Viêt-Nam Cộng-Hòa và nhiều quốc-gia khác.
Nhưng xin đừng lấy làm lạ! Bọn cộng-sản có một lối kiêu-hãnh riêng của chúng, đó la sự kiêu-hãnh là sát-nhân, lừa bịp và phản-quốc.
LS DO DOAN QUE
>> Xem Tiếp!
Thế Lực Thù Ðịch
Ngày 25 tháng 2 năm 2009
H,
Hôm qua, 24/2/2010, phóng viên Nam Nguyên của đài RFA loan đi bản tin nói rằng: “Như một tín hiệu chính trị khác thường, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhân gặp gỡ báo chí đầu xuân 23/2 ở Hà Nội đã tuyên bố: ‘báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền’.” và cho biết thêm là: “cách đây chưa tới một năm, tờ báo Du Lịch bị đình bản vì đã đi trước đội hình, thực hiện những điều mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa đưa ra với báo chí. Người phụ trách Báo Du Lịch là Phó Tổng Biên Tập Nguyễn Trung Dân bị rút thẻ nhà báo, đình chỉ công tác, mấy chục biên tập viên, phóng viên và nhân viên tòa soạn mất việc làm”.
Nam Nguyên cũng cho biết thêm là: “là tâm tình của ngư Hai bài báo dẫn tới trừng phạt báo Du Lịch, thứ nhất bài ‘Tản mạn đảo xa’... ời viết, đề cao lòng yêu nước của thanh niên sinh viên TP.HCM trong cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc lấn chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Thứ hai là kịch thơ ‘Hận Nam Quan’ của thi sĩ Hoàng Cầm... nói về lòng yêu nước của hàn lâm học sĩ Nguyễn Phi Khanh (1355-1429) thân phụ của Nguyễn Trãi. Năm 1407 cùng vua tôi nhà Hồ chống giặc Minh xâm lược, Nguyễn Phi Khanh bị bắt giải sang Tàu, Nguyễn Trãi khóc theo cha tới ải Nam Quan. Nguyễn Phi Khanh dặn con quay về Thăng Long nuôi chí diệt thù. Sau này Nguyễn Trãi phò Lê Lợi đánh bại quân Minh”.
Trước đó, cũng từ đài RFA, ngày 17/2/2010, phóng viên Thanh Quang cũng cho biết: “Hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến và Nguyễn Văn Hải bị bắt vì đưa tin vụ PMU 18”
Nói tới chuyện báo chí ở Việt Nam Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả CPJ đã “cảnh báo rằng, trong năm qua, nhiều phóng viên và bloggers phổ biến quan điểm của họ, nhất là có nội dung chỉ trích mối quan hệ Việt-Trung, đều bị Hà Nội sách nhiễu, thẩm vấn, bỏ tù”. Ủy ban này nhấn mạnh: “Mới đây nhất là trường hợp blogger trẻ tuổi Phạm Thanh Nghiên, đã gây xúc động thế giới sau khi cô bị án tù 4 năm cộng thêm 3 năm quản chế chỉ vì bài viết của cô trên mạng chỉ trích viên chức địa phương bỏ túi những khoản tiền giúp gia đình ngư dân bị Trung Quốc [TQ] bắn chết hồi năm 2007, và việc cô trả lời phỏng vấn các đài nước ngoài”.
CPJ dẫn chứng một số trường hợp, chẳng hạn như hồi tháng 8 năm ngoái, blogger “Người Buôn Gió”, tức nhà báo Bùi Thanh Hiếu, bị giam giữ, các máy điện toán và cả tư trang của ông bị tịch thu vì ông viết những bài chỉ trích liên quan cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa VN và TQ, cũng như những vụ tước đoạt đất đai của Giáo hội Công Giáo tại VN. Bản phúc trình của CPJ cũng đề cập đến trường hợp blogger “Trang Ridiculous”, tức phóng viên Phạm Ðoan Trang của báo mạng VietnamNet, bị Hà Nội gán tội vi phạm luật an ninh quốc gia cũng vì đề cập tới vấn đề tranh chấp lãnh thổ giữa VN và TQ. Rồi vụ blogger “Mẹ Nấm” Nguyễn Ngọc Như Quỳnh gặp rắc rối tương tự vì những bài cũng liên quan mối quan hệ Việt-Trung, kể cả vấn đề Bauxite Tây Nguyên. Hay vụ blogger Bút Thép từng bị công an giam giữ cũng vì dám đụng tới mối quan hệ “tế nhị” Việt-Trung, nhất là việc anh mặc áo thun in dòng chữ “Hoàng Sa và Trường Sa là của VN”. Hồi tháng Năm năm ngoái, tổ chức CPJ xếp VN là một trong 10 nước đàn áp tự do báo chí tồi tệ nhất, dựa trên việc VN gia tăng đàn áp bloggers, tiếp tục giam giữ blogger Ðiếu Cày Nguyễn Văn Hải. Bản phúc trình không quên đề cập tới việc hồi tháng 8 năm ngoái, một trong những dịch vụ được nhiều bloggers sử dụng nhất là Yahoo 360 bị đóng cửa, hoặc mạng xã hội ăn khách Facebook không truy cập được hồi cuối năm qua.
Xa hơn nữa, thời Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh cởi trói cho báo chí thì nhà báo Kim Hạnh, Tổng biên tập của tờ Tuổi Trẻ đã viết một bài bút ký miêu tả tệ sùng bái cá nhân ở Bắc Triều Tiên đối với lãnh tụ Kim Nhật Thành, báo vừa phát hành thì Bắc Triều Tiên lập tức gửi công hàm phản đối Việt Nam bôi nhọ lãnh tụ và nhân dân họ. Sau đó bà Kim Hạnh lại viết một bài đưa ra những thông tin rất cũ cả nước đều biết là: “Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng có vợ”. Hậu quả khiến bà Kim Hạnh mất chức tổng biên tập ngay sau đó.
Nguyễn Văn Linh cởi trói, Kim Hạnh mừng rỡ nói chuyện sùng bái cá nhân lãnh tụ tận xứ Bắc Triều Tiên đã bị “người ngoài” rầy, quay lại Việt Nam nói chuyện “lãnh tụ đã qua đời từng có vợ” liền mất chức. Bây giờ, đến thời người lãnh đạo chuyên nói dối không biết ngượng, tên Thái thú trung kiên hàng đầu của Bắc triều Trung cộng Nguyễn Tấn Dũng, gặp gỡ ký giả nói cho họ nghe rằng ‘báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền’ sau khi bao nhiêu người chỉ trong một thời gian ngắn đã vì “chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền” mà bị cầm tù, bị mất chức, bị mang họa. Còn nhớ, trong tháng 12/2007, tại Sài Gòn và Hà Nội những đứa con yêu cửa Tổ Quốc Việt Nam, những thanh niên, sinh viên, học sinh và đồng bào tự phát xuống đường biểu tình đòi hỏi chủ quyền của đất nước Việt Nam, bảo vệ phần lãnh thổ, lãnh hải, hải đảo của Việt Nam bị TQ xâm chiếm như Hoàng Sa năm 1974, các vị trí chiến lược ở biên giới năm 1979, Trường Sa năm 1988... tức khắc bị công an của Thái thú Nguyễn Tấn Dũng đàn áp không nương tay.
Ra lịnh cho công an bỏ tù người bảo vệ chủ quyền năm này qua tháng khác đã đời rồi bây giờ Thái thú lại lên tiếng bảo “báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền” khiến dư luận nhớ lại thời các tổ chức phục quốc sau năm 1975 dấy lên nhiều nơi, khiến Ðảng và Nhà nước lo âu bày trò lưu manh để đối phó. Ðể tiện việc diệt mầm phục quốc chúng cho thành lập các tổ phục quốc giả rồi tổ chức các trận đánh giả vào các đồn công an để nhử các thành phần bất mãn chế độ tham gia các tổ chức phục quốc giả đó, để chúng nhận diện và bắt gọn. Dư luận thường gọi đây là “phương án” [xin lỗi dùng chữ của Việt cộng cho đúng cách của chúng] “lấy đường nhử kiến”, thảy cục đường ra để nhử cho bầy kiến bu lại, rồi tiêu diệt hết dàn kiến. Bây giờ làm chuyện chủ động thông tin cũng là cách Thái thú Dũng lên “phương án” khiến báo chí vốn bất mãn “Ðại Họa Bắc Thuộc” lên tiếng công kích Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền, cho công an dễ nhận diện và “bắt khẩn cấp” như chúng chúng từng “bắt khẩn cấp” Luật sư Lê Công Ðịnh và các nhà đấu tranh Dân chủ hóa Việt Nam khác.
Chuyện cũng đáng nói là mới đây, trong lần đến chúc Tết Quân Ðội tại Bộ Quốc Phòng ngày 29 Tết [11/2/2010], Thái thú hàng đầu Nông Ðức Mạnh đã ra lệnh cho quân đội phải: “Cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu, xử lý đúng đắn và có hiệu quả các tình huống phức tạp theo đúng nguyên tắc, đường lối, quan điểm của Ðảng, bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ Ðảng, chế độ xã hội chủ nghĩa, chủ động tiến công làm thất bại mọi âm mưu và hành động chống phá của các thế lực thù địch, góp phần giữ vững ổn định chính trị, an ninh, an toàn cho đất nước, nhất là trong các dịp có các sự kiện quan trọng, các ngày kỷ niệm lớn.”
Nghe Nông Ðức Mạnh bảo quân đội phải “bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ” thì câu hỏi được đặt ra là có độc lập đâu, có chủ quyền đâu và lãnh thổ có toàn vẹn đâu mà nói chuyện bảo vệ. Tất cả Mạnh và đồng bọn đã giao hết cho Trung Quốc để được làm Thái thú rồi, “Ðại Họa Bắc Thuộc” đã lù lù ra đó rồi, thì nói chuyện bảo vệ chỉ là bảo vệ sự đô hộ của Trung Quốc mà thôi.
Chưa hết, cũng trong dịp Tết, Mạnh đến Bộ Công An để chúc mừng năm mới và nói với lực lượng Công An rằng: “Năm 2010 là năm nước ta có nhiều sự kiện lịch sử, chính trị, văn hóa, đối ngoại quan trọng. Trong bối cảnh đó, các thế lực thù địch sẽ gia tăng các hoạt động chống phá nước ta với nhiều thủ đoạn tinh vi, thâm độc hơn.” Theo tường thuật của Báo An Ninh Thủ Ðô [Hà Nội] ngày 13/2/2010, Mạnh còn ra lệnh cho công an, “Chủ động nắm chắc tình hình, phát hiện, ngăn chặn âm mưu hoạt động của các thế lực thù địch trong và ngoài nước.”
Nói với quân đội, Mạnh bảo phải chủ động tiến công làm thất bại mọi âm mưu và hành động chống phá của các thế lực thù địch; và nói với công an mạnh bảo các thế lực thù địch sẽ gia tăng các hoạt động chống phá với nhiều thủ đoạn tinh vi, thâm độc hơn... có cả trong và ngoài nước. Vậy thì các thế lực thù địch đó là những thế lực nào, có tên là gì, sao không nghe nói ra. Mạnh không biết nên không nói hay biết mà vì quá sợ nên không dám nói. Thông thường, khi đã nói rồi thì phải biết mới nói; nhưng biết mà không dám nói vì quá sợ thì người viết xin nói cho Mạnh rõ rằng họ có nhiều lắm, có mặt khắp nơi, từ quốc nội đến hải ngoại, có nhiều tổ chức, có nhiều tên gọi và cũng có rất nhiều người.
Trước tiên, họ là những người lính cộng sản miền Bắc biết mình bị Ðảng và Nhà nước đánh lừa để lao đầu vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Họ thức tỉnh ngay khi vào Sài Gòn và các thành phố Niềm Nam Việt Nam vừa chiếm được ngày 30/4/1975. Họ thức tỉnh nhưng chưa làm gì được vì thiếu lãnh đạo và... sợ, nhưng cũng khiến Ðảng và Nhà nước quá gian ác của Mạnh hoảng sợ. Sau 35 năm bị bóc lột quá tàn tệ; sau 35 năm bị đàn áp không nương tay; họ đã bớt sợ và đang lần hồi hết sợ; khi đã hết sợ rồi thì hệ quả sẽ như thế nào chắc Mạnh và đồng bọn Thái thú đã biết nên mới nói cho đám tay sai còn được hưởng chút bổng lộc nghe và cảnh giác.
Bây giờ, họ đã có ngay trong hàng ngũ Ðảng và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam của Mạnh và đồng bọn Thái thú đó. Họ đã thấy hệ quả không cách gì cưỡng lại được của “Diễn Biến Hòa Bình” nên họ đang “Tự Diễn Biến, Tự Chuyển Hóa” để đất nước mau có được một nền Dân Chủ Pháp Trị, cho toàn dân cả nước sớm thoát “Ðại Họa Bắc Thuộc”, cùng góp sức đưa đất nước Việt Nam đến chỗ phồn vinh ngang hàng các quốc gia tiến bộ trong vùng Ðông Nam Á Châu thời hậu Cộng sản.
Thế lực thù địch cũng là các luồng thông tin không do Nhà nước quản ly; các thông tin tự do trên mạng [điện tử] gia tăng từ giữa năm 2009; nó được thực hiện ráo riết và thường xuyên hơn bắt đầu từ tháng 11/2009. Ðó là đồng bào 6 tỉnh biên giới tổ chức lễ truy điệu 31 năm ngày các chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ lãnh thổ chống Tầu xâm lăng ngày 17/2/1979 mà Mạnh và đồng bọn đã khiếp nhược lặng im và tìm mọi cách ngăn cấm. Ðó cũng là chuyện tiếp theo sau lời báo động của 2 ông tướng Ðồng Sĩ Nguyên và Nguyễn Trọng Vĩnh, nhà khoa học Vũ Ngọc Tiến với bài báo nguy đúng Ngày Mồng Một Tết Canh Dần, từ Hà Nội, cảnh giác ngay trên mạng Bauxite VN rằng: “...khả năng Kon Tum và các tỉnh biên giới phía Bắc có nhiều mỏ quặng kim loại màu và kim loại quý hiếm. Kết quả nghiên cứu của các nhà địa chất Pháp, Nga, Việt Nam hơn 100 năm (1905 - 1985) đã chỉ ra hàng trăm mỏ, điểm quặng ở các vùng lãnh thổ này, trong đó đặc biệt quan trọng là các mỏ sulfua đa kim, đất hiếm, thậm chí có cả Uranium... Tôi ngờ rằng, trong 264 ngàn ha rừng đầu nguồn ở các tỉnh biên giới đã cho người nước lạ thuê kia không chỉ có gỗ mà còn có cả khoáng sản và đó mới là mục đích sâu sa, thâm hiểm của ông bạn nước lạ chăng?”; nó [uranium] đã từng được 3 tác giả Mai Thanh Truyết, Phan Văn Song và Giáo Già đề cặp tới trong tác phẩm “Từ Bauxite Ðến Uranium: Tiến Trình Ðô Hộ Việt Nam Của Trung Cộng” do Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy, Nguyễn Ngọc Huy Foundation và Mekong-Tỵnạn xuất bản giữa năm vừa qua [2009]... Nó còn được biểu tượng qua bức biếm họa mang tên “Rừng điêu tàn thì tổ quốc suy vong” của Babui trên DCVOnline ngày 24/2/2010 với cái búa Trung cộng chém trên gốc cây chủ quyền có 3 con khỉ đít đỏ sao vàng đeo trên cán, được tác giả OC làm cho bài thơ 3 chữ, mới đọc qua không ai khỏi rùn mình [Xem hình. Xxin lỗi phải ghi nguyên văn trong thế chẳng đặng đừng!]:
khỉ đít đỏ
lõ con c*
thứ đồ ngu
cho mầy chết
chơi với chệt
mệt nghe con
lòi hai hòn
khỉ đít đỏ
Chưa hết, đó còn là các tín đồ các tôn giáo đang bị Ðảng và Nhà nước đàn áp không nương tay từ những thiền sinh của Thiền sư chợt “ngộ” về những tội lỗi làm lợi cho CSVN suốt thời gian dài trong và sau cuộc chiến xâm lăng Miền Nam Việt Nam của Cộng sản Bắc Việt Thích Nhất Hạnh; đó là các Phật tử của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất muốn cứu trợ đồng bào lâm nạn thiên tai cũng bị bắt bớ, tịch thâu phẩm vật cứu trợ đem cho đảng viên cán bộ nhà nước “ăn”...; đó là các tín đồ Thiên Chúa giáo, các Linh mục bị đánh đập, bị đàn áp dữ dội trong các vụ Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Ðồng Chiêm...; và mới đây là vụ các tín đồ Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy tại Ðồng Bằng Sông Cửu Long, rõ hơn là tại Xã Thành Trung (Huyện Bình Tân, Tỉnh Vĩnh Long), tiếp tục bị chính quyền địa phương cản trở trong việc hành đạo. Ðiển hình là vào ngày 23 tháng 2 vừa qua, trong cuộc phỏng vấn của phóng viên Gia Minh của đài RFA ngày 24/2/2010, tín đồ Dương Văn Toàn cho biết: “Ðồng đạo chúng tôi tại nhà Ngô Thị Tuyết có tổ chức định kỳ hàng tháng khóa niệm Phật, thì hôm nay sáng sớm công an họ cắm các chốt... những người đến đó bị bắt, bị khiêng đi giống như con heo, và họ bị lấy luôn cả xe cộ... họ đem tất cả lực lượng từ tỉnh, huyện và xã... họ bắt họ quánh anh em, người thì bị phù mặt, người thì chảy máu, rách xơ quần áo. Rồi họ vật đứa con của chị Ba Tuyết... lấy còng họ còng, họ quánh... họ lật cả quần áo ra ngoài. Rồi họ bắt tụi tui khoảng 12 người họ thảy lên xe, họ đem ra ngoài Quận Bình Tân, sau đó họ mới đưa cho cảnh sát điều tra...” [Xem hình do độc giả gởi cho RFA chụp nghi thức niệm Phật của tín đồ PGHH]. Còn nữa, chưa hết đâu. Có dịp sẽ kể tiếp thế lực thù địch của CSVN ở trong nước.
Rời quốc nội bước ra hải ngoại, thế lực thù địch cũng vô số kể, có đủ các quốc gia từng bị CSVN đánh lừa để họ giúp đỡ, các tổ chức quốc tế, các chánh khách, các chánh trị gia nổi tiếng mà cứ mỗi lần thấy Mạnh và đồng bọn bày trò lưu manh là họ lên tiếng. Ðiển hình mới nhứt ai cũng rõ là tổ chức Phóng viên không biên giới [RWB: Reporters Without Borders]. Họ vừa lên tiếng “kêu gọi CSVN trả tự do cho các nhà tranh đấu trên website RFS của họ” [xem hình đính kèm]. Nhiều lắm không kể hết trong một lá thư ngắn hằng tuần gởi cho con.
Riêng đối với hơn 3 triệu đồng bào tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại cũng có vô số tổ chức và cá nhơn được Mạnh và đồng bọn cho là thù địch, chẳng những Mạnh và CSVNV không làm gì họ được mà còn bị họ vận động quốc tế lên án gắt gao, còn bị họ trực diện lên án, khiến bất cứ lãnh đạo nào của CSVN ra hải gặp gỡ bất cứ ai cũng đều phải vào ra bằng “hậu môn”. Chỉ kể một hội đoàn nhỏ là HỘI CAO NIÊN DIÊN HỒNG ở Oakland, chỉ với mấy mươi vị cao niên sinh hoạt hằng tuần tại một trụ sở nhỏ hẹp được ông bà Ðặng Công Phồn, một nhà thầu kiến trúc rộng lượng, cho thuê không lấy tiền, cũng đủ cho đám Thái thú ngồi ở Bắc Bộ phủ Hà Nội run sợ rồi, nhứt là khi lá cờ Quốc gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ được Hội kéo lên trên nóc nhà cao, cho cờ phất phới tung bay 24/24 giờ mỗi ngày, kéo dài mấy năm rồi mà bọn tay sai địa phương, và ở “nơi khác” tới, không cách gì triệt hạ được, cho dầu chúng có giở trò đe dọa hay dùng tiền mua chuộc. [Xem hìn Cờ Quốc gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ phất phới tung bay trên nóc tòa nhà có trụ sở Hội Cao Niên Diên Hồng, giữa thành phố Oakland, cách Tòa Tổng Lãnh Sự CSVN chỉ có cây cầu Bay Bridge].
Ðã vậy, trong ngày họp mặt tân xuân vừa qua ông Hội trưởng Trần Kiêm Thiều, sau khi chào cờ, đốt pháo mừng xuân, làm lễ dâng hương trước bàn thờ Tổ Quốc, đã thành kính cầu nguyện: “...năm nay là năm CANH DẦN. xin Chúa Xuân, xin Ngọc Hoàng Thượng Ðế cho đàn Cọp từ khắp ba miền núi rừng đất nước về tha hết bọn đầu trâu mặt ngựa trong Ðảng Cộng sản trở lại nơi nguyên thủy của chúng để chúng được đoàn tụ cùng Tổ tiên Khỉ, trước khi bị đày xuống địa ngục trầm luân đời đời kiếp kiếp...”
Chưa biết bao lâu CSVN sẽ bị “đày xuống địa ngục trầm luân đời đời kiếp kiếp”, nhưng điều mọi người thấy rõ là bọn CSVN ở Tòa Tổng Lãnh sự San Francisco chẳng có đứa nào dám ung dung bước ra ngoài phố ăn một tô phở, hay mua sắm một món hàng; và bọn tay sai nổi tiếng đi bằng đầu gối và đánh giày bằng lưỡi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bên cạnh một số khác có thể nhiều hơn, nhưng chỉ dám cầm đồng tiền đỏ dưới gầm bàn, hay trong bóng tối; cho dầu chúng có muốn đẩy mạnh Nghị quyết 36 tới đâu, và cho dầu người Dân biểu Cao Quang Ánh có bị tên Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn lừa đảo, dụ dỗ đến thế nào.
Hẹn con thư sau,
Giáo Già
>> Xem Tiếp!
H,
Hôm qua, 24/2/2010, phóng viên Nam Nguyên của đài RFA loan đi bản tin nói rằng: “Như một tín hiệu chính trị khác thường, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhân gặp gỡ báo chí đầu xuân 23/2 ở Hà Nội đã tuyên bố: ‘báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền’.” và cho biết thêm là: “cách đây chưa tới một năm, tờ báo Du Lịch bị đình bản vì đã đi trước đội hình, thực hiện những điều mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa đưa ra với báo chí. Người phụ trách Báo Du Lịch là Phó Tổng Biên Tập Nguyễn Trung Dân bị rút thẻ nhà báo, đình chỉ công tác, mấy chục biên tập viên, phóng viên và nhân viên tòa soạn mất việc làm”.
Nam Nguyên cũng cho biết thêm là: “là tâm tình của ngư Hai bài báo dẫn tới trừng phạt báo Du Lịch, thứ nhất bài ‘Tản mạn đảo xa’... ời viết, đề cao lòng yêu nước của thanh niên sinh viên TP.HCM trong cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc lấn chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Thứ hai là kịch thơ ‘Hận Nam Quan’ của thi sĩ Hoàng Cầm... nói về lòng yêu nước của hàn lâm học sĩ Nguyễn Phi Khanh (1355-1429) thân phụ của Nguyễn Trãi. Năm 1407 cùng vua tôi nhà Hồ chống giặc Minh xâm lược, Nguyễn Phi Khanh bị bắt giải sang Tàu, Nguyễn Trãi khóc theo cha tới ải Nam Quan. Nguyễn Phi Khanh dặn con quay về Thăng Long nuôi chí diệt thù. Sau này Nguyễn Trãi phò Lê Lợi đánh bại quân Minh”.
Trước đó, cũng từ đài RFA, ngày 17/2/2010, phóng viên Thanh Quang cũng cho biết: “Hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến và Nguyễn Văn Hải bị bắt vì đưa tin vụ PMU 18”
Nói tới chuyện báo chí ở Việt Nam Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả CPJ đã “cảnh báo rằng, trong năm qua, nhiều phóng viên và bloggers phổ biến quan điểm của họ, nhất là có nội dung chỉ trích mối quan hệ Việt-Trung, đều bị Hà Nội sách nhiễu, thẩm vấn, bỏ tù”. Ủy ban này nhấn mạnh: “Mới đây nhất là trường hợp blogger trẻ tuổi Phạm Thanh Nghiên, đã gây xúc động thế giới sau khi cô bị án tù 4 năm cộng thêm 3 năm quản chế chỉ vì bài viết của cô trên mạng chỉ trích viên chức địa phương bỏ túi những khoản tiền giúp gia đình ngư dân bị Trung Quốc [TQ] bắn chết hồi năm 2007, và việc cô trả lời phỏng vấn các đài nước ngoài”.
CPJ dẫn chứng một số trường hợp, chẳng hạn như hồi tháng 8 năm ngoái, blogger “Người Buôn Gió”, tức nhà báo Bùi Thanh Hiếu, bị giam giữ, các máy điện toán và cả tư trang của ông bị tịch thu vì ông viết những bài chỉ trích liên quan cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa VN và TQ, cũng như những vụ tước đoạt đất đai của Giáo hội Công Giáo tại VN. Bản phúc trình của CPJ cũng đề cập đến trường hợp blogger “Trang Ridiculous”, tức phóng viên Phạm Ðoan Trang của báo mạng VietnamNet, bị Hà Nội gán tội vi phạm luật an ninh quốc gia cũng vì đề cập tới vấn đề tranh chấp lãnh thổ giữa VN và TQ. Rồi vụ blogger “Mẹ Nấm” Nguyễn Ngọc Như Quỳnh gặp rắc rối tương tự vì những bài cũng liên quan mối quan hệ Việt-Trung, kể cả vấn đề Bauxite Tây Nguyên. Hay vụ blogger Bút Thép từng bị công an giam giữ cũng vì dám đụng tới mối quan hệ “tế nhị” Việt-Trung, nhất là việc anh mặc áo thun in dòng chữ “Hoàng Sa và Trường Sa là của VN”. Hồi tháng Năm năm ngoái, tổ chức CPJ xếp VN là một trong 10 nước đàn áp tự do báo chí tồi tệ nhất, dựa trên việc VN gia tăng đàn áp bloggers, tiếp tục giam giữ blogger Ðiếu Cày Nguyễn Văn Hải. Bản phúc trình không quên đề cập tới việc hồi tháng 8 năm ngoái, một trong những dịch vụ được nhiều bloggers sử dụng nhất là Yahoo 360 bị đóng cửa, hoặc mạng xã hội ăn khách Facebook không truy cập được hồi cuối năm qua.
Xa hơn nữa, thời Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh cởi trói cho báo chí thì nhà báo Kim Hạnh, Tổng biên tập của tờ Tuổi Trẻ đã viết một bài bút ký miêu tả tệ sùng bái cá nhân ở Bắc Triều Tiên đối với lãnh tụ Kim Nhật Thành, báo vừa phát hành thì Bắc Triều Tiên lập tức gửi công hàm phản đối Việt Nam bôi nhọ lãnh tụ và nhân dân họ. Sau đó bà Kim Hạnh lại viết một bài đưa ra những thông tin rất cũ cả nước đều biết là: “Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng có vợ”. Hậu quả khiến bà Kim Hạnh mất chức tổng biên tập ngay sau đó.
Nguyễn Văn Linh cởi trói, Kim Hạnh mừng rỡ nói chuyện sùng bái cá nhân lãnh tụ tận xứ Bắc Triều Tiên đã bị “người ngoài” rầy, quay lại Việt Nam nói chuyện “lãnh tụ đã qua đời từng có vợ” liền mất chức. Bây giờ, đến thời người lãnh đạo chuyên nói dối không biết ngượng, tên Thái thú trung kiên hàng đầu của Bắc triều Trung cộng Nguyễn Tấn Dũng, gặp gỡ ký giả nói cho họ nghe rằng ‘báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền’ sau khi bao nhiêu người chỉ trong một thời gian ngắn đã vì “chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền” mà bị cầm tù, bị mất chức, bị mang họa. Còn nhớ, trong tháng 12/2007, tại Sài Gòn và Hà Nội những đứa con yêu cửa Tổ Quốc Việt Nam, những thanh niên, sinh viên, học sinh và đồng bào tự phát xuống đường biểu tình đòi hỏi chủ quyền của đất nước Việt Nam, bảo vệ phần lãnh thổ, lãnh hải, hải đảo của Việt Nam bị TQ xâm chiếm như Hoàng Sa năm 1974, các vị trí chiến lược ở biên giới năm 1979, Trường Sa năm 1988... tức khắc bị công an của Thái thú Nguyễn Tấn Dũng đàn áp không nương tay.
Ra lịnh cho công an bỏ tù người bảo vệ chủ quyền năm này qua tháng khác đã đời rồi bây giờ Thái thú lại lên tiếng bảo “báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền” khiến dư luận nhớ lại thời các tổ chức phục quốc sau năm 1975 dấy lên nhiều nơi, khiến Ðảng và Nhà nước lo âu bày trò lưu manh để đối phó. Ðể tiện việc diệt mầm phục quốc chúng cho thành lập các tổ phục quốc giả rồi tổ chức các trận đánh giả vào các đồn công an để nhử các thành phần bất mãn chế độ tham gia các tổ chức phục quốc giả đó, để chúng nhận diện và bắt gọn. Dư luận thường gọi đây là “phương án” [xin lỗi dùng chữ của Việt cộng cho đúng cách của chúng] “lấy đường nhử kiến”, thảy cục đường ra để nhử cho bầy kiến bu lại, rồi tiêu diệt hết dàn kiến. Bây giờ làm chuyện chủ động thông tin cũng là cách Thái thú Dũng lên “phương án” khiến báo chí vốn bất mãn “Ðại Họa Bắc Thuộc” lên tiếng công kích Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền, cho công an dễ nhận diện và “bắt khẩn cấp” như chúng chúng từng “bắt khẩn cấp” Luật sư Lê Công Ðịnh và các nhà đấu tranh Dân chủ hóa Việt Nam khác.
Chuyện cũng đáng nói là mới đây, trong lần đến chúc Tết Quân Ðội tại Bộ Quốc Phòng ngày 29 Tết [11/2/2010], Thái thú hàng đầu Nông Ðức Mạnh đã ra lệnh cho quân đội phải: “Cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu, xử lý đúng đắn và có hiệu quả các tình huống phức tạp theo đúng nguyên tắc, đường lối, quan điểm của Ðảng, bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ Ðảng, chế độ xã hội chủ nghĩa, chủ động tiến công làm thất bại mọi âm mưu và hành động chống phá của các thế lực thù địch, góp phần giữ vững ổn định chính trị, an ninh, an toàn cho đất nước, nhất là trong các dịp có các sự kiện quan trọng, các ngày kỷ niệm lớn.”
Nghe Nông Ðức Mạnh bảo quân đội phải “bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ” thì câu hỏi được đặt ra là có độc lập đâu, có chủ quyền đâu và lãnh thổ có toàn vẹn đâu mà nói chuyện bảo vệ. Tất cả Mạnh và đồng bọn đã giao hết cho Trung Quốc để được làm Thái thú rồi, “Ðại Họa Bắc Thuộc” đã lù lù ra đó rồi, thì nói chuyện bảo vệ chỉ là bảo vệ sự đô hộ của Trung Quốc mà thôi.
Chưa hết, cũng trong dịp Tết, Mạnh đến Bộ Công An để chúc mừng năm mới và nói với lực lượng Công An rằng: “Năm 2010 là năm nước ta có nhiều sự kiện lịch sử, chính trị, văn hóa, đối ngoại quan trọng. Trong bối cảnh đó, các thế lực thù địch sẽ gia tăng các hoạt động chống phá nước ta với nhiều thủ đoạn tinh vi, thâm độc hơn.” Theo tường thuật của Báo An Ninh Thủ Ðô [Hà Nội] ngày 13/2/2010, Mạnh còn ra lệnh cho công an, “Chủ động nắm chắc tình hình, phát hiện, ngăn chặn âm mưu hoạt động của các thế lực thù địch trong và ngoài nước.”
Nói với quân đội, Mạnh bảo phải chủ động tiến công làm thất bại mọi âm mưu và hành động chống phá của các thế lực thù địch; và nói với công an mạnh bảo các thế lực thù địch sẽ gia tăng các hoạt động chống phá với nhiều thủ đoạn tinh vi, thâm độc hơn... có cả trong và ngoài nước. Vậy thì các thế lực thù địch đó là những thế lực nào, có tên là gì, sao không nghe nói ra. Mạnh không biết nên không nói hay biết mà vì quá sợ nên không dám nói. Thông thường, khi đã nói rồi thì phải biết mới nói; nhưng biết mà không dám nói vì quá sợ thì người viết xin nói cho Mạnh rõ rằng họ có nhiều lắm, có mặt khắp nơi, từ quốc nội đến hải ngoại, có nhiều tổ chức, có nhiều tên gọi và cũng có rất nhiều người.
Trước tiên, họ là những người lính cộng sản miền Bắc biết mình bị Ðảng và Nhà nước đánh lừa để lao đầu vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Họ thức tỉnh ngay khi vào Sài Gòn và các thành phố Niềm Nam Việt Nam vừa chiếm được ngày 30/4/1975. Họ thức tỉnh nhưng chưa làm gì được vì thiếu lãnh đạo và... sợ, nhưng cũng khiến Ðảng và Nhà nước quá gian ác của Mạnh hoảng sợ. Sau 35 năm bị bóc lột quá tàn tệ; sau 35 năm bị đàn áp không nương tay; họ đã bớt sợ và đang lần hồi hết sợ; khi đã hết sợ rồi thì hệ quả sẽ như thế nào chắc Mạnh và đồng bọn Thái thú đã biết nên mới nói cho đám tay sai còn được hưởng chút bổng lộc nghe và cảnh giác.
Bây giờ, họ đã có ngay trong hàng ngũ Ðảng và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam của Mạnh và đồng bọn Thái thú đó. Họ đã thấy hệ quả không cách gì cưỡng lại được của “Diễn Biến Hòa Bình” nên họ đang “Tự Diễn Biến, Tự Chuyển Hóa” để đất nước mau có được một nền Dân Chủ Pháp Trị, cho toàn dân cả nước sớm thoát “Ðại Họa Bắc Thuộc”, cùng góp sức đưa đất nước Việt Nam đến chỗ phồn vinh ngang hàng các quốc gia tiến bộ trong vùng Ðông Nam Á Châu thời hậu Cộng sản.
Thế lực thù địch cũng là các luồng thông tin không do Nhà nước quản ly; các thông tin tự do trên mạng [điện tử] gia tăng từ giữa năm 2009; nó được thực hiện ráo riết và thường xuyên hơn bắt đầu từ tháng 11/2009. Ðó là đồng bào 6 tỉnh biên giới tổ chức lễ truy điệu 31 năm ngày các chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ lãnh thổ chống Tầu xâm lăng ngày 17/2/1979 mà Mạnh và đồng bọn đã khiếp nhược lặng im và tìm mọi cách ngăn cấm. Ðó cũng là chuyện tiếp theo sau lời báo động của 2 ông tướng Ðồng Sĩ Nguyên và Nguyễn Trọng Vĩnh, nhà khoa học Vũ Ngọc Tiến với bài báo nguy đúng Ngày Mồng Một Tết Canh Dần, từ Hà Nội, cảnh giác ngay trên mạng Bauxite VN rằng: “...khả năng Kon Tum và các tỉnh biên giới phía Bắc có nhiều mỏ quặng kim loại màu và kim loại quý hiếm. Kết quả nghiên cứu của các nhà địa chất Pháp, Nga, Việt Nam hơn 100 năm (1905 - 1985) đã chỉ ra hàng trăm mỏ, điểm quặng ở các vùng lãnh thổ này, trong đó đặc biệt quan trọng là các mỏ sulfua đa kim, đất hiếm, thậm chí có cả Uranium... Tôi ngờ rằng, trong 264 ngàn ha rừng đầu nguồn ở các tỉnh biên giới đã cho người nước lạ thuê kia không chỉ có gỗ mà còn có cả khoáng sản và đó mới là mục đích sâu sa, thâm hiểm của ông bạn nước lạ chăng?”; nó [uranium] đã từng được 3 tác giả Mai Thanh Truyết, Phan Văn Song và Giáo Già đề cặp tới trong tác phẩm “Từ Bauxite Ðến Uranium: Tiến Trình Ðô Hộ Việt Nam Của Trung Cộng” do Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy, Nguyễn Ngọc Huy Foundation và Mekong-Tỵnạn xuất bản giữa năm vừa qua [2009]... Nó còn được biểu tượng qua bức biếm họa mang tên “Rừng điêu tàn thì tổ quốc suy vong” của Babui trên DCVOnline ngày 24/2/2010 với cái búa Trung cộng chém trên gốc cây chủ quyền có 3 con khỉ đít đỏ sao vàng đeo trên cán, được tác giả OC làm cho bài thơ 3 chữ, mới đọc qua không ai khỏi rùn mình [Xem hình. Xxin lỗi phải ghi nguyên văn trong thế chẳng đặng đừng!]:
khỉ đít đỏ
lõ con c*
thứ đồ ngu
cho mầy chết
chơi với chệt
mệt nghe con
lòi hai hòn
khỉ đít đỏ
Chưa hết, đó còn là các tín đồ các tôn giáo đang bị Ðảng và Nhà nước đàn áp không nương tay từ những thiền sinh của Thiền sư chợt “ngộ” về những tội lỗi làm lợi cho CSVN suốt thời gian dài trong và sau cuộc chiến xâm lăng Miền Nam Việt Nam của Cộng sản Bắc Việt Thích Nhất Hạnh; đó là các Phật tử của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất muốn cứu trợ đồng bào lâm nạn thiên tai cũng bị bắt bớ, tịch thâu phẩm vật cứu trợ đem cho đảng viên cán bộ nhà nước “ăn”...; đó là các tín đồ Thiên Chúa giáo, các Linh mục bị đánh đập, bị đàn áp dữ dội trong các vụ Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Ðồng Chiêm...; và mới đây là vụ các tín đồ Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy tại Ðồng Bằng Sông Cửu Long, rõ hơn là tại Xã Thành Trung (Huyện Bình Tân, Tỉnh Vĩnh Long), tiếp tục bị chính quyền địa phương cản trở trong việc hành đạo. Ðiển hình là vào ngày 23 tháng 2 vừa qua, trong cuộc phỏng vấn của phóng viên Gia Minh của đài RFA ngày 24/2/2010, tín đồ Dương Văn Toàn cho biết: “Ðồng đạo chúng tôi tại nhà Ngô Thị Tuyết có tổ chức định kỳ hàng tháng khóa niệm Phật, thì hôm nay sáng sớm công an họ cắm các chốt... những người đến đó bị bắt, bị khiêng đi giống như con heo, và họ bị lấy luôn cả xe cộ... họ đem tất cả lực lượng từ tỉnh, huyện và xã... họ bắt họ quánh anh em, người thì bị phù mặt, người thì chảy máu, rách xơ quần áo. Rồi họ vật đứa con của chị Ba Tuyết... lấy còng họ còng, họ quánh... họ lật cả quần áo ra ngoài. Rồi họ bắt tụi tui khoảng 12 người họ thảy lên xe, họ đem ra ngoài Quận Bình Tân, sau đó họ mới đưa cho cảnh sát điều tra...” [Xem hình do độc giả gởi cho RFA chụp nghi thức niệm Phật của tín đồ PGHH]. Còn nữa, chưa hết đâu. Có dịp sẽ kể tiếp thế lực thù địch của CSVN ở trong nước.
Rời quốc nội bước ra hải ngoại, thế lực thù địch cũng vô số kể, có đủ các quốc gia từng bị CSVN đánh lừa để họ giúp đỡ, các tổ chức quốc tế, các chánh khách, các chánh trị gia nổi tiếng mà cứ mỗi lần thấy Mạnh và đồng bọn bày trò lưu manh là họ lên tiếng. Ðiển hình mới nhứt ai cũng rõ là tổ chức Phóng viên không biên giới [RWB: Reporters Without Borders]. Họ vừa lên tiếng “kêu gọi CSVN trả tự do cho các nhà tranh đấu trên website RFS của họ” [xem hình đính kèm]. Nhiều lắm không kể hết trong một lá thư ngắn hằng tuần gởi cho con.
Riêng đối với hơn 3 triệu đồng bào tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại cũng có vô số tổ chức và cá nhơn được Mạnh và đồng bọn cho là thù địch, chẳng những Mạnh và CSVNV không làm gì họ được mà còn bị họ vận động quốc tế lên án gắt gao, còn bị họ trực diện lên án, khiến bất cứ lãnh đạo nào của CSVN ra hải gặp gỡ bất cứ ai cũng đều phải vào ra bằng “hậu môn”. Chỉ kể một hội đoàn nhỏ là HỘI CAO NIÊN DIÊN HỒNG ở Oakland, chỉ với mấy mươi vị cao niên sinh hoạt hằng tuần tại một trụ sở nhỏ hẹp được ông bà Ðặng Công Phồn, một nhà thầu kiến trúc rộng lượng, cho thuê không lấy tiền, cũng đủ cho đám Thái thú ngồi ở Bắc Bộ phủ Hà Nội run sợ rồi, nhứt là khi lá cờ Quốc gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ được Hội kéo lên trên nóc nhà cao, cho cờ phất phới tung bay 24/24 giờ mỗi ngày, kéo dài mấy năm rồi mà bọn tay sai địa phương, và ở “nơi khác” tới, không cách gì triệt hạ được, cho dầu chúng có giở trò đe dọa hay dùng tiền mua chuộc. [Xem hìn Cờ Quốc gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ phất phới tung bay trên nóc tòa nhà có trụ sở Hội Cao Niên Diên Hồng, giữa thành phố Oakland, cách Tòa Tổng Lãnh Sự CSVN chỉ có cây cầu Bay Bridge].
Ðã vậy, trong ngày họp mặt tân xuân vừa qua ông Hội trưởng Trần Kiêm Thiều, sau khi chào cờ, đốt pháo mừng xuân, làm lễ dâng hương trước bàn thờ Tổ Quốc, đã thành kính cầu nguyện: “...năm nay là năm CANH DẦN. xin Chúa Xuân, xin Ngọc Hoàng Thượng Ðế cho đàn Cọp từ khắp ba miền núi rừng đất nước về tha hết bọn đầu trâu mặt ngựa trong Ðảng Cộng sản trở lại nơi nguyên thủy của chúng để chúng được đoàn tụ cùng Tổ tiên Khỉ, trước khi bị đày xuống địa ngục trầm luân đời đời kiếp kiếp...”
Chưa biết bao lâu CSVN sẽ bị “đày xuống địa ngục trầm luân đời đời kiếp kiếp”, nhưng điều mọi người thấy rõ là bọn CSVN ở Tòa Tổng Lãnh sự San Francisco chẳng có đứa nào dám ung dung bước ra ngoài phố ăn một tô phở, hay mua sắm một món hàng; và bọn tay sai nổi tiếng đi bằng đầu gối và đánh giày bằng lưỡi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bên cạnh một số khác có thể nhiều hơn, nhưng chỉ dám cầm đồng tiền đỏ dưới gầm bàn, hay trong bóng tối; cho dầu chúng có muốn đẩy mạnh Nghị quyết 36 tới đâu, và cho dầu người Dân biểu Cao Quang Ánh có bị tên Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn lừa đảo, dụ dỗ đến thế nào.
Hẹn con thư sau,
Giáo Già
>> Xem Tiếp!
NHỮNG DẤU HIỆU BÁO ĐỘNG CỦA CƠ THỂ
Các vụ đau đớn hay bệnh tật thông thường rất có thể là chẳng có gì quan trọng… nhưng đôi khi lại vô cùng nghiêm trọng. Vì vậy chúng ta cẩn phải cẩn thận cân nhắc những gì phải làm mỗi khi sự việc xẩy ra cho chúng ta.
1- Khi không (bỗng nhiên) thấy tức thở
Lý do: có thể là do nghẽn mạch phổi(pulmonary embolus).
Nhận xét: Cảm thấy khó thở sau khi tập thể dục hay đang ngồi có thể là do vận động hay do ưu tư lo lắng. Nhưng nếu đột nhiên bị khó thở có thể là do chứng nghẽn mạch phổi do cục đông máu làm nghẹt mạch máu trong phổi. Bệnh này có thể nguy hiểm tới tính mạng. Một lý do khác là tim lên cơn đau hoặc trụy tim. Cả hai tình huống trên đều làm cho bệnh nhân thở gấp hay khó chịu hoặc cảm thấy thiếu không khí . Cẩn đưa bệnh nhân đi cấp cứu.
2- Tim đập rộn trong khi đang ngồi yên
Lý do: có thể là do lên cơn đau tim (heart attack).
Nhận xét: Đánh trống ngực (palpitations) có thể chỉ là vì ưu tư lo lắng, nhưng cũng có thể là dấu hiệu của cơn đau tim hay chứng loạn nhịp tim (arrhythmia) .Nên liên lạc với bác sĩ ngay.
3- Choáng váng chóng mặt khi ra khỏi giường
Lý do: có thể là do huyết áp thấp.
Nhận xét: Chóng mặt vào buổi sáng được gọi là "huyết áp thế đứng thấp" (orthostatic hypotension) gây ra bởi sự loại nước (dehydration) , bệnh tiểu đường, bệnh Parkinson, bệnh trụy tim, hay thuốc men bao gồm cả thuốc lợi tiểu và thuốc huyết áp. Một lý do khác có thể là chứng "chóng mặt tư thế nhẹ " (benign positional vertigo) gây ra bởi sự xáo trộn của các bộ phận cân bằng của tai trong. Nên đi gặp bác sĩ để chẩn đoán.
4- Nước tiểu rò rỉ
Lý do: có thể là do chứng són đái (urinary incontinence) mà nguyên nhân không phải vì lão hoá, nhiểm khuẩn đường tiểu (urinary tract infection-UTI) , bệnh tiền liệt tuyến, dây thẩn kinh bị ép. hoặc tiểu đường
Nhận xét: đi gặp bác sĩ để chẩn đóan
5- Đầu đau như búa bổ
Lý do: có thể là do xuất huyết não
Nhận xét: Trong phần lớn trường hợp đó là triệu chứng của chứng nhức nửa đầu (migraine) chỉ cần uống thuốc giảm đau và nghỉ ngơi là hết. Nhưng một vài trường hợp hiếm xẩy ra là chứng nhức đầu có thể là dấu hiệu có khối u hay xuất huyết trong não. Cẩn đặc biệt chú ý là khi bị đau nhiều nửa bên đầu một cách đột ngột và kéo dài mà lại kèm theo buồn nôn, ói mửa, và chảy nước mắt. Trong trường hợp sau này phải đi bệnh viện gấp.
6- Mắt bị sưng vù
Lý do: có thể là do viêm dây thần kinh mắt (optic neuritis).
Nhận xét: Dây thần kinh mắt có thể bị nhiễm khuẩn hay bị dị ứng. Nếu chữa sớm thì không hại gì cho mắt vì vậy cần đi bác sĩ khẩn cấp.
7- Tai đau và mắt nhìn thấy hai hình (song thị)
Lý do: có thể do tai giữa bị nhiễm khuẩ
Nhận xét: Bệnh có thể trở thành nghiêm trọng bất ngờ vì vậy cần đi bác sĩ cấp thời nếu chứng đau không dứt và/hoặc có bị thêm chóng mặt lảo đảo, nhức đầu, ói mửa, song thị, nửa ngủ nửa thức, cổ cứng đơ, sưng ở sau tai, sốt nhiều và liệt mặt.
8- Tự nhiên giảm sút ký
Lý do: có thể là do ung thư.
Nhận xét: Nếu ăn uống vẫn bình thường như cũ mà đột nhiên bị sút cân thì có thể là bị bệnh ác tính. Một nguyên nhân khác cũng có thể là do sự bất bình thường nội tiết (endocrinic abnormality) như bệnh tuyến giáp trạng (thyroid disorder), trầm cảm hay tiểu đường. Nên đi gặp bác sĩ ngay để chẩn đoán.
9- Đột nhiên đau háng
Lý do: có thể là do tinh hoàn bị xoắn
Nhận xét: Đây là một khuyết tật bẩm sinh khá thông thường. Ống dẫn tinh trùng bị xoắn làm máu không chạy tới tinh hoàn. Cơn đau cũng giống như bị đá vào háng. Đôi khi ngoài cơn đau còn thấy bị sưng nữa. Trong vòng 4 hay 6 tiếng thì còn cứu đươc, chứ trễ từ 12 đến 24 tiếng thì coi như phải cắt bỏ. Một nguyên nhân khác có thể là nhiểm khuẩn mào tinh hoàn (epididymis) tức là bộ phận trữ tinh trùng. Trong trường hợp này có thể dùng trụ sinh để chữa trị.
10 - Đau nhói gan bàn chân
Lý do: có thể là do bệnh thần kinh (neuropathy) .
Nhận xét: Đau nhói cứ tái phát ở bất cứ chỗ nào trên cơ thể có thể là do sự nén ép dây thần kinh, tăng thông khí phổi (hyperventilation) hoặc bệnh thần kinh. Liên lạc với bác sĩ càng sớm càng tốt.
11- Vết thâm tím mãi không tan
Điều gì xẩy ra: bệnh tiểu đường.
Nhận xét: Vết đứt hay thâm tím chậm lành có thể là dấu hiệu của bệnh tiểu đường (dấu hiệu khác gồm có da bị ngứa hoặc đau nhói bàn tay hay bàn chân). Nên tìm cách giảm cân (giảm 10 phẩn trăm trọng lượng ảnh hưởng đáng kể lên mức đường trong máu), tập thể dục và coi chừng thói quen ăn uống.
12 - Răng đau buốt khi ăn Sô-cô-la
Điều gì sẽ xẩy ra: viêm lợi.
Nhận xét: Một trong những dấu hiệu đầu tiên của sâu răng là nhạy cảm với đồ ngọt. Dấu hiệu đầu tiên khác là răng mất mầu và có mùi khi cà răng. Kỹ thuật laser có thể phát hiện sớm các ổ răng sâu và tiêu diệt các vi khuẩn trước khi làm sâu răng.
13 - Vòng eo rộng 42 inch
Điều gì sẽ xẩy ra: bất lực.
Nhận xét: Có thể bây giờ chưa có vấn đề nhưng trong tương lai bạn có thể bị loạn năng cường dương (erectile disfunction) . Nguyên do là vì khi đàn ông quá mập các động mạch thường hay bị nghẹt nên dòng máu không đủ làm cho cương. Hãy tập thể dục đều cho đến khi eo thon lại, thắt vừa dây lưng 34 inch.
14 - Mắt thoáng không thấy gì - chỉ trong một giây
Lý do: có thể là do đột quỵ (stroke).
Nhận xét: Các yếu tố rủi ro chính của đột quỵ là cao huyết áp (trên 140/90) và cholesterol toàn phần cao hơn 200. Bị tê một bên người và tạm thời hai mắt không nhìn thấy gì là những dấu hiệu đáng chú ý nhất. Đột nhiên bị tê, nói liú lưỡi, hay mất thăng bằng có thể là bẳng chứng của một cơn đột quỵ nhẹ gọi là đột quỵ thiếu máu cục bộ đoản kỳ (transient ischemic attack- TIA). Đột quỵ nhẹ này thường báo trước một đột quỵ thật sự nên khi có triệu chứng của TIA thì phải gặp bác sĩ ngay.
15 - Có cảm giác như bị ợ nóng (heartburn)
Lý do: có thể là do chứng đau thắt (angina).
Nhận xét: Đau ngực cả hàng giờ, lúc có lúc không, được bác sĩ gọi là "hội chứng mạch vành không ổn định" (unstable coronary syndrome). Nguyên nhân là vì các cục đông máu đươc tạo thành bên trong thành động mạch vành ngay tại chỗ mảng (plaque) bị bể vỡ. Khoảng 50 phẩn trăm những người có hội chứng trên đây sẽ bị lên cơn đau tim trong vòng 6 tháng sau. Mỗi khi thấy đau thắt ngực, cần phải đi bệnh viện.
16 - Đau lưng nhiều
Lý do: có thể là do chứng phình mạch (aneurysm).
Nhận xét: Đau cũng tương tự như vừa dọn dep xong tủ quẩn áo bề bộn. Thế nhưng chườm nóng, nghỉ ngơi, uống thuốc giảm đau thông thường lại không khỏi. Nếu không phải vì tập thể dục thì đau lưng bất chợt như vậy có thể là dấu hiệu của chứng phình mạch. Chứng đau này chỉ hết khi động mạch chủ bị bể. Một nguyên nhân khác của chứng đau lưng này - kém phần nguy hiểm hơn - là sạn thận. Bác sĩ cho chụp CT scan để xác định vị trí và hình dạng của chỗ mạch phình, sau đó cho uống thuốc huyết áp hay giải phẫu ghép nối nhân tạo.
17- Ngồi lâu trên ghế không yên
Lý do : có thể do các cơ lưng bị căng thẳng.
Nhận xét : Nếu cứ phải thay đổi vị thế ngồi luôn tức là có dấu hiệu các cơ lưng bị căng thẳng và điều này có thể dẫn đến đau lưng dưới. Cẩn phải lựa chọn ghế ngồi cho thoải mái, sao cho đầu ở vị trí ngay đối với cột sống để giảm tối thiểu sức căng thẳng trên cổ, vai và lưng dưới.
18 - Bạn mới biết thân phụ bị cao huyết áp
Điều gì sẽ xẩy ra: bạn cũng sẽ bị cao huyết áp luôn.
Nhận xét: Vì bệnh cao huyết áp vừa phải không có dấu hiệu bên ngoài nên cẩn phải đo huyếp áp mỗi năm một lần, nhất là nếu trong gia đình có tiền sử bị cao huyết áp. Nghiên cứu cho thấy là những người bị căng thẳng tinh thần vì cha mẹ mắc bệnh cao huyết áp cũng có nhiểu rủi ro bị bệnh này luôn. Nếu số đo huyết áp cao hơn 140/90, bạn nên tập thể dục nhiều hơn, tìm cách sụt cân, giảm sodium trong chế độ ăn uống, ăn loại cá tốt cho tim, uống nhiều vitamin C.
19 - Tay bị run khi tập thể dục
Lý do: có thể là do cơ bắp bị mỏi mệt.
Nhận xét: Nếu bạn đã bỏ tập cả nhiều tháng thì cơ bắp bị run có thể là vì mệt mỏi. Vì vậy khi mới tập trở lại bạn nên tập vừa phải, đừng tập quá mệt. Bạn hãy ngưng tập khi cảm thấy các cơ bắp bắt đầu run.
20 - Trong bàn tiệc bạn thấy mọi thứ đều quay cuồng
Lý do: do bạn đã quá chén.
Nhận xét: Rượu làm suy yếu hệ thần kinh trung ương. Vì vậy nếu bạn uống quá nhiều, tất cả những gì trong cơ thể có liên quan tới hệ này sẽ đều bị suy yếu: trí phán đoán, khí sắc, khả năng phối hợp và quân bình, sự nhạy cảm với đau đớn, khả năng sinh dục… Bạn nên tránh đừng uống rươu nhiều. Bạn nên nhớ là nếu nồng độ rượu trong máu hơn 0.06 phần trăm là trên pháp lý bạn đã bị coi như là say rượu.
21- Đau dai dẳng ở bàn chân và cẳng chân
Lý do: nhiều triển vọng là do gẫy xương vì sức nén (stress fracture).
Nhận xét: Cũng giống như các mô khác trong cơ thể, xương tự tái tạo. Nhưng nếu bạn tập thể dục quá mạnh, xương không có cơ hội để lành trở lại nên một vết gẫy vì sức nén (stress fracture) sẽ có thể xuất hiện. Vì thế mu bàn chân và phiá trước cẳng chân sẽ đau dai dẳng. Bạn càng tập thể dục thì càng đau và ngay cả khi ngưng nghỉ cũng đau. Uống thuốc ibuprofen hay paracetamol không ăn thua gì. Thuốc mầu phóng xạ cho thấy chỗ xương gẫy qua hình chụp tia X, và bác sĩ sẽ bắt bạn phải nghỉ tập cho đến khi xương lành. Trường hợp xấu nhất là bạn phải bó bột vài tuần.
22 - Đau như cắt ở bụng
Lý do: Vì vùng giữa xương sườn và háng có kẹt đầy các bộ phận nên đau có thể là triệu chứng hoặc của viêm ruột thừa, viêm tụy tạng hoặc của túi mật bị sưng. Cả ba trường hợp đểu có cùng một nguyên nhân : vì một lý do nào đó các bộ phận này đã bị nhiễm khuẩn nguy hại đến tính mạng.
Nhận xét : Nếu để bộ phận nói trên bể vỡ ra thì bệnh nhân có thể bị chết, vì vậy cẩn đi bệnh viện cấp thời.
23- Cẳng chân bị đau và sưng to
Lý do: có thể là do chứng huyết khối tĩnh mạch sâu (deep vein thrombosis –DVT).
Nhận xét: Chỉ cẩn ngổi một chỗ liền chừng 6 tiếng hay hơn là máu sẽ tụ ở cẳng chân dưới tạo thành cục đông máu (gọi là chứng huyết khối tĩnh mach sâu). Cục đông máu đủ lớn sẽ làm nghẹt tĩnh mạch bắp chân gây đau và sưng. Xoa cẳng chân là điểu đầu tiên bạn sẽ làm nhưng cũng là điều tệ hại nhất vì cục đông máu lớn có thể chạy ngược lên phổi, điều nầy gây nguy hiểm đến tính mạng của bạn. Muốn chụp hình tia X để định bệnh DVT bác sĩ phải chích chất mẩu vào tĩnh mach. Bác sĩ sẽ cho thuốc làm tan cục đông máu hoặc đặt cái lọc vào tĩnh mạch để chặn cục đông máu không cho chạy lên phổi.
24 - Tiểu tiện bị đau
Lý do: có thể là do ung thư bàng quang (bọng đái).
Nhận xét: Rặn tiểu là cả một cực hình và nước tiểu lại có màu rỉ sắt. Đau và máu trong nước tiểu là hai triệu chứng của ung thư bàng quang. Hút thuốc là yếu tố rủi ro bị bệnh lớn nhất. Nếu khám phá sớm bệnh có 90 phẩn trăm triển vọng được chữa khỏi. Nhiễm khuẩn bàng quang cũng có cùng các triệu chứng như trên (Theo "24 warning signs you cannot afford to ignore").
*Theo Minh Hà
>> Xem Tiếp!
1- Khi không (bỗng nhiên) thấy tức thở
Lý do: có thể là do nghẽn mạch phổi(pulmonary embolus).
Nhận xét: Cảm thấy khó thở sau khi tập thể dục hay đang ngồi có thể là do vận động hay do ưu tư lo lắng. Nhưng nếu đột nhiên bị khó thở có thể là do chứng nghẽn mạch phổi do cục đông máu làm nghẹt mạch máu trong phổi. Bệnh này có thể nguy hiểm tới tính mạng. Một lý do khác là tim lên cơn đau hoặc trụy tim. Cả hai tình huống trên đều làm cho bệnh nhân thở gấp hay khó chịu hoặc cảm thấy thiếu không khí . Cẩn đưa bệnh nhân đi cấp cứu.
2- Tim đập rộn trong khi đang ngồi yên
Lý do: có thể là do lên cơn đau tim (heart attack).
Nhận xét: Đánh trống ngực (palpitations) có thể chỉ là vì ưu tư lo lắng, nhưng cũng có thể là dấu hiệu của cơn đau tim hay chứng loạn nhịp tim (arrhythmia) .Nên liên lạc với bác sĩ ngay.
3- Choáng váng chóng mặt khi ra khỏi giường
Lý do: có thể là do huyết áp thấp.
Nhận xét: Chóng mặt vào buổi sáng được gọi là "huyết áp thế đứng thấp" (orthostatic hypotension) gây ra bởi sự loại nước (dehydration) , bệnh tiểu đường, bệnh Parkinson, bệnh trụy tim, hay thuốc men bao gồm cả thuốc lợi tiểu và thuốc huyết áp. Một lý do khác có thể là chứng "chóng mặt tư thế nhẹ " (benign positional vertigo) gây ra bởi sự xáo trộn của các bộ phận cân bằng của tai trong. Nên đi gặp bác sĩ để chẩn đoán.
4- Nước tiểu rò rỉ
Lý do: có thể là do chứng són đái (urinary incontinence) mà nguyên nhân không phải vì lão hoá, nhiểm khuẩn đường tiểu (urinary tract infection-UTI) , bệnh tiền liệt tuyến, dây thẩn kinh bị ép. hoặc tiểu đường
Nhận xét: đi gặp bác sĩ để chẩn đóan
5- Đầu đau như búa bổ
Lý do: có thể là do xuất huyết não
Nhận xét: Trong phần lớn trường hợp đó là triệu chứng của chứng nhức nửa đầu (migraine) chỉ cần uống thuốc giảm đau và nghỉ ngơi là hết. Nhưng một vài trường hợp hiếm xẩy ra là chứng nhức đầu có thể là dấu hiệu có khối u hay xuất huyết trong não. Cẩn đặc biệt chú ý là khi bị đau nhiều nửa bên đầu một cách đột ngột và kéo dài mà lại kèm theo buồn nôn, ói mửa, và chảy nước mắt. Trong trường hợp sau này phải đi bệnh viện gấp.
6- Mắt bị sưng vù
Lý do: có thể là do viêm dây thần kinh mắt (optic neuritis).
Nhận xét: Dây thần kinh mắt có thể bị nhiễm khuẩn hay bị dị ứng. Nếu chữa sớm thì không hại gì cho mắt vì vậy cần đi bác sĩ khẩn cấp.
7- Tai đau và mắt nhìn thấy hai hình (song thị)
Lý do: có thể do tai giữa bị nhiễm khuẩ
Nhận xét: Bệnh có thể trở thành nghiêm trọng bất ngờ vì vậy cần đi bác sĩ cấp thời nếu chứng đau không dứt và/hoặc có bị thêm chóng mặt lảo đảo, nhức đầu, ói mửa, song thị, nửa ngủ nửa thức, cổ cứng đơ, sưng ở sau tai, sốt nhiều và liệt mặt.
8- Tự nhiên giảm sút ký
Lý do: có thể là do ung thư.
Nhận xét: Nếu ăn uống vẫn bình thường như cũ mà đột nhiên bị sút cân thì có thể là bị bệnh ác tính. Một nguyên nhân khác cũng có thể là do sự bất bình thường nội tiết (endocrinic abnormality) như bệnh tuyến giáp trạng (thyroid disorder), trầm cảm hay tiểu đường. Nên đi gặp bác sĩ ngay để chẩn đoán.
9- Đột nhiên đau háng
Lý do: có thể là do tinh hoàn bị xoắn
Nhận xét: Đây là một khuyết tật bẩm sinh khá thông thường. Ống dẫn tinh trùng bị xoắn làm máu không chạy tới tinh hoàn. Cơn đau cũng giống như bị đá vào háng. Đôi khi ngoài cơn đau còn thấy bị sưng nữa. Trong vòng 4 hay 6 tiếng thì còn cứu đươc, chứ trễ từ 12 đến 24 tiếng thì coi như phải cắt bỏ. Một nguyên nhân khác có thể là nhiểm khuẩn mào tinh hoàn (epididymis) tức là bộ phận trữ tinh trùng. Trong trường hợp này có thể dùng trụ sinh để chữa trị.
10 - Đau nhói gan bàn chân
Lý do: có thể là do bệnh thần kinh (neuropathy) .
Nhận xét: Đau nhói cứ tái phát ở bất cứ chỗ nào trên cơ thể có thể là do sự nén ép dây thần kinh, tăng thông khí phổi (hyperventilation) hoặc bệnh thần kinh. Liên lạc với bác sĩ càng sớm càng tốt.
11- Vết thâm tím mãi không tan
Điều gì xẩy ra: bệnh tiểu đường.
Nhận xét: Vết đứt hay thâm tím chậm lành có thể là dấu hiệu của bệnh tiểu đường (dấu hiệu khác gồm có da bị ngứa hoặc đau nhói bàn tay hay bàn chân). Nên tìm cách giảm cân (giảm 10 phẩn trăm trọng lượng ảnh hưởng đáng kể lên mức đường trong máu), tập thể dục và coi chừng thói quen ăn uống.
12 - Răng đau buốt khi ăn Sô-cô-la
Điều gì sẽ xẩy ra: viêm lợi.
Nhận xét: Một trong những dấu hiệu đầu tiên của sâu răng là nhạy cảm với đồ ngọt. Dấu hiệu đầu tiên khác là răng mất mầu và có mùi khi cà răng. Kỹ thuật laser có thể phát hiện sớm các ổ răng sâu và tiêu diệt các vi khuẩn trước khi làm sâu răng.
13 - Vòng eo rộng 42 inch
Điều gì sẽ xẩy ra: bất lực.
Nhận xét: Có thể bây giờ chưa có vấn đề nhưng trong tương lai bạn có thể bị loạn năng cường dương (erectile disfunction) . Nguyên do là vì khi đàn ông quá mập các động mạch thường hay bị nghẹt nên dòng máu không đủ làm cho cương. Hãy tập thể dục đều cho đến khi eo thon lại, thắt vừa dây lưng 34 inch.
14 - Mắt thoáng không thấy gì - chỉ trong một giây
Lý do: có thể là do đột quỵ (stroke).
Nhận xét: Các yếu tố rủi ro chính của đột quỵ là cao huyết áp (trên 140/90) và cholesterol toàn phần cao hơn 200. Bị tê một bên người và tạm thời hai mắt không nhìn thấy gì là những dấu hiệu đáng chú ý nhất. Đột nhiên bị tê, nói liú lưỡi, hay mất thăng bằng có thể là bẳng chứng của một cơn đột quỵ nhẹ gọi là đột quỵ thiếu máu cục bộ đoản kỳ (transient ischemic attack- TIA). Đột quỵ nhẹ này thường báo trước một đột quỵ thật sự nên khi có triệu chứng của TIA thì phải gặp bác sĩ ngay.
15 - Có cảm giác như bị ợ nóng (heartburn)
Lý do: có thể là do chứng đau thắt (angina).
Nhận xét: Đau ngực cả hàng giờ, lúc có lúc không, được bác sĩ gọi là "hội chứng mạch vành không ổn định" (unstable coronary syndrome). Nguyên nhân là vì các cục đông máu đươc tạo thành bên trong thành động mạch vành ngay tại chỗ mảng (plaque) bị bể vỡ. Khoảng 50 phẩn trăm những người có hội chứng trên đây sẽ bị lên cơn đau tim trong vòng 6 tháng sau. Mỗi khi thấy đau thắt ngực, cần phải đi bệnh viện.
16 - Đau lưng nhiều
Lý do: có thể là do chứng phình mạch (aneurysm).
Nhận xét: Đau cũng tương tự như vừa dọn dep xong tủ quẩn áo bề bộn. Thế nhưng chườm nóng, nghỉ ngơi, uống thuốc giảm đau thông thường lại không khỏi. Nếu không phải vì tập thể dục thì đau lưng bất chợt như vậy có thể là dấu hiệu của chứng phình mạch. Chứng đau này chỉ hết khi động mạch chủ bị bể. Một nguyên nhân khác của chứng đau lưng này - kém phần nguy hiểm hơn - là sạn thận. Bác sĩ cho chụp CT scan để xác định vị trí và hình dạng của chỗ mạch phình, sau đó cho uống thuốc huyết áp hay giải phẫu ghép nối nhân tạo.
17- Ngồi lâu trên ghế không yên
Lý do : có thể do các cơ lưng bị căng thẳng.
Nhận xét : Nếu cứ phải thay đổi vị thế ngồi luôn tức là có dấu hiệu các cơ lưng bị căng thẳng và điều này có thể dẫn đến đau lưng dưới. Cẩn phải lựa chọn ghế ngồi cho thoải mái, sao cho đầu ở vị trí ngay đối với cột sống để giảm tối thiểu sức căng thẳng trên cổ, vai và lưng dưới.
18 - Bạn mới biết thân phụ bị cao huyết áp
Điều gì sẽ xẩy ra: bạn cũng sẽ bị cao huyết áp luôn.
Nhận xét: Vì bệnh cao huyết áp vừa phải không có dấu hiệu bên ngoài nên cẩn phải đo huyếp áp mỗi năm một lần, nhất là nếu trong gia đình có tiền sử bị cao huyết áp. Nghiên cứu cho thấy là những người bị căng thẳng tinh thần vì cha mẹ mắc bệnh cao huyết áp cũng có nhiểu rủi ro bị bệnh này luôn. Nếu số đo huyết áp cao hơn 140/90, bạn nên tập thể dục nhiều hơn, tìm cách sụt cân, giảm sodium trong chế độ ăn uống, ăn loại cá tốt cho tim, uống nhiều vitamin C.
19 - Tay bị run khi tập thể dục
Lý do: có thể là do cơ bắp bị mỏi mệt.
Nhận xét: Nếu bạn đã bỏ tập cả nhiều tháng thì cơ bắp bị run có thể là vì mệt mỏi. Vì vậy khi mới tập trở lại bạn nên tập vừa phải, đừng tập quá mệt. Bạn hãy ngưng tập khi cảm thấy các cơ bắp bắt đầu run.
20 - Trong bàn tiệc bạn thấy mọi thứ đều quay cuồng
Lý do: do bạn đã quá chén.
Nhận xét: Rượu làm suy yếu hệ thần kinh trung ương. Vì vậy nếu bạn uống quá nhiều, tất cả những gì trong cơ thể có liên quan tới hệ này sẽ đều bị suy yếu: trí phán đoán, khí sắc, khả năng phối hợp và quân bình, sự nhạy cảm với đau đớn, khả năng sinh dục… Bạn nên tránh đừng uống rươu nhiều. Bạn nên nhớ là nếu nồng độ rượu trong máu hơn 0.06 phần trăm là trên pháp lý bạn đã bị coi như là say rượu.
21- Đau dai dẳng ở bàn chân và cẳng chân
Lý do: nhiều triển vọng là do gẫy xương vì sức nén (stress fracture).
Nhận xét: Cũng giống như các mô khác trong cơ thể, xương tự tái tạo. Nhưng nếu bạn tập thể dục quá mạnh, xương không có cơ hội để lành trở lại nên một vết gẫy vì sức nén (stress fracture) sẽ có thể xuất hiện. Vì thế mu bàn chân và phiá trước cẳng chân sẽ đau dai dẳng. Bạn càng tập thể dục thì càng đau và ngay cả khi ngưng nghỉ cũng đau. Uống thuốc ibuprofen hay paracetamol không ăn thua gì. Thuốc mầu phóng xạ cho thấy chỗ xương gẫy qua hình chụp tia X, và bác sĩ sẽ bắt bạn phải nghỉ tập cho đến khi xương lành. Trường hợp xấu nhất là bạn phải bó bột vài tuần.
22 - Đau như cắt ở bụng
Lý do: Vì vùng giữa xương sườn và háng có kẹt đầy các bộ phận nên đau có thể là triệu chứng hoặc của viêm ruột thừa, viêm tụy tạng hoặc của túi mật bị sưng. Cả ba trường hợp đểu có cùng một nguyên nhân : vì một lý do nào đó các bộ phận này đã bị nhiễm khuẩn nguy hại đến tính mạng.
Nhận xét : Nếu để bộ phận nói trên bể vỡ ra thì bệnh nhân có thể bị chết, vì vậy cẩn đi bệnh viện cấp thời.
23- Cẳng chân bị đau và sưng to
Lý do: có thể là do chứng huyết khối tĩnh mạch sâu (deep vein thrombosis –DVT).
Nhận xét: Chỉ cẩn ngổi một chỗ liền chừng 6 tiếng hay hơn là máu sẽ tụ ở cẳng chân dưới tạo thành cục đông máu (gọi là chứng huyết khối tĩnh mach sâu). Cục đông máu đủ lớn sẽ làm nghẹt tĩnh mạch bắp chân gây đau và sưng. Xoa cẳng chân là điểu đầu tiên bạn sẽ làm nhưng cũng là điều tệ hại nhất vì cục đông máu lớn có thể chạy ngược lên phổi, điều nầy gây nguy hiểm đến tính mạng của bạn. Muốn chụp hình tia X để định bệnh DVT bác sĩ phải chích chất mẩu vào tĩnh mach. Bác sĩ sẽ cho thuốc làm tan cục đông máu hoặc đặt cái lọc vào tĩnh mạch để chặn cục đông máu không cho chạy lên phổi.
24 - Tiểu tiện bị đau
Lý do: có thể là do ung thư bàng quang (bọng đái).
Nhận xét: Rặn tiểu là cả một cực hình và nước tiểu lại có màu rỉ sắt. Đau và máu trong nước tiểu là hai triệu chứng của ung thư bàng quang. Hút thuốc là yếu tố rủi ro bị bệnh lớn nhất. Nếu khám phá sớm bệnh có 90 phẩn trăm triển vọng được chữa khỏi. Nhiễm khuẩn bàng quang cũng có cùng các triệu chứng như trên (Theo "24 warning signs you cannot afford to ignore").
*Theo Minh Hà
>> Xem Tiếp!
Ứng cử viên Minh Dương cho chức nghị viên thành phố San Jose khu vực 7 mở họp báo
Feb 23, 2010
Cali Today News – Vào chiều ngày thứ ba, theo thư mời, vào lúc 5 giờ, ứng cử viên Minh Dương mở họp báo trước sân của thư viện trên đường Tully.
Trong kỳ bầu cử nghị viên thành phố (khu vực 7) vào tháng 11 tới, có tới 4 ứng cử viên Việt tham dự: Gồm nghị viên đương nhiệm Madison Nguyễn, tiến sĩ Lê Hữu Phú, bác sĩ chỉnh hình Michael Trần và Minh Dương. Ông Minh Dương trước đây 2 năm đã tranh cử chức nghị viên thành phố San Jose khu vực 8 và đã thất bại.
Trời chiều nay mưa và thật lạnh. Tuy nói họp báo lúc 5 giờ, nhưng khi chúng tôi đến sớm vài phút, cuộc họp báo chưa thể bắt đầu, vì lúc ấy, nhóm ứng cử viên Minh Dương mới bắt đầu chuẩn bị dựng bảng hiệu, bàn ghế và mãi tới lúc chúng tôi ra về vì có cuộc họp khác vào lúc 5:25, thì cuộc họp báo vẫn chưa bắt đầu.
Không khí không được tưng bừng, thiếu nhiệt tình, và ít người tham dự. Thú thật, một cuộc họp báo ra mắt tranh cử cần được tổ chức quy mô, nhiều ủng hộ viên, nhiều quan khách hơn, và cần không khí náo nhiệt hơn…
Điều dễ nhận thấy là có một số nhân vật cộng đồng ủng hộ mạnh Minh Dương như ông Thomas Nguyễn, ông Nguyễn Hữu Nhân, ông Michael Lưu,… Tới lúc chúng tôi rời khỏi khu vực họp báo thì có khoảng trên 10 người tham dự, về phía truyền thông có nhật báo Cali Today, ký giả Du Phong của Sài Gòn USA, chủ nhiệm Phạm Lễ của CM Magazine, ông Vũ Khang, ông Nguyễn Vinh của tuần báo Thằng Bờm, và một số thân hữu người Việt, không thấy truyền thông Mỹ hay các sắc dân khác và cũng không thấy đai diện của thành phố hay của các cộng đồng khác. Sự ra quân thiếu khí thế này cần được rút kinh nghiệm.
Trên băng rôn có hàng chữ Restoring Faith (Phục hồi niềm tin), và chính điều này hàm ý rằng niềm tin đã mất, đã giảm, và cần phục hồi lại. Ai, việc gì,… đã gây mất niềm tin và ai, làm gì để có thể phục hồi?
Điều ghi nhận là mẹ, vợ, và em gái của Minh Dương đã ủng hộ nhiệt tình lần ra quân này của anh, sau kỳ thất bại ở khu vực 8 hai năm trước. Sự ủng hộ này cho anh có được sự hậu thuẫn “trong nhà” thật tuyệt vời. Một sự ủng hộ đáng chú ý khác là ông Thomas Nguyễn của Liên Đoàn Cử Tri và ông Nguyễn Hữu Nhân (Cộng Đồng) giúp sắp xếp bàn ghế, treo băng rôn,… khiến người tag hi nhận rằng Minh Dương được phe cộng đồng và Recall (Madison Nguyễn) ủng hộ mạnh mẽ. Đó là một lợi thế cộng đồng mà không biết các ứng cử viên khác như Tiến sĩ Lê Hữu Phú, ông Michael Trần,… có được hay không?
Ngày mai, ông Lê Hữu Phú ra mắt tranh cử qua một cuộc họp báo khác và chúng ta sẽ được rõ vấn đề.
Lợi thế của Minh Dương trong kỳ bầu cử trước là vận động và quảng cáo mạnh mẽ, nhất là có sự ủng hộ rất mạnh của lớp trẻ, thì sau hai năm, liệu có còn sức mạnh này không? Hạ hồi sẽ rõ!
Tôi hỏi Minh Dương: Vì sao anh ra tranh cử khu vực 7 thì anh trả lời là anh rất mong muốn có cơ hội phục vụ cộng đồng trong dòng chính và được rất nhiều đồng hương khuyến khích ra tranh cử kỳ này, và anh quyết định ra tranh cử…
So với 3 ứng cử viên Việt khác, thì ngoài ứng cử viên đương nhiệm là Madison Nguyễn, Minh Dương đã có kinh nghiệm trực tiếp ra tranh cử và không biết những kinh nghiệm hai năm trước có giúp gì cho anh kỳ này?
Hiện nay, cộng đồng có những ý kiến khá khác biệt về các ứng cử viên Việt, và hiện nay còn quá sớm để có thể nói gì nhiều.
Nguyễn Ninh Hoà
Ban Đại Diện Cộng Đồng Việt Nam miền Bắc California thua vụ kiện thành phố San Jose vi phạm Brown Act
Nguyễn Dương, Feb 18, 2010
Cali Today News – Trong thời gian hơn cả năm qua, dư luận người Việt khắp nơi, không chỉ tại thành phố San Jose mà thôi, đã theo dõi vụ Ban Đại Diện Cộng Đồng Người Việt miền Bắc California kiện Hội đồng thành phố San Jose vi phạm luật lệ Brown Act.
Vụ kiện này vừa được xử vào ngày 16 tháng 2 vừa qua, và kết quả là Cộng đồng người Việt tại Bắc California đã thua vụ kiện này.
Trong một email mà chúng tôi vừa nhận được từ ông Lê Hữu Phú, còn có tên tiếng Mỹ là Patrick Le, ứng cử viên nghị viên thành phố San Jose khu vực 7, đã có viết như sau, và chúng tôi xin trích nguyên văn email này:
“…Chánh án Pierce vừa công bố một chỉ thị về vụ kiện Brown Act. Chánh án Pierce là một chánh án mới được chỉ định thay thế Chánh án Emerson về hưu trí. Vì vậy mà ông không có nhiều kinh nghiệm và biết rõ ràng về vụ kiện như Chánh án Emerson. Đó là điều không may mắn cho cộng đồng chúng ta! Chỉ thị của Chánh án Pierce đã được viết không rõ ràng. Trong chỉ thị về vụ kiện mà chúng tôi đang dịch hết nguyên văn có đoạn: ‘Việc thành phố đã không sữa đổi sự vi phạm của họ trong vòng 30 ngày là sự vi phạm chỉ xảy ra một lần, và không kiên hệ đến các vi phạm trong qúa khứ hoặc tương lai, hoặc thành phố và Hội đồng Thành phố có vẽ sẽ không tái vi phạm luật Brown act.’
Theo chỉ thị của Chánh án, ông đã nhìn nhận rằng đã có sự vi phạm Brown Act. Tuy nhiên, vì ông cho rằng sự vi phạm không liên hệ đến các vi phạm trong qúa khứ hoặc trong tương lai, ông đã không chấp thuận cho cộng đồng một công bố chính thức về sự vi phạm và bồi thường thiệt hại. Ủy ban Pháp lý sẽ kháng cáo lên Tòa trên.
Đồng ký tên
LS Đỗ Văn Quang Minh
Trina Nguyễn, Phụ tá Pháp lý”
Trong một email khác của ông Phạm Bằng Tường mà tòa soạn nhận được, có đoạn như sau, và chúng tôi xin trích đăng lại để rộng đường dư luận:
“Xin gửi đến quý vị tin mới nhất về vụ kiện Brown Act, tức là vụ Ban Đại diện cộng đồng VN Bắc Cali kiện Hội đồng thành phố San Jose vi phạm luật Brown Act đã được Toà án Superior court of California, County of Santa Clara xử ngày 16/2/2010 với kết quả Ban Đại diện cộng đồng Bắc Cali ‘loses lawsuit against City of San Jose’.
Xin quý vị "click vài hai Attach ở trên, memo của Luật sư thành phố Richard Doyle gửi cho Ô. Thị trưởng và các nghị viên, ngày 18/2/2010 nguyên văn như sau:
‘Yesterday, Judge Mark Pierce granted the City's motion for summary judgment as The Brown Act case, finding that VAC NORCAL was not entitled to either an injunction or declaratory relief as a matter of law. That means The Brown act claim is no longer part of the case.’
Attach thứ hai là "files" của ‘Superrior Court of California, County of Santa Clara, case # 1-08-CV-107082…”
Chúng ta đều biết rằng việc đấu tranh đòi tên Little Sàigòn cho một khu phố thương mại của người Việt trên đường Story ở thành phố San Jose, cộng đồng Việt Nam đã chiến thắng một cách vất vã sau nhiều ngày tháng đấu tranh căng thẳng với nhiều cuộc biểu tình rầm rộ ngày đêm, thế nhưng, sau đó Ban đại diện cộng đồng Việt Nam Bắc California và Ủy ban Bãi Nhiệm đã không thành công trong việc bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn trong cuộc bỏ phiếu tín nhiệm và hôm nay thì thua luôn vụ kiện Brown Act.
Chúng tôi sẽ cập nhật hóa vụ kháng án và sẽ cập nhật khi có tin tức mới.
Nguyễn Dương
>> Xem Tiếp!
Cali Today News – Vào chiều ngày thứ ba, theo thư mời, vào lúc 5 giờ, ứng cử viên Minh Dương mở họp báo trước sân của thư viện trên đường Tully.
Trong kỳ bầu cử nghị viên thành phố (khu vực 7) vào tháng 11 tới, có tới 4 ứng cử viên Việt tham dự: Gồm nghị viên đương nhiệm Madison Nguyễn, tiến sĩ Lê Hữu Phú, bác sĩ chỉnh hình Michael Trần và Minh Dương. Ông Minh Dương trước đây 2 năm đã tranh cử chức nghị viên thành phố San Jose khu vực 8 và đã thất bại.
Trời chiều nay mưa và thật lạnh. Tuy nói họp báo lúc 5 giờ, nhưng khi chúng tôi đến sớm vài phút, cuộc họp báo chưa thể bắt đầu, vì lúc ấy, nhóm ứng cử viên Minh Dương mới bắt đầu chuẩn bị dựng bảng hiệu, bàn ghế và mãi tới lúc chúng tôi ra về vì có cuộc họp khác vào lúc 5:25, thì cuộc họp báo vẫn chưa bắt đầu.
Không khí không được tưng bừng, thiếu nhiệt tình, và ít người tham dự. Thú thật, một cuộc họp báo ra mắt tranh cử cần được tổ chức quy mô, nhiều ủng hộ viên, nhiều quan khách hơn, và cần không khí náo nhiệt hơn…
Điều dễ nhận thấy là có một số nhân vật cộng đồng ủng hộ mạnh Minh Dương như ông Thomas Nguyễn, ông Nguyễn Hữu Nhân, ông Michael Lưu,… Tới lúc chúng tôi rời khỏi khu vực họp báo thì có khoảng trên 10 người tham dự, về phía truyền thông có nhật báo Cali Today, ký giả Du Phong của Sài Gòn USA, chủ nhiệm Phạm Lễ của CM Magazine, ông Vũ Khang, ông Nguyễn Vinh của tuần báo Thằng Bờm, và một số thân hữu người Việt, không thấy truyền thông Mỹ hay các sắc dân khác và cũng không thấy đai diện của thành phố hay của các cộng đồng khác. Sự ra quân thiếu khí thế này cần được rút kinh nghiệm.
Trên băng rôn có hàng chữ Restoring Faith (Phục hồi niềm tin), và chính điều này hàm ý rằng niềm tin đã mất, đã giảm, và cần phục hồi lại. Ai, việc gì,… đã gây mất niềm tin và ai, làm gì để có thể phục hồi?
Điều ghi nhận là mẹ, vợ, và em gái của Minh Dương đã ủng hộ nhiệt tình lần ra quân này của anh, sau kỳ thất bại ở khu vực 8 hai năm trước. Sự ủng hộ này cho anh có được sự hậu thuẫn “trong nhà” thật tuyệt vời. Một sự ủng hộ đáng chú ý khác là ông Thomas Nguyễn của Liên Đoàn Cử Tri và ông Nguyễn Hữu Nhân (Cộng Đồng) giúp sắp xếp bàn ghế, treo băng rôn,… khiến người tag hi nhận rằng Minh Dương được phe cộng đồng và Recall (Madison Nguyễn) ủng hộ mạnh mẽ. Đó là một lợi thế cộng đồng mà không biết các ứng cử viên khác như Tiến sĩ Lê Hữu Phú, ông Michael Trần,… có được hay không?
Ngày mai, ông Lê Hữu Phú ra mắt tranh cử qua một cuộc họp báo khác và chúng ta sẽ được rõ vấn đề.
Lợi thế của Minh Dương trong kỳ bầu cử trước là vận động và quảng cáo mạnh mẽ, nhất là có sự ủng hộ rất mạnh của lớp trẻ, thì sau hai năm, liệu có còn sức mạnh này không? Hạ hồi sẽ rõ!
Tôi hỏi Minh Dương: Vì sao anh ra tranh cử khu vực 7 thì anh trả lời là anh rất mong muốn có cơ hội phục vụ cộng đồng trong dòng chính và được rất nhiều đồng hương khuyến khích ra tranh cử kỳ này, và anh quyết định ra tranh cử…
So với 3 ứng cử viên Việt khác, thì ngoài ứng cử viên đương nhiệm là Madison Nguyễn, Minh Dương đã có kinh nghiệm trực tiếp ra tranh cử và không biết những kinh nghiệm hai năm trước có giúp gì cho anh kỳ này?
Hiện nay, cộng đồng có những ý kiến khá khác biệt về các ứng cử viên Việt, và hiện nay còn quá sớm để có thể nói gì nhiều.
Nguyễn Ninh Hoà
Ban Đại Diện Cộng Đồng Việt Nam miền Bắc California thua vụ kiện thành phố San Jose vi phạm Brown Act
Nguyễn Dương, Feb 18, 2010
Cali Today News – Trong thời gian hơn cả năm qua, dư luận người Việt khắp nơi, không chỉ tại thành phố San Jose mà thôi, đã theo dõi vụ Ban Đại Diện Cộng Đồng Người Việt miền Bắc California kiện Hội đồng thành phố San Jose vi phạm luật lệ Brown Act.
Vụ kiện này vừa được xử vào ngày 16 tháng 2 vừa qua, và kết quả là Cộng đồng người Việt tại Bắc California đã thua vụ kiện này.
Trong một email mà chúng tôi vừa nhận được từ ông Lê Hữu Phú, còn có tên tiếng Mỹ là Patrick Le, ứng cử viên nghị viên thành phố San Jose khu vực 7, đã có viết như sau, và chúng tôi xin trích nguyên văn email này:
“…Chánh án Pierce vừa công bố một chỉ thị về vụ kiện Brown Act. Chánh án Pierce là một chánh án mới được chỉ định thay thế Chánh án Emerson về hưu trí. Vì vậy mà ông không có nhiều kinh nghiệm và biết rõ ràng về vụ kiện như Chánh án Emerson. Đó là điều không may mắn cho cộng đồng chúng ta! Chỉ thị của Chánh án Pierce đã được viết không rõ ràng. Trong chỉ thị về vụ kiện mà chúng tôi đang dịch hết nguyên văn có đoạn: ‘Việc thành phố đã không sữa đổi sự vi phạm của họ trong vòng 30 ngày là sự vi phạm chỉ xảy ra một lần, và không kiên hệ đến các vi phạm trong qúa khứ hoặc tương lai, hoặc thành phố và Hội đồng Thành phố có vẽ sẽ không tái vi phạm luật Brown act.’
Theo chỉ thị của Chánh án, ông đã nhìn nhận rằng đã có sự vi phạm Brown Act. Tuy nhiên, vì ông cho rằng sự vi phạm không liên hệ đến các vi phạm trong qúa khứ hoặc trong tương lai, ông đã không chấp thuận cho cộng đồng một công bố chính thức về sự vi phạm và bồi thường thiệt hại. Ủy ban Pháp lý sẽ kháng cáo lên Tòa trên.
Đồng ký tên
LS Đỗ Văn Quang Minh
Trina Nguyễn, Phụ tá Pháp lý”
Trong một email khác của ông Phạm Bằng Tường mà tòa soạn nhận được, có đoạn như sau, và chúng tôi xin trích đăng lại để rộng đường dư luận:
“Xin gửi đến quý vị tin mới nhất về vụ kiện Brown Act, tức là vụ Ban Đại diện cộng đồng VN Bắc Cali kiện Hội đồng thành phố San Jose vi phạm luật Brown Act đã được Toà án Superior court of California, County of Santa Clara xử ngày 16/2/2010 với kết quả Ban Đại diện cộng đồng Bắc Cali ‘loses lawsuit against City of San Jose’.
Xin quý vị "click vài hai Attach ở trên, memo của Luật sư thành phố Richard Doyle gửi cho Ô. Thị trưởng và các nghị viên, ngày 18/2/2010 nguyên văn như sau:
‘Yesterday, Judge Mark Pierce granted the City's motion for summary judgment as The Brown Act case, finding that VAC NORCAL was not entitled to either an injunction or declaratory relief as a matter of law. That means The Brown act claim is no longer part of the case.’
Attach thứ hai là "files" của ‘Superrior Court of California, County of Santa Clara, case # 1-08-CV-107082…”
Chúng ta đều biết rằng việc đấu tranh đòi tên Little Sàigòn cho một khu phố thương mại của người Việt trên đường Story ở thành phố San Jose, cộng đồng Việt Nam đã chiến thắng một cách vất vã sau nhiều ngày tháng đấu tranh căng thẳng với nhiều cuộc biểu tình rầm rộ ngày đêm, thế nhưng, sau đó Ban đại diện cộng đồng Việt Nam Bắc California và Ủy ban Bãi Nhiệm đã không thành công trong việc bãi nhiệm nghị viên Madison Nguyễn trong cuộc bỏ phiếu tín nhiệm và hôm nay thì thua luôn vụ kiện Brown Act.
Chúng tôi sẽ cập nhật hóa vụ kháng án và sẽ cập nhật khi có tin tức mới.
Nguyễn Dương
>> Xem Tiếp!
TIN NGẮN CỘNG ĐỒNG.
(do Trần Phong ghi nhận)
1- TIỆC TÂN NIÊN HỘI TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH.
Như hằng năm, Hội TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH đã tổ chức
buổi tiệc Tân niên hội ngộ đầu năm CANH DẦN
tại nhà hàng PHÚ LÂM, trên đường Story, SAN
JOSE, vào lúc 11 giờ sáng Chủ nhật, ngày 19
Tháng 2 năm 2010.
Thành phần tham dự gồm các Hội đoàn, Đoàn thể, Tổ chức bạn, các thân hào nhân sĩ và đồng hương xa,gần đã từng sát cánh với Hội TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH trong các sinh hoạt có lợi ích chung cho Cộng đồng người Việt tị nạn Cộng sản tại miền Bắc California (nói riêng), và trên toàn Thế giới (nói chung).
Ngoài một vài quan khách tiêu biểu Việt nam như :
Hiền tài Nguyễn thanh Liêm, cựu Thiếu Tướng
Nguyễn khắc Bình, GS, Khoa học gia, cựu Đại tá Nguyễn Xuân Vinh, còn có sự hiện diện của
Ông Pete Mac Hugh, Phó Thị trưởng TP Milpitas
và ông José Estivez, cựu Thị trưởng TP Milpitas
cũng là ứng cử viên Thị trưởng của TP này vào
kỳ bầu cử 2010 tới đây.
Ông Michael Trần Mỹ, ƯCV chức vụ NV KV 7 cũng có mặt và vui vẻ đi đến từng bàn tiệc bắt
tay thăm hỏi, chúc mừng đồng hương.
Điểm đáng ghi nhận là hầu hết các thành viên trong Ban Chấp hành Ban ĐDCĐ đã có mặt và bàn của ông Chủ tịch Nguyễn ngọc Tiên được xếp cạnh hai bàn của các thành viên Ban Chấp hành LĐCT người Việt Bắc California. Đã có những cái bắt tay lịch sự tối thiểu giữa các thành viên của hai tổ chức này. Người ta ghi nhận toàn gia đình Lê Lộc, một trong những phó Chủ tịch của Ban Chấp hành LĐCT, đã biểu diễn những bộ áo dài truyền thống dễ thương, gây được sự chú ý và cảm tình thân thương của nhiều đồng hương.
Một yếu tố bất ngờ là ông Đặng thiên Sơn, Chủ nhiệm kiêm Chủ bút Bán nguyệt san THẾ HỆ MỚI đã được mời đến ngồi chung bàn với ông
Nhà văn Nguyễn thiếu Nhẫn (còn có bút hiệu
LÃO MÓC), Chủ nhiệm kiêm Chủ bút Tuần báo TIÊNG DÂN trong thời gian đầu của buổi tiệc.
Khi trở về bàn của LĐCT, ông Đặng thiên Sơn có khoe cuốn tuyển tập nổi tiếng được tặng từ nhà văn Nguyễn thiếu Nhẫn.
Qua các phần thủ tục : chào quốc kỳ Mỹ,VNCH, mặc niệm, niệm hương là phần cám ơn chân tình về sự hiện diện của mọi giới, cũng như nói
lên đôi phần tóm lược về ranh giới địa lý lãnh thổ của đất linh kiệt Bình định, và sơ lược trận chiến lẫy lừng Đống Đa toàn thắng giặc Thanh
xâm lược, dưới quyền điều binh khiển tướng của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ.
Trong tiến trình, có phần múa lân và biểu diễn võ thuật của Võ đường Vovinam.
Ban văn nghệ của Hội TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH đã
xuất sắc trong phần làm phong phú thêm cho buổi tiệc.
Nhà hàng với các tiếp viên vui vẻ và chuyên nghiệp đã phục vụ chu đáo các thực đơn tương đối ngon miệng.
Tóm lại, buổi tiệc Tân xuân Canh dần của Hội
TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH đã đạt thành công mỹ mãn, gieo vào lòng khách mời ấn tượng tốt đẹp
về một Hội đoàn có tình gắn bó keo sơn giữa các hội viên trong bao năm nay.
2- BUỔI ĐIỀU TRẦN tại THƯ VIỆN MARTIN LUTHER KING.
Một buổi điều trần về những câu hỏi do báo Tiếng Dân đăng tải đã được ông Lê văn Ý và bà Cao thị Tình tổ chức tại Thư viện Martin Luther King, Down Town San José, vào lúc 3 giờ 30 chiều Chủ nhât. 19 tháng 2 năm 2010.
Thành phần tham dự, ngoài ban Tổ chức, còn có sự hiện diện của một số đồng hương hằng quan tâm tới sự việc, và vài phóng viên, ký giả (như Nghê Lữ, Nguyễn Châu, Du Phong), vài cây viết trên các diễn đàn ảo (như Phú Yên, Hoa Hoàng Lan) v.v… Tổng số hiện diện trong Hội
trường đ ư ợc đ ếm l à 93 tham dự viên.
Người hướng dẫn chương trình giới thiệu thành phần điều hợp phần thảo luận gồm có :
Hiền tài Nguyễn thanh Liêm, ông Đặng đình Hiền, ông Trần văn Bảy.
Sau khi chấm dứt phần thủ tục chào Quốc kỳ
Mỹ, VNCH, phút mặc niệm, là phần trả lời những
câu hỏi được đăng trên báo Tiếng Dân.
Mở đầu, ông Lê văn Ý tỏ lời chào mừng và chúc
Tết các tham dự viên. Ông nhấn mạnh đây là buổi thảo luận do cá nhân là bản thân ông và bà
Cao thị Tình đứng ra thực hiện, không đại diện tổ chức nào( dù là LTCG mà hai người là thành viên). Ông cho biết vì đã quá thời hạn yêu cầu ông Chủ tịch Ban ĐDCĐ, Nguyễn ngọc Tiên,ông Nguyễn vănNghiêm (tự Nguyễn thiếu Nhẫn),bút hiệu Lão Móc, ông Lê văn Ân,bút hiệu Kiêm Ái nên mở một cuộc họp khoáng đại để làm sáng tỏ những cáo buộc vô căn cứ đã đăng tải trên
báo Tiếng Dân, nên buộc lòng đã phải tổ chức buổi điều trần thu hẹp này. Ông cũng rất tiếc khách được mời là ba vị vừa nêu đã không tới dự.
Bốn câu hỏi đã được tuần tự trả lời với nội dung bác khước những nghi vấn vô căn cứ.
Sau đó là phần giải đáp những câu hỏi liên quan tới phần tr ả l ời của ông Lê văn Ý và
Bà Cao thị Tình.
Có một số ý kiến đã đi hơi xa ngoài chủ đề nhưng đã được sự chuẩn thuận của cử tọa.
Vì buổi hội thảo mang tính một chiều do sự thiếu vắng khách được mời chính, nên ông LVY hứa s ẽ y êu c ầu b áo TD đ ăng 4 c âu tr ả l ời c ủa ông b à, tuy nhi ên m ới đ ây ông cho bi ết th ân h ữu đ ã ph ổ bi ến tr ên youtube v à Paltalk để rộng đường dư luận.
Ban tổ chức có dành ít phút để ông HUỲNH PHONG nói về cáo buộc: ông đi HAI HÀNG.
Buổi điều trần chấm dứt trước 6 giờ chiều.
>> Xem Tiếp!
1- TIỆC TÂN NIÊN HỘI TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH.
Như hằng năm, Hội TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH đã tổ chức
buổi tiệc Tân niên hội ngộ đầu năm CANH DẦN
tại nhà hàng PHÚ LÂM, trên đường Story, SAN
JOSE, vào lúc 11 giờ sáng Chủ nhật, ngày 19
Tháng 2 năm 2010.
Thành phần tham dự gồm các Hội đoàn, Đoàn thể, Tổ chức bạn, các thân hào nhân sĩ và đồng hương xa,gần đã từng sát cánh với Hội TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH trong các sinh hoạt có lợi ích chung cho Cộng đồng người Việt tị nạn Cộng sản tại miền Bắc California (nói riêng), và trên toàn Thế giới (nói chung).
Ngoài một vài quan khách tiêu biểu Việt nam như :
Hiền tài Nguyễn thanh Liêm, cựu Thiếu Tướng
Nguyễn khắc Bình, GS, Khoa học gia, cựu Đại tá Nguyễn Xuân Vinh, còn có sự hiện diện của
Ông Pete Mac Hugh, Phó Thị trưởng TP Milpitas
và ông José Estivez, cựu Thị trưởng TP Milpitas
cũng là ứng cử viên Thị trưởng của TP này vào
kỳ bầu cử 2010 tới đây.
Ông Michael Trần Mỹ, ƯCV chức vụ NV KV 7 cũng có mặt và vui vẻ đi đến từng bàn tiệc bắt
tay thăm hỏi, chúc mừng đồng hương.
Điểm đáng ghi nhận là hầu hết các thành viên trong Ban Chấp hành Ban ĐDCĐ đã có mặt và bàn của ông Chủ tịch Nguyễn ngọc Tiên được xếp cạnh hai bàn của các thành viên Ban Chấp hành LĐCT người Việt Bắc California. Đã có những cái bắt tay lịch sự tối thiểu giữa các thành viên của hai tổ chức này. Người ta ghi nhận toàn gia đình Lê Lộc, một trong những phó Chủ tịch của Ban Chấp hành LĐCT, đã biểu diễn những bộ áo dài truyền thống dễ thương, gây được sự chú ý và cảm tình thân thương của nhiều đồng hương.
Một yếu tố bất ngờ là ông Đặng thiên Sơn, Chủ nhiệm kiêm Chủ bút Bán nguyệt san THẾ HỆ MỚI đã được mời đến ngồi chung bàn với ông
Nhà văn Nguyễn thiếu Nhẫn (còn có bút hiệu
LÃO MÓC), Chủ nhiệm kiêm Chủ bút Tuần báo TIÊNG DÂN trong thời gian đầu của buổi tiệc.
Khi trở về bàn của LĐCT, ông Đặng thiên Sơn có khoe cuốn tuyển tập nổi tiếng được tặng từ nhà văn Nguyễn thiếu Nhẫn.
Qua các phần thủ tục : chào quốc kỳ Mỹ,VNCH, mặc niệm, niệm hương là phần cám ơn chân tình về sự hiện diện của mọi giới, cũng như nói
lên đôi phần tóm lược về ranh giới địa lý lãnh thổ của đất linh kiệt Bình định, và sơ lược trận chiến lẫy lừng Đống Đa toàn thắng giặc Thanh
xâm lược, dưới quyền điều binh khiển tướng của Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ.
Trong tiến trình, có phần múa lân và biểu diễn võ thuật của Võ đường Vovinam.
Ban văn nghệ của Hội TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH đã
xuất sắc trong phần làm phong phú thêm cho buổi tiệc.
Nhà hàng với các tiếp viên vui vẻ và chuyên nghiệp đã phục vụ chu đáo các thực đơn tương đối ngon miệng.
Tóm lại, buổi tiệc Tân xuân Canh dần của Hội
TÂY SƠN BÌNH ĐỊNH đã đạt thành công mỹ mãn, gieo vào lòng khách mời ấn tượng tốt đẹp
về một Hội đoàn có tình gắn bó keo sơn giữa các hội viên trong bao năm nay.
2- BUỔI ĐIỀU TRẦN tại THƯ VIỆN MARTIN LUTHER KING.
Một buổi điều trần về những câu hỏi do báo Tiếng Dân đăng tải đã được ông Lê văn Ý và bà Cao thị Tình tổ chức tại Thư viện Martin Luther King, Down Town San José, vào lúc 3 giờ 30 chiều Chủ nhât. 19 tháng 2 năm 2010.
Thành phần tham dự, ngoài ban Tổ chức, còn có sự hiện diện của một số đồng hương hằng quan tâm tới sự việc, và vài phóng viên, ký giả (như Nghê Lữ, Nguyễn Châu, Du Phong), vài cây viết trên các diễn đàn ảo (như Phú Yên, Hoa Hoàng Lan) v.v… Tổng số hiện diện trong Hội
trường đ ư ợc đ ếm l à 93 tham dự viên.
Người hướng dẫn chương trình giới thiệu thành phần điều hợp phần thảo luận gồm có :
Hiền tài Nguyễn thanh Liêm, ông Đặng đình Hiền, ông Trần văn Bảy.
Sau khi chấm dứt phần thủ tục chào Quốc kỳ
Mỹ, VNCH, phút mặc niệm, là phần trả lời những
câu hỏi được đăng trên báo Tiếng Dân.
Mở đầu, ông Lê văn Ý tỏ lời chào mừng và chúc
Tết các tham dự viên. Ông nhấn mạnh đây là buổi thảo luận do cá nhân là bản thân ông và bà
Cao thị Tình đứng ra thực hiện, không đại diện tổ chức nào( dù là LTCG mà hai người là thành viên). Ông cho biết vì đã quá thời hạn yêu cầu ông Chủ tịch Ban ĐDCĐ, Nguyễn ngọc Tiên,ông Nguyễn vănNghiêm (tự Nguyễn thiếu Nhẫn),bút hiệu Lão Móc, ông Lê văn Ân,bút hiệu Kiêm Ái nên mở một cuộc họp khoáng đại để làm sáng tỏ những cáo buộc vô căn cứ đã đăng tải trên
báo Tiếng Dân, nên buộc lòng đã phải tổ chức buổi điều trần thu hẹp này. Ông cũng rất tiếc khách được mời là ba vị vừa nêu đã không tới dự.
Bốn câu hỏi đã được tuần tự trả lời với nội dung bác khước những nghi vấn vô căn cứ.
Sau đó là phần giải đáp những câu hỏi liên quan tới phần tr ả l ời của ông Lê văn Ý và
Bà Cao thị Tình.
Có một số ý kiến đã đi hơi xa ngoài chủ đề nhưng đã được sự chuẩn thuận của cử tọa.
Vì buổi hội thảo mang tính một chiều do sự thiếu vắng khách được mời chính, nên ông LVY hứa s ẽ y êu c ầu b áo TD đ ăng 4 c âu tr ả l ời c ủa ông b à, tuy nhi ên m ới đ ây ông cho bi ết th ân h ữu đ ã ph ổ bi ến tr ên youtube v à Paltalk để rộng đường dư luận.
Ban tổ chức có dành ít phút để ông HUỲNH PHONG nói về cáo buộc: ông đi HAI HÀNG.
Buổi điều trần chấm dứt trước 6 giờ chiều.
>> Xem Tiếp!
3/3/09 – 3/3/10: Một năm sau ngày “Recall Madison Nguyễn” dọc lại bài báo cũ
“Sự thất bại đầy ý nghĩa! Cuộc chiến thắng không vinh quang!”
• Đặng thiên Sơn
Kết quả bầu cử bãi nhiệm bà Madison, một nghị viên người Mỹ gốc Việt tại khu vực 7 đã qua, nhưng dư âm vẫn còn là nỗi uất ức trong lòng nhiều người. Sự uất ức là những lấn cấn không rõ ràng về số phiếu bầu khiếm diện tăng cao một cách bất thường và sự thiệt thòi của không ít người đã ghi danh nhưng không nhận được phiếu bầu để đi bầu.
Nhìn lại, ai cũng thấy CĐVN là một thực thể nhỏ bé so với anh khổng lồ là chính quyền địa phương. Đây cũng là hình ảnh một anh nhà nghèo, đi kiện một anh nhà giàu có sự “quen biết lớn”. Mặc dù là vậy, nhưng vì là một cộng đồng có nền văn hóa cao, biết tự trong và không khuất phục trước cường quyền nên mọi người đã đứng lên. Nền tảng của sự dấn than, là mọi người cảm nhận được sự nghịch lý, điều bất công và phi dân chủ mà HĐTP đã áp đặt lên cộng đồng VN.
Qua các cuộc điều trần công khai tại HĐTP bắt đầu đi từ đêm 20/11/07, danh dự cộng đồng VN đã bị Chuck Reed, Madison thay phiên nhau lăng nhục qua các câu nói: “to mồm…, ăn không ngồi rồi…, là gánh xiệc… là sorry for what?” vân vân và vân vân. Đã đưa đến việc Cộng Đồng Việt Nam San Jose quyết định bãi nhiệm một viên nghị viên vừa có lập trường chống cộng mù mờ vừa hỗn hào là điều cần thiết.
Nhờ vào những nổ lực vận động của Thị trưởng Chuck Reed và đa số nghị viên trong HĐTP, của đảng bộ Dân Chủ Quận hạt, của Công Đoàn Lao Động Vùng Nam Vịnh, của Phòng Thương Mại, của Hội Cựu Nhân Viên Cứu Hỏa, của Hội Cựu Nhân Viên Cảnh Sát và nhiều tổ chức Mỹ, Mễ khác. Bà Madison đã thoát khỏi bãi nhiệm trong cuộc bầu cử ngày 3/3/09. Tuy nhiên, người ta tiên đoán bà ta không có cơ hội để ngồi lại trong HĐTP nhiệm kỳ thứ hai vào năm 2010 khi bà lên ngồi vào ghế nghị viên nhờ vào lá phiếu của người Việt, nhưng số phiếu trên 5 ngàn của người Việt bầu truất nhiệm bà trong ngày rerecall đã cho thấy điều này.
Như đã nói từ lâu, ghế nghị viên khu vực 7 không phải là tài sản riêng của CĐVN nên với kết quả 45% cử tri bất tín nhiệm bà Madison trong ngày 3/3/09, đa số là phiếu của người Mỹ gốc Việt, đã cho thấy bà Madison mất chỗ đứng trong lòng cử tri VN tại khu vực 7 vốn đã là số ít. Trong khi ấy với tỷ lệ 55% đa số là người Mỹ, người Mễ muốn giữ bà Madison lại, đã báo hiệu sinh mệnh chính trị của bà Madison nằm trong vòng sinh, sát của tỷ lệ đa số này.
Những người Mỹ, Mễ trong khu vực 7 đối với việc recall ngày 3/3/09 là đồng minh của bà Madison, nhưng năm 2010 họ sẽ là những đối thủ của bà Madison. Họ sẽ bỏ rơi, đá đít bà Madison như bà ta đã đá đít cử tri VN.
Bà Madison đã mượn tay người Mỹ, người Mể để tranh thắng, để xác nhận sự phản bội đồng hương VN bằng mọi thủ đoạn trong cuộc vận động chống bãi nhiệm. Điều này cho thấy bà Madison đã chọn con đường tương lai sự nghiệp chính trị theo lối “ăn xổi ở thì”. Bà Madison đã thẳng thừng bỏ rơi cộng đồng VN như đã bỏ rơi căn cước tỵ nạn của mình qua cái tên có “âm hưởng chống cộng Little Sàigòn”. Nên chiến thắng của bà Madison là thứ chiến thắng của kẻ phản bội nhờ bám vào Mỹ, Mễ. Trong khi ấy, mặc dù cuộc bãi nhiện không như ý cộng đồng, nhưng giá trị của con số 5,696 lá phiếu không còn tín nhiệm bà Madison đã gieo sự ám ảnh vào lòng Chuck Reed và những thế lực chính trị đảng Dân Chủ hay Cộng Hoà về thế lực chính trị thứ ba đã thành hình. Đây là thế lực có khả năng xoay chuyển chiếc ghế Thị trưởng, Giám sát, Nghị viên và các dự án của thành phố trong tương lai. Đó là chưa kể đến những con số còn ẩn tàng nằm rải rác khắp 10 khu vực trong thành phố. Chẳng những vậy giá trị của con số 5,696 đã cho thấy những ngày dầm mưa dãi nắng của cộng đồng, những tháng ngày làm việc không mệt mỏi của UBBN không phải là việc làm vô ích vì những con số này đã biến thành từng chữ, từng giòng, từng trang của lịch sử thành phố vào thời kỳ dân chủ bị suy thoái dưới triều đại của Chuck Reed.
Bằng những con số với hai chữ YES và NO không chênh lệch nhiều, đã cho thấy sự thất bại của UBBN là sự thất bại đầy ý nghĩa. Còn thắng chiến thắng của bà Madison là chiến thắng không vinh quang.
Với bản chất lươn lẹo, man trá, vô ơn, nhiều người đã kể cho tôi nghe về bà Madison. Vào năm 2005, trong lúc đi vận động tranh cử lời nói của bà Madison nghe rất ngọt ngào. Nhiều người nói rằng vì tin lời của bà Madison nên họ đã bỏ qua chi tiết bà ta có tướng phản trắc, bỏ qua chi tiết bà ta về VN dạy dân chủ cho VC, và bỏ qua chi tiết bà ta đã ngăn cản nghị quyết cờ vàng dù rằng lúc ấy chỉ là một Ủy viên Khu học chánh cỏn con… Hơn nữa, lúc ấy, theo suy nghĩ của nhiều người nếu CĐVN có một nghị viên trong HĐTP là điều hãnh diện, nên người ta bỏ qua các chi tiết vừa nói để ủng hộ tiền bạc và xuống đường vận động cho bà Madison.
Nhưng than ôi! Sau khi đắc cử thì mười người đã có “chín người rưỡi” cho biết bà Madison không có một lời cám ơn hay không có một cú điện thoại hỏi thăm những người đã tận tình giúp đỡ bà ta. Sự vô ơn trắng trợn này, đã được bà Madison lập lại qua biến cố “Little Sàigòn”.
Hiện nay, sau khi thoát khỏi bị bãi nhiệm bà Madison đang dùng chiêu bài mị dân để sơn phết lại lớp phấn son mới sau khi lớp phấn son cũ bị rơi để lộ bộ mặt man trá. Bà Madison đang cúi mặt, khum lưng, hốt lại giọt nước đã tràn ly. Đây là việc làm của những tâm hồn bịnh hoạn khi trong những năm tháng vừa qua trên báo chí, trên đài phát thanh, trên những cú điện thoại bỏ nhỏ rỉ tai bằng tiếng Mỹ, bằng tiếng Việt bà Madison đã làm tan nát cộng đồng.
Là một nhân vật không bình thường, bà Madison sẽ không nhìn lại và cố quên và coi như không có về những điều tệ hại mà bà đã dành cho đồng hương VN của bà. Trong khi ấy những người bình thường thì không ai quên được những thước phim bà Madison đứng vỗ tay, mặt hớn hở nghe ông Chuck Reed đòi vùi dập cộng đồng tại quán cà phê Paloma năm 2008. Người ta cũng khó quên hình ảnh bà Madison đứng cười toe toét thị thiền cho bà Mary vô danh trong Công Đoàn Lao Động đòi thoi vào mặt cử tri khu vực 7. Người ta cũng khó quên hình ảnh bà Madison đứng làm nhân chứng cho lời mạt sát CĐVN là côn đồ của ông Larry Stone. Và mọi người Việt tỵ nạn rất khó quên câu nói của một nhân viên trong ban vận động No Recall đã chỉ vào mặt chị Loan Phạm, một cử tri khu vực 7 “mầy là dân thiểu số hãy xéo khỏi đây….” Tất cả những hình ảnh trên đã trở thành bài học tình người, quan hệ giữa đại diện dân và cử tri. Nên người ta không thể quên.
Với những mất mát mà dân tộc VN đã và đang chịu đựng trong nước. Và hiện tại, tại San Jose do mầm móng dã tâm của đảng Việt Tân, đảng Nhân Dân Hành Động và nhiều cá nhân khác trong đó hiện thân trước mắt là hạt giống Madison với những điều mắt đã thấy, tai đã nghe. Thiết nghĩ, không có lý do gì chúng ta lại để “chủng tử” hạt giống độc hại này lớn dần để tiếp tục lừa bịp thiên hạ. Hôm nay, chúng chưa diệt được, thì nhứt định phải có kế hoạch để trừ khử trong tương lai.
Người ta thường so sánh, nếu phải mang tiếng là du đãng hay là tay anh chị trong giới giang hồ, có lẽ còn khá hơn là trường hợp dùng quyền lực của cặp bài trùng Chuck Reed, Madison để đàn áp người dân. Vì những tay du đãng có bản sắc “anh hùng” còn những kẻ lươn lẹo, tiểu nhân có bản sắc “gian hùng”. Cho nên, trong việc thực thi dân chủ, nếu HĐTP dùng tiền thuế của dân để biến cuộc bầu cử bãi nhiệm theo kiểu dân chủ trá hình nhằm đè bẹp người dân thấp cổ bé miệng để bao che cho một nghị viên bất xứng, thì đây là hành động ma giáo của tập đoàn thối nát.
Con đường đấu tranh giải trừ chế độ Việt Cộng còn dài, còn nhiều chông gai, còn nhiều thử thách. Con đường CĐVN San Jose đối đầu với thế lực cường quyền của Thị trưởng Chuck Reed, sự lọc lừa của bà Madison cũng còn nhiều chông gai, thử thách. Vì vậy, muốn cuộc đối đầu có kết quả chúng ta phải chia sẻ trách nhiệm, phải thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn hư danh bẩn thỉu. Và càng không thể làm kẻ hèn nhát chối bỏ sự thật, lẫn trốn trách nhiệm, chạy theo những lời lẽ ru ngủ của kẻ tiểu nhân, của bọn ngụy quân tử. Đây là những lời mới nghe tưởng như tốt đẹp, tử tế, nhưng thật ra là khí cụ dọn đường cho sự gây xáo trộn cộng đồng để thực hiện nghị quyết 36 của Việt Cộng. Cho nên, điều quan trọng là cần nói thì nên nói đúng sự thật, không thì thôi, để khỏi đối diện với lương tâm về hệ quả xấu của nó.
Cuối cùng, tuy kết quả bầu bãi nhiệm bà Madison ngày 3/3/09 không đúng như lòng mong đợi của mọi người. Nhưng trên thực tế lá phiếu bãi nhiệm đã được xử dụng và quyền hiến định đã được thi hành. Phần còn lại, là những người tỵ nạn chân chính nghĩ gì khi bà nghị viên Madison bất xứng vẫn còn chễm chệ trong HĐTP?
Xin hãy cùng nghe lời phát biểu ngắn gọn của ông Trương Kim Anh một sĩ quan nhảy dù QLVNCH, K. 23 Võ Bị Đà Lạt, người đã bị VC đập nát chân trong trại tù, hiện là cư dân trong khu vực 7 như sau: “Đối với tôi Madison Nguyễn chỉ là cái xác biết đi trong lòng người Việt quốc gia chống cộng. Thói hư tật xấu của người đại diện này đã rõ nét. Một ngày nào đó các sắc dân khác ở San Jose sẽ sáng mắt nhận ra rằng, đồng hương của bà Madison còn bị bà ta lừa, thì tin làm sao được con người đầy thủ đoạn gian manh này. Nên tôi xin nói lời chia tay với bà nghị viên man trá!”
Hãy tham dự “Ngày Hội Ngộ Đoàn Kết” tại Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng VN/BCL trên đường số 10 vào lúc 6 giờ chiều ngày thứ Sáu 13/03/09, cho thật đông để trả lời những lời kêu gọi mỵ dân “Lấy tình thương xóa bỏ hận thù” của bà nghị viên “Ăn cháo đái bát”.
Đặng thiên Sơn (12/3/09)
>> Xem Tiếp!
• Đặng thiên Sơn
Kết quả bầu cử bãi nhiệm bà Madison, một nghị viên người Mỹ gốc Việt tại khu vực 7 đã qua, nhưng dư âm vẫn còn là nỗi uất ức trong lòng nhiều người. Sự uất ức là những lấn cấn không rõ ràng về số phiếu bầu khiếm diện tăng cao một cách bất thường và sự thiệt thòi của không ít người đã ghi danh nhưng không nhận được phiếu bầu để đi bầu.
Nhìn lại, ai cũng thấy CĐVN là một thực thể nhỏ bé so với anh khổng lồ là chính quyền địa phương. Đây cũng là hình ảnh một anh nhà nghèo, đi kiện một anh nhà giàu có sự “quen biết lớn”. Mặc dù là vậy, nhưng vì là một cộng đồng có nền văn hóa cao, biết tự trong và không khuất phục trước cường quyền nên mọi người đã đứng lên. Nền tảng của sự dấn than, là mọi người cảm nhận được sự nghịch lý, điều bất công và phi dân chủ mà HĐTP đã áp đặt lên cộng đồng VN.
Qua các cuộc điều trần công khai tại HĐTP bắt đầu đi từ đêm 20/11/07, danh dự cộng đồng VN đã bị Chuck Reed, Madison thay phiên nhau lăng nhục qua các câu nói: “to mồm…, ăn không ngồi rồi…, là gánh xiệc… là sorry for what?” vân vân và vân vân. Đã đưa đến việc Cộng Đồng Việt Nam San Jose quyết định bãi nhiệm một viên nghị viên vừa có lập trường chống cộng mù mờ vừa hỗn hào là điều cần thiết.
Nhờ vào những nổ lực vận động của Thị trưởng Chuck Reed và đa số nghị viên trong HĐTP, của đảng bộ Dân Chủ Quận hạt, của Công Đoàn Lao Động Vùng Nam Vịnh, của Phòng Thương Mại, của Hội Cựu Nhân Viên Cứu Hỏa, của Hội Cựu Nhân Viên Cảnh Sát và nhiều tổ chức Mỹ, Mễ khác. Bà Madison đã thoát khỏi bãi nhiệm trong cuộc bầu cử ngày 3/3/09. Tuy nhiên, người ta tiên đoán bà ta không có cơ hội để ngồi lại trong HĐTP nhiệm kỳ thứ hai vào năm 2010 khi bà lên ngồi vào ghế nghị viên nhờ vào lá phiếu của người Việt, nhưng số phiếu trên 5 ngàn của người Việt bầu truất nhiệm bà trong ngày rerecall đã cho thấy điều này.
Như đã nói từ lâu, ghế nghị viên khu vực 7 không phải là tài sản riêng của CĐVN nên với kết quả 45% cử tri bất tín nhiệm bà Madison trong ngày 3/3/09, đa số là phiếu của người Mỹ gốc Việt, đã cho thấy bà Madison mất chỗ đứng trong lòng cử tri VN tại khu vực 7 vốn đã là số ít. Trong khi ấy với tỷ lệ 55% đa số là người Mỹ, người Mễ muốn giữ bà Madison lại, đã báo hiệu sinh mệnh chính trị của bà Madison nằm trong vòng sinh, sát của tỷ lệ đa số này.
Những người Mỹ, Mễ trong khu vực 7 đối với việc recall ngày 3/3/09 là đồng minh của bà Madison, nhưng năm 2010 họ sẽ là những đối thủ của bà Madison. Họ sẽ bỏ rơi, đá đít bà Madison như bà ta đã đá đít cử tri VN.
Bà Madison đã mượn tay người Mỹ, người Mể để tranh thắng, để xác nhận sự phản bội đồng hương VN bằng mọi thủ đoạn trong cuộc vận động chống bãi nhiệm. Điều này cho thấy bà Madison đã chọn con đường tương lai sự nghiệp chính trị theo lối “ăn xổi ở thì”. Bà Madison đã thẳng thừng bỏ rơi cộng đồng VN như đã bỏ rơi căn cước tỵ nạn của mình qua cái tên có “âm hưởng chống cộng Little Sàigòn”. Nên chiến thắng của bà Madison là thứ chiến thắng của kẻ phản bội nhờ bám vào Mỹ, Mễ. Trong khi ấy, mặc dù cuộc bãi nhiện không như ý cộng đồng, nhưng giá trị của con số 5,696 lá phiếu không còn tín nhiệm bà Madison đã gieo sự ám ảnh vào lòng Chuck Reed và những thế lực chính trị đảng Dân Chủ hay Cộng Hoà về thế lực chính trị thứ ba đã thành hình. Đây là thế lực có khả năng xoay chuyển chiếc ghế Thị trưởng, Giám sát, Nghị viên và các dự án của thành phố trong tương lai. Đó là chưa kể đến những con số còn ẩn tàng nằm rải rác khắp 10 khu vực trong thành phố. Chẳng những vậy giá trị của con số 5,696 đã cho thấy những ngày dầm mưa dãi nắng của cộng đồng, những tháng ngày làm việc không mệt mỏi của UBBN không phải là việc làm vô ích vì những con số này đã biến thành từng chữ, từng giòng, từng trang của lịch sử thành phố vào thời kỳ dân chủ bị suy thoái dưới triều đại của Chuck Reed.
Bằng những con số với hai chữ YES và NO không chênh lệch nhiều, đã cho thấy sự thất bại của UBBN là sự thất bại đầy ý nghĩa. Còn thắng chiến thắng của bà Madison là chiến thắng không vinh quang.
Với bản chất lươn lẹo, man trá, vô ơn, nhiều người đã kể cho tôi nghe về bà Madison. Vào năm 2005, trong lúc đi vận động tranh cử lời nói của bà Madison nghe rất ngọt ngào. Nhiều người nói rằng vì tin lời của bà Madison nên họ đã bỏ qua chi tiết bà ta có tướng phản trắc, bỏ qua chi tiết bà ta về VN dạy dân chủ cho VC, và bỏ qua chi tiết bà ta đã ngăn cản nghị quyết cờ vàng dù rằng lúc ấy chỉ là một Ủy viên Khu học chánh cỏn con… Hơn nữa, lúc ấy, theo suy nghĩ của nhiều người nếu CĐVN có một nghị viên trong HĐTP là điều hãnh diện, nên người ta bỏ qua các chi tiết vừa nói để ủng hộ tiền bạc và xuống đường vận động cho bà Madison.
Nhưng than ôi! Sau khi đắc cử thì mười người đã có “chín người rưỡi” cho biết bà Madison không có một lời cám ơn hay không có một cú điện thoại hỏi thăm những người đã tận tình giúp đỡ bà ta. Sự vô ơn trắng trợn này, đã được bà Madison lập lại qua biến cố “Little Sàigòn”.
Hiện nay, sau khi thoát khỏi bị bãi nhiệm bà Madison đang dùng chiêu bài mị dân để sơn phết lại lớp phấn son mới sau khi lớp phấn son cũ bị rơi để lộ bộ mặt man trá. Bà Madison đang cúi mặt, khum lưng, hốt lại giọt nước đã tràn ly. Đây là việc làm của những tâm hồn bịnh hoạn khi trong những năm tháng vừa qua trên báo chí, trên đài phát thanh, trên những cú điện thoại bỏ nhỏ rỉ tai bằng tiếng Mỹ, bằng tiếng Việt bà Madison đã làm tan nát cộng đồng.
Là một nhân vật không bình thường, bà Madison sẽ không nhìn lại và cố quên và coi như không có về những điều tệ hại mà bà đã dành cho đồng hương VN của bà. Trong khi ấy những người bình thường thì không ai quên được những thước phim bà Madison đứng vỗ tay, mặt hớn hở nghe ông Chuck Reed đòi vùi dập cộng đồng tại quán cà phê Paloma năm 2008. Người ta cũng khó quên hình ảnh bà Madison đứng cười toe toét thị thiền cho bà Mary vô danh trong Công Đoàn Lao Động đòi thoi vào mặt cử tri khu vực 7. Người ta cũng khó quên hình ảnh bà Madison đứng làm nhân chứng cho lời mạt sát CĐVN là côn đồ của ông Larry Stone. Và mọi người Việt tỵ nạn rất khó quên câu nói của một nhân viên trong ban vận động No Recall đã chỉ vào mặt chị Loan Phạm, một cử tri khu vực 7 “mầy là dân thiểu số hãy xéo khỏi đây….” Tất cả những hình ảnh trên đã trở thành bài học tình người, quan hệ giữa đại diện dân và cử tri. Nên người ta không thể quên.
Với những mất mát mà dân tộc VN đã và đang chịu đựng trong nước. Và hiện tại, tại San Jose do mầm móng dã tâm của đảng Việt Tân, đảng Nhân Dân Hành Động và nhiều cá nhân khác trong đó hiện thân trước mắt là hạt giống Madison với những điều mắt đã thấy, tai đã nghe. Thiết nghĩ, không có lý do gì chúng ta lại để “chủng tử” hạt giống độc hại này lớn dần để tiếp tục lừa bịp thiên hạ. Hôm nay, chúng chưa diệt được, thì nhứt định phải có kế hoạch để trừ khử trong tương lai.
Người ta thường so sánh, nếu phải mang tiếng là du đãng hay là tay anh chị trong giới giang hồ, có lẽ còn khá hơn là trường hợp dùng quyền lực của cặp bài trùng Chuck Reed, Madison để đàn áp người dân. Vì những tay du đãng có bản sắc “anh hùng” còn những kẻ lươn lẹo, tiểu nhân có bản sắc “gian hùng”. Cho nên, trong việc thực thi dân chủ, nếu HĐTP dùng tiền thuế của dân để biến cuộc bầu cử bãi nhiệm theo kiểu dân chủ trá hình nhằm đè bẹp người dân thấp cổ bé miệng để bao che cho một nghị viên bất xứng, thì đây là hành động ma giáo của tập đoàn thối nát.
Con đường đấu tranh giải trừ chế độ Việt Cộng còn dài, còn nhiều chông gai, còn nhiều thử thách. Con đường CĐVN San Jose đối đầu với thế lực cường quyền của Thị trưởng Chuck Reed, sự lọc lừa của bà Madison cũng còn nhiều chông gai, thử thách. Vì vậy, muốn cuộc đối đầu có kết quả chúng ta phải chia sẻ trách nhiệm, phải thoát ra khỏi vòng lẩn quẩn hư danh bẩn thỉu. Và càng không thể làm kẻ hèn nhát chối bỏ sự thật, lẫn trốn trách nhiệm, chạy theo những lời lẽ ru ngủ của kẻ tiểu nhân, của bọn ngụy quân tử. Đây là những lời mới nghe tưởng như tốt đẹp, tử tế, nhưng thật ra là khí cụ dọn đường cho sự gây xáo trộn cộng đồng để thực hiện nghị quyết 36 của Việt Cộng. Cho nên, điều quan trọng là cần nói thì nên nói đúng sự thật, không thì thôi, để khỏi đối diện với lương tâm về hệ quả xấu của nó.
Cuối cùng, tuy kết quả bầu bãi nhiệm bà Madison ngày 3/3/09 không đúng như lòng mong đợi của mọi người. Nhưng trên thực tế lá phiếu bãi nhiệm đã được xử dụng và quyền hiến định đã được thi hành. Phần còn lại, là những người tỵ nạn chân chính nghĩ gì khi bà nghị viên Madison bất xứng vẫn còn chễm chệ trong HĐTP?
Xin hãy cùng nghe lời phát biểu ngắn gọn của ông Trương Kim Anh một sĩ quan nhảy dù QLVNCH, K. 23 Võ Bị Đà Lạt, người đã bị VC đập nát chân trong trại tù, hiện là cư dân trong khu vực 7 như sau: “Đối với tôi Madison Nguyễn chỉ là cái xác biết đi trong lòng người Việt quốc gia chống cộng. Thói hư tật xấu của người đại diện này đã rõ nét. Một ngày nào đó các sắc dân khác ở San Jose sẽ sáng mắt nhận ra rằng, đồng hương của bà Madison còn bị bà ta lừa, thì tin làm sao được con người đầy thủ đoạn gian manh này. Nên tôi xin nói lời chia tay với bà nghị viên man trá!”
Hãy tham dự “Ngày Hội Ngộ Đoàn Kết” tại Trung Tâm Sinh Hoạt Cộng Đồng VN/BCL trên đường số 10 vào lúc 6 giờ chiều ngày thứ Sáu 13/03/09, cho thật đông để trả lời những lời kêu gọi mỵ dân “Lấy tình thương xóa bỏ hận thù” của bà nghị viên “Ăn cháo đái bát”.
Đặng thiên Sơn (12/3/09)
>> Xem Tiếp!
NGHĨ VỀ MỚI-CŨ...QUÁ KHỨ-HIỆN TẠI-TƯƠNG LAI
TRUNG NGÔN
Báo Thế Hệ Mới ra đời với một mục tiêu rất rõ ràng, minh bạch đó là hỗ trợ cho những người Mỹ gốc Việt thuộc thế hệ thứ hai, thứ ba... [hậu duệ của những đợt người Việt tỵ nạn từ 1975 cho đến đầu thập niên 1990] đang dấn thân tham gia vào sinh hoạt cộng đồng, sinh hoạt chính trị chính lưu tại Hải Ngoại, đặc biệt là tại Hoa Kỳ.
Từ ngữ “thế hệ mới” thoạt tiên khiến cho một số người liên tưởng tới “thế hệ cũ” với một số ý tưởng có phần tiêu cực. Những người này cho rằng thế hệ cũ là thế hệ của những người cao niên, của các bậc cha anh đã từng phục vụ các chính phủ Quốc gia và Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975, sau hơn ba mươi năm thao thức quê hương, nay đã mệt mỏi, tư tưởng đã cũ mòn không còn thích hợp với thời đại nữa, cần phải nhường lại cho thế hệ trẻ.
Một cách tổng quát, mới nghe qua thì những suy nghĩ này có vẻ khá thuyết phục. Nhưng đem đối chiếu với hiện thực của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại thì quan niệm trên đây chỉ đúng một phần. Dĩ nhiên là theo định luật thiên nhiên thì tuổi già, sức sẽ yếu đi. Nhưng đây chỉ là về thể xác. Về mặt tinh thần, có những người già tuy “đầu bạc nhưng lòng son” nói theo sách xưa là hạng người “bạch thủ chi tâm” tức là đầu bạc mà lòng xanh, vẫn còn hăng say trong các công tác cộng đồng chưa có người trẻ thay thế.
Bằng chứng cụ thể là hiện nay, nhiều người cao niên thuộc thế hệ người Việt tỵ nạn thứ nhất vẫn còn phải ra sức để đảm đương các sinh hoạt chính trị của Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia, duy trì đặc trưng của người Việt tỵ nạn đó KHÔNG CHẤP NHẬN CHẾ ÐỘ CỘNG SẢN và nuôi dưỡng ngọn lửa ÐẤU TRANH KIÊN TRÌ CHO MỘT NỀN DÂN CHỦ TỰ DO ÐÍCH THỰC tại quê hương Việt Nam. Số người trẻ, nói chung là thế hệ mới, tình nguyện dấn thân để tiếp bước cha anh chỉ mới “như sao buổi sáng” mặc dù nhân tài của cộng đồng hải ngoại nhiều và thắm như lá rùng thu.
Tại Úc Châu, số thanh niên trí thức thuộc thế hệ mới tham gia sinh hoạt Cộng Ðồng đông đảo hơn các lục địa khác như Âu châu và Mỹ Châu. Thế hệ mới đã dấn thân với ý thức hệ quốc gia, quyết đấu tranh loại trừ chủ nghĩa cộng sản trên quê hương Việt Nam và ngăn chặn các cuộc xâm nhập của cộng sản Việt Nam vào cộng đồng người Việt quốc gia tại Hải Ngoại.
Tại Canada, Hoa Kỳ và Âu Châu, hiện nay đang có dấu hiệu đáng mừng đó là giới trẻ trong cộng đồng tỵ nạn đang ý thức trách nhiệm của mình trước sự tồn vong của đất nước Việt Nam và sự liên tục của tinh thần chống cộng sản, đã sẵn sàng dấn thân để tiếp nối sự nghiệp đấu tranh của cha anh.
Thế hệ mới không thể tách rời thế hệ cũ. Bởi vì “ngày hôm nay bắt đầu từ ngày hôm qua.” Trong mạch sống tâm linh của mỗi con người đích thực, “QUÁ KHỨ qua rồi những vẫn còn đó, TƯƠNG LAI chưa đến nhưng đã có mầm trong HIỆN TẠI rồi. Có thể nói HIỆN TẠI là giao điểm của QUÁ KHỨ và TƯƠNG LAI.
Về phương diện triết học, thì HIỆN TẠI là một khoảnh khắc biểu kiến và duy danh mà thôi, không thể nắm bắt được. Thật vậy, khi ta nói đến hiện tại thì hiện tại đã trở thành dĩ vãng (đã đi qua) vì dòng thời gian trôi chảy liên tục không có giây nào ngưng nghỉ. Khi ta nói “một giờ rồi” thì lúc đó đã là “1giờ +” chứ không phải là đúng một giờ.
Về cuộc sống tâm linh, không có quá khứ sẽ là một điều bất hạnh và khốn khổ, dù quá khứ ấy vui hay buồn, đau thương hay hoan lạc.
Có lẽ với quan niệm này, mà người ta thấy trên đất nước Hoa Kỳ, bất cứ thành phố nào, dù lớn hay nhỏ, đều có những nhà bảo tàng lưu giữ các di tích của thời thiết lập. Dường như người Hoa Kỳ rất quý quá khứ. Dĩ vãng cá nhân và hoài niệm tập thể đều được trân trọng gìn giữ và nhắc nhở hàng năm. Khi đã có xe hơi tối tân, tàu điện cao tốc, người Mỹ, người Tây phương vẫn không ruồng rẫy, khinh chê những chiếc xe bò, xe ngựa chậm chạp, thô sơ.
Trong truyền thống dân tộc Việt Nam, quá khứ là cội nguồn của gia đình, của đất nước. Không thể quên quá khứ, bởi vì quá khứ là nơi bắt nguồn của hiện tại và tương lai. Nói một cách sâu xa hơn, quá khứ là nơi tích lũy kỷ niệm và kinh nghiệm để xây dựng tương lai.
Sách có câu “Ôn cố nhi tri tân” “nhắc lại cái cũ để biết cái mới”. Như vậy MỚI và CŨ có một tương quan biện chứng khá chặt chẽ. Không có Mới thì không biết đâu là Cũ và ngược lại, không đối chiếu với các đã qua thì làm sao gọi là mới. TRẺ và GIÀ cũng nằm trong mối tương quan biện chứng đó. Một gia đình sẽ phát đạt, một quốc gia sẽ hưng thịnh, nếu các thế hệ Già -Trẻ duy trì được mối tương quan biện chứng này, không có sự ly khai hoặc xung đột giữa các thế hệ, giữa kinh nghiệm quá khứ và kiến văn hiện tại cùng bầu nhiệt huyết và nghị lực của tuổi thanh xuân.
Tuy nhiên, tương quan THẾ HỆ MỚI và THẾ HỆ CŨ trong cộng đồng người Việt tỵ nạn có một yếu tố quan trọng khác với các cộng đồng cư dân khác, đó là Ý THỨC HỆ. Bởi vì, Cộng Ðồng Việt Nam tại hải ngoại, trên nguyên tắc và thực tế là một Cộng Ðồng Tỵ Nạn Chính Trị.
Cộng đồng này mang ý thức hệ quốc gia, dân tộc, không chấp nhận ý thức hệ cộng sản Marxist-Leninist, vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc. Do đó, thế hệ mới, những người trẻ dân thân vào công tác Cộng Ðồng phải là những người thừa kế ý thức hệ quốc gia, tiếp tục công cuộc đấu tranh giải trừ chế độ cộng sản trên đất nước Việt Nam và loại trừ các mưu toan thâm nhập của Cộng sản và tay sai vào các sinh hoạt để lũng đoạn hàng ngũ người Việt quốc gia.
Người sáng suốt luôn luôn gìn giữ quá khứ để rút tỉa kinh nghiệm chứ không phủ nhận hay hoài cổ gây trở ngại cho sự đổi mới và tiến bộ. Nên tôn trọng quá khứ nhưng không bám chặt lấy nó hoặc quá tôn thờ đến nỗi không dám chấp nhận cái mới. Trong chính trị, sự phủ định hoàn toàn đối với quá khứ sẽ là một tai họa cho đất nước.
Cái gương trước mắt của việc phủ định quá khứ này là sách lược của chính phủ Obama của Hoa Kỳ. Tổng Thống Obama vì tính hiếu thắng và ấu trĩ, muốn tỏ ra ta đây có khả năng thay đổi tận gốc rễ nước Mỹ, nên sau một năm cầm quyền đã làm cho Hoa Kỳ không cất đầu, ngẩng mặt lên được trước thế giới. Tổng Thống Obama đã làm ngược lại tất cả các chính sách phúc lợi, ngoại giao, nội trị của chính phủ quá khứ, rốt cuộc chẳng đi đến đâu mà còn đưa đất nước Hoa Kỳ đến chỗ nguy khốn: ngoài thì bị Iran, Bắc Hàn, Trung Cộng dọa dẫm, trong thì nhân dân phập phồng bất an vì các âm mưu khủng bố, kinh tế vẫn suy thoái, nạn thất nghiệp vẫn gia tăng, hai cuộc chiến tranh Iraq và Afghanistan vẫn tiếp diễn và nhất là không thực hiện được lịch trình đóng cửa nhà tù giam khủng bố Guantanamo vào đầu tháng 01-2010 như đã khẳng định.
Hy vọng thế hệ trẻ của Cộng Ðồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng sản sẽ rút được những bài học từ quá khứ, lợi dụng được những kinh nghiệp quý báu của thế hệ cũ để làm hành trang lên đường xây dựng cộng đồng, cứu nguy Tổ Quốc Việt Nam trước đại họa “Hán Hóa” và Trung cộng xâm lăng.
TRUNG NGÔN
>> Xem Tiếp!
Báo Thế Hệ Mới ra đời với một mục tiêu rất rõ ràng, minh bạch đó là hỗ trợ cho những người Mỹ gốc Việt thuộc thế hệ thứ hai, thứ ba... [hậu duệ của những đợt người Việt tỵ nạn từ 1975 cho đến đầu thập niên 1990] đang dấn thân tham gia vào sinh hoạt cộng đồng, sinh hoạt chính trị chính lưu tại Hải Ngoại, đặc biệt là tại Hoa Kỳ.
Từ ngữ “thế hệ mới” thoạt tiên khiến cho một số người liên tưởng tới “thế hệ cũ” với một số ý tưởng có phần tiêu cực. Những người này cho rằng thế hệ cũ là thế hệ của những người cao niên, của các bậc cha anh đã từng phục vụ các chính phủ Quốc gia và Việt Nam Cộng Hòa trước năm 1975, sau hơn ba mươi năm thao thức quê hương, nay đã mệt mỏi, tư tưởng đã cũ mòn không còn thích hợp với thời đại nữa, cần phải nhường lại cho thế hệ trẻ.
Một cách tổng quát, mới nghe qua thì những suy nghĩ này có vẻ khá thuyết phục. Nhưng đem đối chiếu với hiện thực của cộng đồng người Việt tỵ nạn cộng sản tại hải ngoại thì quan niệm trên đây chỉ đúng một phần. Dĩ nhiên là theo định luật thiên nhiên thì tuổi già, sức sẽ yếu đi. Nhưng đây chỉ là về thể xác. Về mặt tinh thần, có những người già tuy “đầu bạc nhưng lòng son” nói theo sách xưa là hạng người “bạch thủ chi tâm” tức là đầu bạc mà lòng xanh, vẫn còn hăng say trong các công tác cộng đồng chưa có người trẻ thay thế.
Bằng chứng cụ thể là hiện nay, nhiều người cao niên thuộc thế hệ người Việt tỵ nạn thứ nhất vẫn còn phải ra sức để đảm đương các sinh hoạt chính trị của Cộng Ðồng Người Việt Quốc Gia, duy trì đặc trưng của người Việt tỵ nạn đó KHÔNG CHẤP NHẬN CHẾ ÐỘ CỘNG SẢN và nuôi dưỡng ngọn lửa ÐẤU TRANH KIÊN TRÌ CHO MỘT NỀN DÂN CHỦ TỰ DO ÐÍCH THỰC tại quê hương Việt Nam. Số người trẻ, nói chung là thế hệ mới, tình nguyện dấn thân để tiếp bước cha anh chỉ mới “như sao buổi sáng” mặc dù nhân tài của cộng đồng hải ngoại nhiều và thắm như lá rùng thu.
Tại Úc Châu, số thanh niên trí thức thuộc thế hệ mới tham gia sinh hoạt Cộng Ðồng đông đảo hơn các lục địa khác như Âu châu và Mỹ Châu. Thế hệ mới đã dấn thân với ý thức hệ quốc gia, quyết đấu tranh loại trừ chủ nghĩa cộng sản trên quê hương Việt Nam và ngăn chặn các cuộc xâm nhập của cộng sản Việt Nam vào cộng đồng người Việt quốc gia tại Hải Ngoại.
Tại Canada, Hoa Kỳ và Âu Châu, hiện nay đang có dấu hiệu đáng mừng đó là giới trẻ trong cộng đồng tỵ nạn đang ý thức trách nhiệm của mình trước sự tồn vong của đất nước Việt Nam và sự liên tục của tinh thần chống cộng sản, đã sẵn sàng dấn thân để tiếp nối sự nghiệp đấu tranh của cha anh.
Thế hệ mới không thể tách rời thế hệ cũ. Bởi vì “ngày hôm nay bắt đầu từ ngày hôm qua.” Trong mạch sống tâm linh của mỗi con người đích thực, “QUÁ KHỨ qua rồi những vẫn còn đó, TƯƠNG LAI chưa đến nhưng đã có mầm trong HIỆN TẠI rồi. Có thể nói HIỆN TẠI là giao điểm của QUÁ KHỨ và TƯƠNG LAI.
Về phương diện triết học, thì HIỆN TẠI là một khoảnh khắc biểu kiến và duy danh mà thôi, không thể nắm bắt được. Thật vậy, khi ta nói đến hiện tại thì hiện tại đã trở thành dĩ vãng (đã đi qua) vì dòng thời gian trôi chảy liên tục không có giây nào ngưng nghỉ. Khi ta nói “một giờ rồi” thì lúc đó đã là “1giờ +” chứ không phải là đúng một giờ.
Về cuộc sống tâm linh, không có quá khứ sẽ là một điều bất hạnh và khốn khổ, dù quá khứ ấy vui hay buồn, đau thương hay hoan lạc.
Có lẽ với quan niệm này, mà người ta thấy trên đất nước Hoa Kỳ, bất cứ thành phố nào, dù lớn hay nhỏ, đều có những nhà bảo tàng lưu giữ các di tích của thời thiết lập. Dường như người Hoa Kỳ rất quý quá khứ. Dĩ vãng cá nhân và hoài niệm tập thể đều được trân trọng gìn giữ và nhắc nhở hàng năm. Khi đã có xe hơi tối tân, tàu điện cao tốc, người Mỹ, người Tây phương vẫn không ruồng rẫy, khinh chê những chiếc xe bò, xe ngựa chậm chạp, thô sơ.
Trong truyền thống dân tộc Việt Nam, quá khứ là cội nguồn của gia đình, của đất nước. Không thể quên quá khứ, bởi vì quá khứ là nơi bắt nguồn của hiện tại và tương lai. Nói một cách sâu xa hơn, quá khứ là nơi tích lũy kỷ niệm và kinh nghiệm để xây dựng tương lai.
Sách có câu “Ôn cố nhi tri tân” “nhắc lại cái cũ để biết cái mới”. Như vậy MỚI và CŨ có một tương quan biện chứng khá chặt chẽ. Không có Mới thì không biết đâu là Cũ và ngược lại, không đối chiếu với các đã qua thì làm sao gọi là mới. TRẺ và GIÀ cũng nằm trong mối tương quan biện chứng đó. Một gia đình sẽ phát đạt, một quốc gia sẽ hưng thịnh, nếu các thế hệ Già -Trẻ duy trì được mối tương quan biện chứng này, không có sự ly khai hoặc xung đột giữa các thế hệ, giữa kinh nghiệm quá khứ và kiến văn hiện tại cùng bầu nhiệt huyết và nghị lực của tuổi thanh xuân.
Tuy nhiên, tương quan THẾ HỆ MỚI và THẾ HỆ CŨ trong cộng đồng người Việt tỵ nạn có một yếu tố quan trọng khác với các cộng đồng cư dân khác, đó là Ý THỨC HỆ. Bởi vì, Cộng Ðồng Việt Nam tại hải ngoại, trên nguyên tắc và thực tế là một Cộng Ðồng Tỵ Nạn Chính Trị.
Cộng đồng này mang ý thức hệ quốc gia, dân tộc, không chấp nhận ý thức hệ cộng sản Marxist-Leninist, vô thần, vô gia đình, vô tổ quốc. Do đó, thế hệ mới, những người trẻ dân thân vào công tác Cộng Ðồng phải là những người thừa kế ý thức hệ quốc gia, tiếp tục công cuộc đấu tranh giải trừ chế độ cộng sản trên đất nước Việt Nam và loại trừ các mưu toan thâm nhập của Cộng sản và tay sai vào các sinh hoạt để lũng đoạn hàng ngũ người Việt quốc gia.
Người sáng suốt luôn luôn gìn giữ quá khứ để rút tỉa kinh nghiệm chứ không phủ nhận hay hoài cổ gây trở ngại cho sự đổi mới và tiến bộ. Nên tôn trọng quá khứ nhưng không bám chặt lấy nó hoặc quá tôn thờ đến nỗi không dám chấp nhận cái mới. Trong chính trị, sự phủ định hoàn toàn đối với quá khứ sẽ là một tai họa cho đất nước.
Cái gương trước mắt của việc phủ định quá khứ này là sách lược của chính phủ Obama của Hoa Kỳ. Tổng Thống Obama vì tính hiếu thắng và ấu trĩ, muốn tỏ ra ta đây có khả năng thay đổi tận gốc rễ nước Mỹ, nên sau một năm cầm quyền đã làm cho Hoa Kỳ không cất đầu, ngẩng mặt lên được trước thế giới. Tổng Thống Obama đã làm ngược lại tất cả các chính sách phúc lợi, ngoại giao, nội trị của chính phủ quá khứ, rốt cuộc chẳng đi đến đâu mà còn đưa đất nước Hoa Kỳ đến chỗ nguy khốn: ngoài thì bị Iran, Bắc Hàn, Trung Cộng dọa dẫm, trong thì nhân dân phập phồng bất an vì các âm mưu khủng bố, kinh tế vẫn suy thoái, nạn thất nghiệp vẫn gia tăng, hai cuộc chiến tranh Iraq và Afghanistan vẫn tiếp diễn và nhất là không thực hiện được lịch trình đóng cửa nhà tù giam khủng bố Guantanamo vào đầu tháng 01-2010 như đã khẳng định.
Hy vọng thế hệ trẻ của Cộng Ðồng Việt Nam Tỵ Nạn Cộng sản sẽ rút được những bài học từ quá khứ, lợi dụng được những kinh nghiệp quý báu của thế hệ cũ để làm hành trang lên đường xây dựng cộng đồng, cứu nguy Tổ Quốc Việt Nam trước đại họa “Hán Hóa” và Trung cộng xâm lăng.
TRUNG NGÔN
>> Xem Tiếp!
Bệnh quên
Cổ học tinh hoa
tka23 post
Lòng người đen trắng, việc đời đảo điên lắm nỗi trái tai, gai mắt làm cho người ta không muốn trông, không muốn nghe, thậm chí đến không muốn biết đến, chỉ muốn quên sạch. Bởi thế Liệt Tử thành ra chán đời, mới đặt ra câu chuyện này để tỏ hết cái nỗi bực tức đau thương trong lòng.
Nước Tống[1] có anh đứng tuổi, tự nhiên mắc phải bệnh quên; buổi sáng mượn gì của ai, buổi chiều đã quên; ngày nay cho ai cái gì, ngày mai đã quên; ra đường quên cả lối đi, ở nhà quên cả chỗ ngồi; trước đã làm những gì, bây giờ đã quên nhẵn hết.
Không biết này mai phải làm gì.
Cả nhà anh ta lấy làm lo. Xem bói , đi cúng không đỡ, đón thầy chữa thuốc cũng không khỏi.
Sau có ông đồ nước Lỗ[2] đến xin đám[3] nói rằng chữa được.
Vợ người mắc bệnh hứa với ông đồ hễ chữa khỏi, thì chia cho nửa cơ nghiệp.
Ông đồ nói:
- Bệnh này bói không ra được, cúng không khỏi được, thuốc không chữa được. Nay tôi thử hóa[4] cái tâm tính biến cái trí lự[5] anh ta, may mà khỏi chăng.
Nói đoạn, ông đồ liền sai lột áo để cho rét, thì thấy anh ta xin áo, sai cấm ăn, để cho đói thì thấy anh ta xin ăn, sai đem vào chỗ tối, thì thấy anh ta xin ra chỗ sáng.
Ông đồ hớn hở bảo con anh ta rằng:
- Bệnh chữa được, song môn thuốc của tôi bí truyền không thể nói cho ai biết”.
Rồi ông đuổi cả người chung quanh đi, chỉ một mình ông ở với người có bệnh trong bảy ngày. Chẳng ai biết ông đồ chữa, chạy ra thế nào, mà cái bệnh lâu năm như thế khỏi phăng.
Khi anh có bệnh đã tỉnh như thường, anh liền nổi cơn giận, chửi vợ, đánh con, cầm giáo đuổi ông đồ.
Người ta bắt anh hỏi vì cớ gì mà anh giận như vậy, anh ta nói:
“Lúc trước ta có bệnh quên, thì trong lòng ta thản nhiên khoan khoái, giời đất có hay không, ta cũng chẳng biết. Nay ta hết bệnh, ta lại nhớ cả những việc vài mươi năm về trước, việc còn, việc mất, việc được, việc hỏng, việc thương, việc vui, việc yêu, việc ghét trong lòng lại muôn mối ngổn ngang bời bời nổi lên vậy.
Ta e sau này, những việc còn, mất, được, hỏng, thương, vui, yêu, ghét ấy cứ vướng vít trong lòng ta mãi mãi, thì bấy giờ dù muốn quên cả đi một phút, một lát, liệu còn có được nữa chăng?”
Lời bàn:
Lòng người đen trắng, việc đời đảo điên lắm nỗi trái tai, gai mắt làm cho người ta không muốn trông, không muốn nghe, thậm chí đến không muốn biết đến, chỉ muốn quên sạch. Ôi! Chẳng gì cái đời cổ tự Liệt Tử cũng còn chất phác, mà đã khắt khe đáng chán như thế, huống chi cái đời bây giờ là cái đời mỗi ngày gian trá quái ác thêm sinh, thì phỏng còn có gì làm cho người biết nghĩ đáng yêu, đáng quí nữa:
----------------------
[1] Tống: nước chư hầu đời Xuân Thu ở huyện Thương Khưu, tỉnh Hà Nam bây giờ.
[2] Ông đồ người nước Lỗ: đây ám chỉ Khổng Phu Tử.
[3] Xin đám: nói với người ta để xin việc mà làm
[4] Hoá: đổi hẳn tính này ra tính khác, hình nọ ra hình kia
[5] Trí lự: cái lòng to toan mưu tính công việc gì.
>> Xem Tiếp!
Cổ học tinh hoa
tka23 post
Lòng người đen trắng, việc đời đảo điên lắm nỗi trái tai, gai mắt làm cho người ta không muốn trông, không muốn nghe, thậm chí đến không muốn biết đến, chỉ muốn quên sạch. Bởi thế Liệt Tử thành ra chán đời, mới đặt ra câu chuyện này để tỏ hết cái nỗi bực tức đau thương trong lòng.
Nước Tống[1] có anh đứng tuổi, tự nhiên mắc phải bệnh quên; buổi sáng mượn gì của ai, buổi chiều đã quên; ngày nay cho ai cái gì, ngày mai đã quên; ra đường quên cả lối đi, ở nhà quên cả chỗ ngồi; trước đã làm những gì, bây giờ đã quên nhẵn hết.
Không biết này mai phải làm gì.
Cả nhà anh ta lấy làm lo. Xem bói , đi cúng không đỡ, đón thầy chữa thuốc cũng không khỏi.
Sau có ông đồ nước Lỗ[2] đến xin đám[3] nói rằng chữa được.
Vợ người mắc bệnh hứa với ông đồ hễ chữa khỏi, thì chia cho nửa cơ nghiệp.
Ông đồ nói:
- Bệnh này bói không ra được, cúng không khỏi được, thuốc không chữa được. Nay tôi thử hóa[4] cái tâm tính biến cái trí lự[5] anh ta, may mà khỏi chăng.
Nói đoạn, ông đồ liền sai lột áo để cho rét, thì thấy anh ta xin áo, sai cấm ăn, để cho đói thì thấy anh ta xin ăn, sai đem vào chỗ tối, thì thấy anh ta xin ra chỗ sáng.
Ông đồ hớn hở bảo con anh ta rằng:
- Bệnh chữa được, song môn thuốc của tôi bí truyền không thể nói cho ai biết”.
Rồi ông đuổi cả người chung quanh đi, chỉ một mình ông ở với người có bệnh trong bảy ngày. Chẳng ai biết ông đồ chữa, chạy ra thế nào, mà cái bệnh lâu năm như thế khỏi phăng.
Khi anh có bệnh đã tỉnh như thường, anh liền nổi cơn giận, chửi vợ, đánh con, cầm giáo đuổi ông đồ.
Người ta bắt anh hỏi vì cớ gì mà anh giận như vậy, anh ta nói:
“Lúc trước ta có bệnh quên, thì trong lòng ta thản nhiên khoan khoái, giời đất có hay không, ta cũng chẳng biết. Nay ta hết bệnh, ta lại nhớ cả những việc vài mươi năm về trước, việc còn, việc mất, việc được, việc hỏng, việc thương, việc vui, việc yêu, việc ghét trong lòng lại muôn mối ngổn ngang bời bời nổi lên vậy.
Ta e sau này, những việc còn, mất, được, hỏng, thương, vui, yêu, ghét ấy cứ vướng vít trong lòng ta mãi mãi, thì bấy giờ dù muốn quên cả đi một phút, một lát, liệu còn có được nữa chăng?”
Lời bàn:
Lòng người đen trắng, việc đời đảo điên lắm nỗi trái tai, gai mắt làm cho người ta không muốn trông, không muốn nghe, thậm chí đến không muốn biết đến, chỉ muốn quên sạch. Ôi! Chẳng gì cái đời cổ tự Liệt Tử cũng còn chất phác, mà đã khắt khe đáng chán như thế, huống chi cái đời bây giờ là cái đời mỗi ngày gian trá quái ác thêm sinh, thì phỏng còn có gì làm cho người biết nghĩ đáng yêu, đáng quí nữa:
----------------------
[1] Tống: nước chư hầu đời Xuân Thu ở huyện Thương Khưu, tỉnh Hà Nam bây giờ.
[2] Ông đồ người nước Lỗ: đây ám chỉ Khổng Phu Tử.
[3] Xin đám: nói với người ta để xin việc mà làm
[4] Hoá: đổi hẳn tính này ra tính khác, hình nọ ra hình kia
[5] Trí lự: cái lòng to toan mưu tính công việc gì.
>> Xem Tiếp!
CON ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI.
Con đường chúng ta đi trong những ngày sắp tới,chắc chắn không thể là con đường bi đát mà đảng cộng sản đang đưa tổ quốc và dân tộc Việt Nam vào để mất đất liền, mất biển cả và nằm dưới sự thống trị của bọn bành trướng Trung Quốc môt lần nữa.Con đường chúng ta phải đi trong tương lai cũng không phải là con đường sống bám vào ngoại bang tư bản như trong thời gian qua của miền Nam Viêt Nam, để rồi mất nước và hơn 3 triệu người phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún ,sống một cuộc đời lưu vong như hiện tại.Con đường chúng ta đi ngày mai ,dứt khoát không phải là đoạn đường mà chúng ta đã đi trong 35 năm qua ở hải ngoại.Một chặng đường đầy mồ hôi,nước mắt , dò dẫm,cay đắng, tủi nhục, ,lường gạt, chia rẽ , xào xáo và không có định hướng,tuy nhiên có thành công trên một vài phương diện. Một chặng đường do chính sức lao động và khả năng của chúng ta và các thành viên trong gia đình kiến tạo nên., không nhờ cậy vào bất cứ nguồn tài lực hay thế lực nào yểm trợ.Do đó chúng ta có quyền hãnh diện,hiên ngang tiến bước hay dậm chân tại chỗ là tuỳ quyền chúng ta.Nhưng chưa phải là con đường mọi người mong ước.
CON ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI.
Con đường chúng ta đi trong những ngày sắp tới,chắc chắn không thể là con đường bi đát mà đảng cộng sản đang đưa tổ quốc và dân tộc Việt Nam vào để mất đất liền, mất biển cả và nằm dưới sự thống trị của bọn bành trướng Trung Quốc môt lần nữa.Con đường chúng ta phải đi trong tương lai cũng không phải là con đường sống bám vào ngoại bang tư bản như trong thời gian qua của miền Nam Viêt Nam, để rồi mất nước và hơn 3 triệu người phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún ,sống một cuộc đời lưu vong như hiện tại.Con đường chúng ta đi ngày mai ,dứt khoát không phải là đoạn đường mà chúng ta đã đi trong 35 năm qua ở hải ngoại.Một chặng đường đầy mồ hôi,nước mắt , dò dẫm,cay đắng, tủi nhục, ,lường gạt, chia rẽ , xào xáo và không có định hướng,tuy nhiên có thành công trên một vài phương diện. Một chặng đường do chính sức lao động và khả năng của chúng ta và các thành viên trong gia đình kiến tạo nên., không nhờ cậy vào bất cứ nguồn tài lực hay thế lực nào yểm trợ.Do đó chúng ta có quyền hãnh diện,hiên ngang tiến bước hay dậm chân tại chỗ là tuỳ quyền chúng ta.Nhưng chưa phải là con đường mọi người mong ước.
Con đường chúng ta sắp đi qua phải là một con đường đầy hy vọng, môt con đường đưa đất nước thoát khỏi gông cùm cộng sản, đưa nhân dân thoát khỏi chậm tiến lạc hậu .Môt con đường mà mọi người dân hằng ao ước làm rạng rỡ tổ tiên. Một con đường mọi người dân trong và ngoài nước tay trong tay, lòng cùng lòng, muôn người như một, trên kính dưới nhường,quyết tâm xây dựng một nước Việt Nam văn minh và tiến bộ, làm nở mặt nở mày con Hồng cháu Lạc.Một nước Việt Nam vẹn toàn lãnh thổ của cha Ông để lại.Một nước Việt Nam hoàn toàn Việt Nam không một chủ thuyết ngoại lai nào ảnh hưởng tới. Muốn được như thế ngay từ bây giờ,các cộng đồng người Việt Nam ở hải ngoại phải chấn chỉnh lại tổ chức cho thật hoàn hảo hầu thực hiện giấc mơ VIỆT NAM MINH CHÂU TRỜI ĐÔNG.
Nước Việt Nam trong tương lai phải được xây dựng bằng sức mạnh toàn dân tộc chứ không thể do một dòng dõi hay do môt đảng phái chính trị.Guồng máy lãnh đạo phải được bầu chọn một cách minh bạch qua cuộc phổ thông đầu phiếu.Những người được bầu chọn phải là những người có khả năng,có thiện tâm thiện chí hết lòng vì dân vì nước. Đây là một điều mong ước cấp thiết nhất của toàn dân.
Ở quốc nội,thần tượng Hồ chí Minh sụp đổ vì những sự thật phũ phàng đã bị phanh phui.Tập đoàn Hồ chí Minh không còn cơ sở để thần thánh hoá cá nhân HCM và tiếp tục lừa dối đồng bào được nữa. Đảng cộng sản Việt Nam đã hiện nguyên hình là một đảng tay sai của cộng sản quốc tế,mà thủ phủ là Liên sô sụp đổ hoàn toàn. Đảng cộng sản Việt Nam rõ ràng là một đảng ăn cướp, phản dân hại nước.Tàn ác với đồng bào hung hãn với trí thức trong nước và,khiếp nhược đối với Trung Quốc. Đảng cộng sản Việt Nam theo chủ thuyết TAM VÔ ( vô gia đình,vô tổ quốc và vô tôn giáo ) cho nên đã thẳng tay đàn áp,khống chế các tổ chức tôn giáo chân chính có giáo điều chặt chẽ,thành lập các giáo hội quốc doanh khuynh loát niềm tin tín đồ và lường gạt dư luận thế giới. Đồng bào trong nước thấy rõ bộ mặt của đảng cộng sản Việt Nam nên họ đã bắt đầu không sợ tù tội,không sợ súng đạn , không sợ khủng bố;họ bày tỏ thái độ. Đó là dấu hiệu báo tử của chế độ. Dân chúng Việt Nam đã chán ghét và căm thù bọn lãnh đạo trong nước hơn ai hết.Không chỉ dân chúng khinh ghét bọn lãnh đạo mà ngay chính những đảng viên kỳ cựu của cộng sản cũng phải cay đắng thốt lên” chính đảng viên bóc lột mính,chính đồng chí mình đàn áp ,khống chế mình.Cho nên càng cao niên,càng
trong sáng,càng xót xa,cay đắng “.Thật đáng thương cho những người cộng sản lầm đường lạc lối,giờ này còn u mê vì chút danh lợi,Thật đáng nguyền rủa cho những kẻ “ đội lốt quốc gia,thờ ma cộng sản “đang nai lưng dọn bãi phóng uế để mưu cầu một chút lợi lộc tại hải ngoại. Đồng bào quốc nội hãy can đảm lên vấn đề sinh tồn của dân tộc đang nằm trong tay đồng bào.Dân tộc Việt Nam phải tự giải quyết lấy vấn đề sinh tồn của mình. Đồng bào hải ngoại chỉ có thể trợ giúp được trên một vài phương diện mà thôi.
35 năm qua,khối người Việt Tỵ nạn cộng sản ở ngoại quốc đã là một lực lượng đối lập rất có trọng lượng và có một ảnh hưởng vô cùng quan trọng đối với quốc nội, nhưng chúng ta đã không biết tận dụng khả năng đó,để tạo thành một vũ khí hầu xoay chuyển thế cờ trong nước.Vì tình quyến luyến gia đình, nỗi nhớ quê cha đất tổ,một phần vì tính khoe khoang, chúng ta đã coi nhẹ giá trị đồng tiền, không lưu tâm đến mãnh lực của kim tiền,nên chúng ta đã cho không và biếu không từ 4 đến 10 tỷ đô la suốt 35 năm qua,cho một chế độ bạo tàn phản dân hại nước, một cách vô tư mà không đòi hỏi một điều kiện nào cả.Bạo quyền đã sống nhờ những đồng tiền của chúng ta gửi về và nay họ đã có nanh có vuốt, chúng vươn ra hải ngoại phá nát sinh hoạt của chúng ta. Chúng ta không thể quên một quá khứ đau buồn chỉ vì 300 triệu tiền viện trợ, chính quyền Mỹ đã giết chết nền Đệ nhị cộng hoà Việt Nam và chúng ta phải sống lưu vong thế này. Đừng bao giờ quên sức mạnh của đồng tiền, vì tiền là một vũ khí vạn năng đấy.
Với đồng tiền người Việt ở hải ngoại gửi về hằng năm, cộng với tiền viện trợ nhân đạo của các nước tự do,bạo quyền đã củng cố thể chế chính trị đôc tài đảng trị và lạc hậu.
Chúng bóp nghẹt mọi đòi hỏi của người dân trong nước.Chính phủ và đảng lãnh đạo tự tung tự tác, bán đất dâng biển cho Trung Quốc một cách thoải mái.Các cơ quan đầu tỉnh tự do cho ngoại quốc thuê bao đất đầu nguồn, gây ảnh hưởng đến vấn đề an ninh và môi trường.Nói chung nguồn ngoại tệ ở hải ngoại gửi về phải có điều kiện cải thiện sinh hoạt chính trị quốc nội.Chúng ta ở hải ngoại phải tiếp tay với người dân trong nước cứu lấy quê hương.Chúng ta không thể thờ ơ tiếp tay cho bạơ quyền ,đàn áp đồng bào bằng tiền bạc của chúng ta gửi về.Chúng ta có tội với tổ quốc khi chúng ta tiếp tế phương tiện cho bạo quyền dày xéo quê hương và đàn áp nhân dân.Hãy ngưng gửi tiền về Việt Nam, đó là biện pháp hữu hiệu nhất để giải thể chế độ cộng sản.Nếu chúng ta có muốn gửi tiền về Việt Nam thì chúng ta phải có biện pháp, ép buộc theo những điều kiên cải thiện tư do dân chủ, nhân quyền và tôn giáo trong nước.Chúng ta phải đồng một lòng thực hiện kế hoạch đó.Nếu chúng ta muốn có ngày trở về mái nhà xưa.
Chúng ta đang sinh sống tại những quốc gia tự do,không ai có quyền bắt người khác phải theo ý kiến của mình. Đó là điều hợp lý.Nhưng đối với hoàn cảnh của người tỵ nạn cộng sản Việt Nam thì khác.Nếu nhà cầm quyền Việt Nam biết lo cho dân và bảo vệ giang sơn đất tổ thì tiền của chúng ta gửi về cũng còn có ý nghĩa.Ngược lại bọn cầm quyền không lo cho dân mà còn bóc lột dân một cách tàn nhẫn,cướp của dân làm giầu một cách trắng trợn,bán đất bán biển cho Trung Quốc,kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, thì những đồng tiền chúng ta gửi về vô tình đã giúp phương tiện cho bọn cầm quyền đàn áp nhân dân.Có người cho rằng tiền gửi về nuôi sống thân nhân. Đúng.Nhưng thân nhân phải đổi đô la thành tiền Hồ, đâu có giá trị.Mãnh lực của đồng đô la đã giúp cho bọn cầm quyền có nguồn ngọai tệ để trang trải nợ chiến tranh và giao thương với bên ngoài.Chúng ta đều biết điều đó.Nhưng chúng ta chưa thống nhất tư tưởng và hành động cụ thể để tạo áp lực với nhà cầm quyền Việt Nam, vì ở nước ngoài chúng ta chưa có tổ chức chặt chẽ.Các tổ chức cộng đồng chưa được mọi người đồng lòng công nhận, nên chưa có một quyền hạn gì có thể làm cho mọi người phải nghe theo,ngoại trừ những lần kêu gọi biểu tình chống cộng Ban Đại diện cộng đồng là một tổ chức thiện nguyện và tình nguyện xung phong ra gánh vác cộng đồng ,không một ràng buộc nhưng có một đòi hỏi tinh thần là ý nguyện phục vụ cho lợi ích chung cho nên phải biết hy sinh, nhẫn nhục và phải có khả năng.Tài đức cũng là hai yếu tố cần thiết đối với những ai muốn giúp cộng đồng. Cộng đồng không phải là nơi kiếm danh,kiếm lợi (đôi khi cũng có kẻ mua chuộc ) cho nên khi thấy có khả năng hãy xung phong ra gánh vác công việc,còn bằng không nên nằm nhà, đừng ra mà phá hôi làm hư đại sự !
Bây giờ là lúc chúng ta phải suy nghĩ lại và phải hình thành một cơ chế cộng đồng hữu hiệu cho tương lai. Cơ chế này không những hoạt động hữu hiệu hiện tại nơi các quốc gia cư ngụ mà còn là những tiểu đảo trong tổng thể nước Việt Nam tương lai.Nếu tổ chức được như thế thì mỗi cộng đồng sẽ là một tiểu Việt Nam,chúng ta có thể phát huy hết tiềm năng của mọi người trong nhiều lãnh vực.Duy trì được những phong tục tập quán hay đẹp.Ngay bây giờ chúng ta tự hỏi: Nếu sau này đất nước không còn cộng sản chúng ta có kéo nhau về sinh sống tại Việt Nam hay không ? Dám chắc rằng nhiều người thế hệ thứ nhất sẽ không về hay không kịp về đâu !Một khi chúng ta đã không lũ lượt kéo nhau về sống tại quê cha đất tổ được vì nhiều lý do thì chúng ta phải tổ chức cộng đồng của chúng ta như thế nào để đừng bị đồng hoá với người bản xứ.Sắc thái của cộng đồng Việt Nam phải được duy trì và bảo tồn.Một điều vô cùng quan trọng là duy trì tiếng Việt cho lưu loát trong các thế hệ tương lai. Đây là một điều rất đáng ưu tư.Tiếng Việt còn thì cộng đồng mới tồn tại.Cộng đồng tồn tại mà tiếng Việt không nói được thì cũng như không !Gốc Việt chỉ còn trên giấy tờ mà thôi! Các thế hệ kế thừa phải lưu ý điều này. Đừng bao giờ sao lãng.
Nội bộ các hội đoàn phải đoàn kết thì tổ chức cộng đồng mới đoàn kết được.Các hội đoàn chưa đoàn kết thì làm sao đòi hỏi cộng đồng đoàn kết !!!.
Dân Việt Nam có truyền thống rất hiếu học,rất thông minh,lanh lẹ nhưng rất vị kỷ nên khó kết hợp để đưa đến một tinh thần Diên Hồng lâu dài.Hãy học lấy kinh nghiệm đau thương đó mà xây dựng tương lai cho tươi sáng.
• Thế hệ trẻ trong nước đã nhận thấy những trơ trẽn,dối trá,bất nhân bất nghĩa của chế độ cộng sản hãy mạnh dạn đứng lên đào lỗ chôn cái chế độ đó.
• Thế hệ trẻ ở hải ngoại đã học hỏi được những tiến bộ,trên thế giới hãy tiếp tay với thế hệ trẻ trong nước xây dựng lại một nước Việt Nam với đầy đủ giá trị 4000 năm văn hiến.Khối người trẻ ở hải ngoại tạo được nhiều thành quả tốt đẹp trên mọi phương diện.Khối người này là một nguồn tài nguyên quý báu của quê huơng sau khi chế độ cộng sản bị giải thể và tự do dân chủ được lập lại.Thế hệ trẻ ở hải ngoại phần đông đều là con cháu của thế hệ cha ông phải bỏ nước ra đi vì thảm họa cộng sản,nguyện ước quang phục quê hương chưa toại nguyện thì các hậu duệ phải thực hiện nguyện ước đó.Chỉ có các thế hệ trẻ mới cứu nổi quê hương mà thôi.Thế hệ trẻ đã tỏa ánh hào quang ra khắp năm châu bốn bể, phải được hội tụ về quê hương, sau khi chế độ cộng sản bị giải thể, để khơi dậy khí thế hào hùng của dân tộc lập một trang sử mới, lập một kỷ nguyên mới cho dân tộc Việt Nam.
• Thế hệ có liên quan mật thiết với cuộc chiến ở hải ngoại hãy dẹp bỏ mọi tỵ hiềm,
ganh ghét,láu cá,tự tôn,kiêu căng, nêu gương đoàn kết cho thế hệ trẻ noi theo. Đoàn kết bằng những hành động cụ thể chứ đừng bằng lời nói suông.
• Trong 10 hay 15 năm nữa, ở trong nước cũng như ở hải ngoại thế hệ có liên hệ mật thiết với cuộc chiến sẽ đi vào quên lãng và ảnh hưởng ý thức hệ cũng lạt phai theo thời gian.Thế hệ trẻ trong và ngoài nước có diễm phúc hưởng không khí thanh bình hãy vận dụng những kiến thức tiến bộ học hỏi được, cộng với tinh thần dân tộc nên cùng nhau xây dựng một nước Việt Nam THANH BÌNH THỊNH TRỊ
Muốn được như thế các bạn trẻ phải ĐOÀN KẾT CHẶT CHẼ, CHẤP NHẬN ĐỐI LẬP,CHỈ TRÍCH,THEO CHẾ ĐỘ ĐA ĐẢNG VÀ PHỤC VỤ ĐẤT NƯỚC THEO TỪNG GÓC ĐỘ CHUYÊN MÔN CỦA MÌNH.Có như thế đất nước mới có cơ hội thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.
• Cộng đồng hải ngoại,tuy không trực tiếp điều hành đất nước nhưng phải có những thái độ phê phán quyết liệt và tạo sức ép cùng góp những ý kiến xây dựng cụ thể, hợp tình và hợp lý. Đồng thời cũng phải chấn chỉnh lại tổ chức để thích hợp với những tiến bộ của quốc gia sở tại.Các tổ chức nên ĐOÀN KẾT- CHẤP NHẬN PHÊ BÌNH- PHỤC THIỆN – CÓ TINH THẦN XÂY DỰNG- QUẢNG ĐẠI- TÔN TRỌNG SỤ THẬT – KHÔNG CHỤP MŨ.
Con đường chúng ta đi trong những ngày đầu của một năm mới đầy sức sống của một THẦN HỔ sẽ khơi dậy trong lòng mỗi con dân nước Việt một tinh thần dân tộc cao độ,một tình yêu nước nồng nàn.Lửa của tình yêu đất nước hừng hực sẽ thiêu rụi mọi thường tình như ích kỷ,tỵ hiềm,hám danh hám lợi,tánh hồ đồ để mang lại một bầu không khí thanh bình cho cộng đồng.
Chỉ có tấm lòng yêu nước tha thiết của mọi người dân mới đủ sức mạnh cứu được quốc gia dân tộc và là ngọn sóng thần đập tan mọi trở ngại trong công cuộc xây dựng lại quê hương.Chúng tôi tha thiết kêu gọi mọi người đừng thờ ơ với vận mệnh của đất nước nữa.Hãy mau mau đòan kết lại. Đất nước đã lâm nguy rồi !!!
Phạm hữu Sơn
>> Xem Tiếp!
CON ĐƯỜNG CHÚNG TA ĐI.
Con đường chúng ta đi trong những ngày sắp tới,chắc chắn không thể là con đường bi đát mà đảng cộng sản đang đưa tổ quốc và dân tộc Việt Nam vào để mất đất liền, mất biển cả và nằm dưới sự thống trị của bọn bành trướng Trung Quốc môt lần nữa.Con đường chúng ta phải đi trong tương lai cũng không phải là con đường sống bám vào ngoại bang tư bản như trong thời gian qua của miền Nam Viêt Nam, để rồi mất nước và hơn 3 triệu người phải rời bỏ nơi chôn nhau cắt rún ,sống một cuộc đời lưu vong như hiện tại.Con đường chúng ta đi ngày mai ,dứt khoát không phải là đoạn đường mà chúng ta đã đi trong 35 năm qua ở hải ngoại.Một chặng đường đầy mồ hôi,nước mắt , dò dẫm,cay đắng, tủi nhục, ,lường gạt, chia rẽ , xào xáo và không có định hướng,tuy nhiên có thành công trên một vài phương diện. Một chặng đường do chính sức lao động và khả năng của chúng ta và các thành viên trong gia đình kiến tạo nên., không nhờ cậy vào bất cứ nguồn tài lực hay thế lực nào yểm trợ.Do đó chúng ta có quyền hãnh diện,hiên ngang tiến bước hay dậm chân tại chỗ là tuỳ quyền chúng ta.Nhưng chưa phải là con đường mọi người mong ước.
Con đường chúng ta sắp đi qua phải là một con đường đầy hy vọng, môt con đường đưa đất nước thoát khỏi gông cùm cộng sản, đưa nhân dân thoát khỏi chậm tiến lạc hậu .Môt con đường mà mọi người dân hằng ao ước làm rạng rỡ tổ tiên. Một con đường mọi người dân trong và ngoài nước tay trong tay, lòng cùng lòng, muôn người như một, trên kính dưới nhường,quyết tâm xây dựng một nước Việt Nam văn minh và tiến bộ, làm nở mặt nở mày con Hồng cháu Lạc.Một nước Việt Nam vẹn toàn lãnh thổ của cha Ông để lại.Một nước Việt Nam hoàn toàn Việt Nam không một chủ thuyết ngoại lai nào ảnh hưởng tới. Muốn được như thế ngay từ bây giờ,các cộng đồng người Việt Nam ở hải ngoại phải chấn chỉnh lại tổ chức cho thật hoàn hảo hầu thực hiện giấc mơ VIỆT NAM MINH CHÂU TRỜI ĐÔNG.
Nước Việt Nam trong tương lai phải được xây dựng bằng sức mạnh toàn dân tộc chứ không thể do một dòng dõi hay do môt đảng phái chính trị.Guồng máy lãnh đạo phải được bầu chọn một cách minh bạch qua cuộc phổ thông đầu phiếu.Những người được bầu chọn phải là những người có khả năng,có thiện tâm thiện chí hết lòng vì dân vì nước. Đây là một điều mong ước cấp thiết nhất của toàn dân.
Ở quốc nội,thần tượng Hồ chí Minh sụp đổ vì những sự thật phũ phàng đã bị phanh phui.Tập đoàn Hồ chí Minh không còn cơ sở để thần thánh hoá cá nhân HCM và tiếp tục lừa dối đồng bào được nữa. Đảng cộng sản Việt Nam đã hiện nguyên hình là một đảng tay sai của cộng sản quốc tế,mà thủ phủ là Liên sô sụp đổ hoàn toàn. Đảng cộng sản Việt Nam rõ ràng là một đảng ăn cướp, phản dân hại nước.Tàn ác với đồng bào hung hãn với trí thức trong nước và,khiếp nhược đối với Trung Quốc. Đảng cộng sản Việt Nam theo chủ thuyết TAM VÔ ( vô gia đình,vô tổ quốc và vô tôn giáo ) cho nên đã thẳng tay đàn áp,khống chế các tổ chức tôn giáo chân chính có giáo điều chặt chẽ,thành lập các giáo hội quốc doanh khuynh loát niềm tin tín đồ và lường gạt dư luận thế giới. Đồng bào trong nước thấy rõ bộ mặt của đảng cộng sản Việt Nam nên họ đã bắt đầu không sợ tù tội,không sợ súng đạn , không sợ khủng bố;họ bày tỏ thái độ. Đó là dấu hiệu báo tử của chế độ. Dân chúng Việt Nam đã chán ghét và căm thù bọn lãnh đạo trong nước hơn ai hết.Không chỉ dân chúng khinh ghét bọn lãnh đạo mà ngay chính những đảng viên kỳ cựu của cộng sản cũng phải cay đắng thốt lên” chính đảng viên bóc lột mính,chính đồng chí mình đàn áp ,khống chế mình.Cho nên càng cao niên,càng
trong sáng,càng xót xa,cay đắng “.Thật đáng thương cho những người cộng sản lầm đường lạc lối,giờ này còn u mê vì chút danh lợi,Thật đáng nguyền rủa cho những kẻ “ đội lốt quốc gia,thờ ma cộng sản “đang nai lưng dọn bãi phóng uế để mưu cầu một chút lợi lộc tại hải ngoại. Đồng bào quốc nội hãy can đảm lên vấn đề sinh tồn của dân tộc đang nằm trong tay đồng bào.Dân tộc Việt Nam phải tự giải quyết lấy vấn đề sinh tồn của mình. Đồng bào hải ngoại chỉ có thể trợ giúp được trên một vài phương diện mà thôi.
35 năm qua,khối người Việt Tỵ nạn cộng sản ở ngoại quốc đã là một lực lượng đối lập rất có trọng lượng và có một ảnh hưởng vô cùng quan trọng đối với quốc nội, nhưng chúng ta đã không biết tận dụng khả năng đó,để tạo thành một vũ khí hầu xoay chuyển thế cờ trong nước.Vì tình quyến luyến gia đình, nỗi nhớ quê cha đất tổ,một phần vì tính khoe khoang, chúng ta đã coi nhẹ giá trị đồng tiền, không lưu tâm đến mãnh lực của kim tiền,nên chúng ta đã cho không và biếu không từ 4 đến 10 tỷ đô la suốt 35 năm qua,cho một chế độ bạo tàn phản dân hại nước, một cách vô tư mà không đòi hỏi một điều kiện nào cả.Bạo quyền đã sống nhờ những đồng tiền của chúng ta gửi về và nay họ đã có nanh có vuốt, chúng vươn ra hải ngoại phá nát sinh hoạt của chúng ta. Chúng ta không thể quên một quá khứ đau buồn chỉ vì 300 triệu tiền viện trợ, chính quyền Mỹ đã giết chết nền Đệ nhị cộng hoà Việt Nam và chúng ta phải sống lưu vong thế này. Đừng bao giờ quên sức mạnh của đồng tiền, vì tiền là một vũ khí vạn năng đấy.
Với đồng tiền người Việt ở hải ngoại gửi về hằng năm, cộng với tiền viện trợ nhân đạo của các nước tự do,bạo quyền đã củng cố thể chế chính trị đôc tài đảng trị và lạc hậu.
Chúng bóp nghẹt mọi đòi hỏi của người dân trong nước.Chính phủ và đảng lãnh đạo tự tung tự tác, bán đất dâng biển cho Trung Quốc một cách thoải mái.Các cơ quan đầu tỉnh tự do cho ngoại quốc thuê bao đất đầu nguồn, gây ảnh hưởng đến vấn đề an ninh và môi trường.Nói chung nguồn ngoại tệ ở hải ngoại gửi về phải có điều kiện cải thiện sinh hoạt chính trị quốc nội.Chúng ta ở hải ngoại phải tiếp tay với người dân trong nước cứu lấy quê hương.Chúng ta không thể thờ ơ tiếp tay cho bạơ quyền ,đàn áp đồng bào bằng tiền bạc của chúng ta gửi về.Chúng ta có tội với tổ quốc khi chúng ta tiếp tế phương tiện cho bạo quyền dày xéo quê hương và đàn áp nhân dân.Hãy ngưng gửi tiền về Việt Nam, đó là biện pháp hữu hiệu nhất để giải thể chế độ cộng sản.Nếu chúng ta có muốn gửi tiền về Việt Nam thì chúng ta phải có biện pháp, ép buộc theo những điều kiên cải thiện tư do dân chủ, nhân quyền và tôn giáo trong nước.Chúng ta phải đồng một lòng thực hiện kế hoạch đó.Nếu chúng ta muốn có ngày trở về mái nhà xưa.
Chúng ta đang sinh sống tại những quốc gia tự do,không ai có quyền bắt người khác phải theo ý kiến của mình. Đó là điều hợp lý.Nhưng đối với hoàn cảnh của người tỵ nạn cộng sản Việt Nam thì khác.Nếu nhà cầm quyền Việt Nam biết lo cho dân và bảo vệ giang sơn đất tổ thì tiền của chúng ta gửi về cũng còn có ý nghĩa.Ngược lại bọn cầm quyền không lo cho dân mà còn bóc lột dân một cách tàn nhẫn,cướp của dân làm giầu một cách trắng trợn,bán đất bán biển cho Trung Quốc,kẻ thù truyền kiếp của dân tộc, thì những đồng tiền chúng ta gửi về vô tình đã giúp phương tiện cho bọn cầm quyền đàn áp nhân dân.Có người cho rằng tiền gửi về nuôi sống thân nhân. Đúng.Nhưng thân nhân phải đổi đô la thành tiền Hồ, đâu có giá trị.Mãnh lực của đồng đô la đã giúp cho bọn cầm quyền có nguồn ngọai tệ để trang trải nợ chiến tranh và giao thương với bên ngoài.Chúng ta đều biết điều đó.Nhưng chúng ta chưa thống nhất tư tưởng và hành động cụ thể để tạo áp lực với nhà cầm quyền Việt Nam, vì ở nước ngoài chúng ta chưa có tổ chức chặt chẽ.Các tổ chức cộng đồng chưa được mọi người đồng lòng công nhận, nên chưa có một quyền hạn gì có thể làm cho mọi người phải nghe theo,ngoại trừ những lần kêu gọi biểu tình chống cộng Ban Đại diện cộng đồng là một tổ chức thiện nguyện và tình nguyện xung phong ra gánh vác cộng đồng ,không một ràng buộc nhưng có một đòi hỏi tinh thần là ý nguyện phục vụ cho lợi ích chung cho nên phải biết hy sinh, nhẫn nhục và phải có khả năng.Tài đức cũng là hai yếu tố cần thiết đối với những ai muốn giúp cộng đồng. Cộng đồng không phải là nơi kiếm danh,kiếm lợi (đôi khi cũng có kẻ mua chuộc ) cho nên khi thấy có khả năng hãy xung phong ra gánh vác công việc,còn bằng không nên nằm nhà, đừng ra mà phá hôi làm hư đại sự !
Bây giờ là lúc chúng ta phải suy nghĩ lại và phải hình thành một cơ chế cộng đồng hữu hiệu cho tương lai. Cơ chế này không những hoạt động hữu hiệu hiện tại nơi các quốc gia cư ngụ mà còn là những tiểu đảo trong tổng thể nước Việt Nam tương lai.Nếu tổ chức được như thế thì mỗi cộng đồng sẽ là một tiểu Việt Nam,chúng ta có thể phát huy hết tiềm năng của mọi người trong nhiều lãnh vực.Duy trì được những phong tục tập quán hay đẹp.Ngay bây giờ chúng ta tự hỏi: Nếu sau này đất nước không còn cộng sản chúng ta có kéo nhau về sinh sống tại Việt Nam hay không ? Dám chắc rằng nhiều người thế hệ thứ nhất sẽ không về hay không kịp về đâu !Một khi chúng ta đã không lũ lượt kéo nhau về sống tại quê cha đất tổ được vì nhiều lý do thì chúng ta phải tổ chức cộng đồng của chúng ta như thế nào để đừng bị đồng hoá với người bản xứ.Sắc thái của cộng đồng Việt Nam phải được duy trì và bảo tồn.Một điều vô cùng quan trọng là duy trì tiếng Việt cho lưu loát trong các thế hệ tương lai. Đây là một điều rất đáng ưu tư.Tiếng Việt còn thì cộng đồng mới tồn tại.Cộng đồng tồn tại mà tiếng Việt không nói được thì cũng như không !Gốc Việt chỉ còn trên giấy tờ mà thôi! Các thế hệ kế thừa phải lưu ý điều này. Đừng bao giờ sao lãng.
Nội bộ các hội đoàn phải đoàn kết thì tổ chức cộng đồng mới đoàn kết được.Các hội đoàn chưa đoàn kết thì làm sao đòi hỏi cộng đồng đoàn kết !!!.
Dân Việt Nam có truyền thống rất hiếu học,rất thông minh,lanh lẹ nhưng rất vị kỷ nên khó kết hợp để đưa đến một tinh thần Diên Hồng lâu dài.Hãy học lấy kinh nghiệm đau thương đó mà xây dựng tương lai cho tươi sáng.
• Thế hệ trẻ trong nước đã nhận thấy những trơ trẽn,dối trá,bất nhân bất nghĩa của chế độ cộng sản hãy mạnh dạn đứng lên đào lỗ chôn cái chế độ đó.
• Thế hệ trẻ ở hải ngoại đã học hỏi được những tiến bộ,trên thế giới hãy tiếp tay với thế hệ trẻ trong nước xây dựng lại một nước Việt Nam với đầy đủ giá trị 4000 năm văn hiến.Khối người trẻ ở hải ngoại tạo được nhiều thành quả tốt đẹp trên mọi phương diện.Khối người này là một nguồn tài nguyên quý báu của quê huơng sau khi chế độ cộng sản bị giải thể và tự do dân chủ được lập lại.Thế hệ trẻ ở hải ngoại phần đông đều là con cháu của thế hệ cha ông phải bỏ nước ra đi vì thảm họa cộng sản,nguyện ước quang phục quê hương chưa toại nguyện thì các hậu duệ phải thực hiện nguyện ước đó.Chỉ có các thế hệ trẻ mới cứu nổi quê hương mà thôi.Thế hệ trẻ đã tỏa ánh hào quang ra khắp năm châu bốn bể, phải được hội tụ về quê hương, sau khi chế độ cộng sản bị giải thể, để khơi dậy khí thế hào hùng của dân tộc lập một trang sử mới, lập một kỷ nguyên mới cho dân tộc Việt Nam.
• Thế hệ có liên quan mật thiết với cuộc chiến ở hải ngoại hãy dẹp bỏ mọi tỵ hiềm,
ganh ghét,láu cá,tự tôn,kiêu căng, nêu gương đoàn kết cho thế hệ trẻ noi theo. Đoàn kết bằng những hành động cụ thể chứ đừng bằng lời nói suông.
• Trong 10 hay 15 năm nữa, ở trong nước cũng như ở hải ngoại thế hệ có liên hệ mật thiết với cuộc chiến sẽ đi vào quên lãng và ảnh hưởng ý thức hệ cũng lạt phai theo thời gian.Thế hệ trẻ trong và ngoài nước có diễm phúc hưởng không khí thanh bình hãy vận dụng những kiến thức tiến bộ học hỏi được, cộng với tinh thần dân tộc nên cùng nhau xây dựng một nước Việt Nam THANH BÌNH THỊNH TRỊ
Muốn được như thế các bạn trẻ phải ĐOÀN KẾT CHẶT CHẼ, CHẤP NHẬN ĐỐI LẬP,CHỈ TRÍCH,THEO CHẾ ĐỘ ĐA ĐẢNG VÀ PHỤC VỤ ĐẤT NƯỚC THEO TỪNG GÓC ĐỘ CHUYÊN MÔN CỦA MÌNH.Có như thế đất nước mới có cơ hội thay đổi theo chiều hướng tốt đẹp.
• Cộng đồng hải ngoại,tuy không trực tiếp điều hành đất nước nhưng phải có những thái độ phê phán quyết liệt và tạo sức ép cùng góp những ý kiến xây dựng cụ thể, hợp tình và hợp lý. Đồng thời cũng phải chấn chỉnh lại tổ chức để thích hợp với những tiến bộ của quốc gia sở tại.Các tổ chức nên ĐOÀN KẾT- CHẤP NHẬN PHÊ BÌNH- PHỤC THIỆN – CÓ TINH THẦN XÂY DỰNG- QUẢNG ĐẠI- TÔN TRỌNG SỤ THẬT – KHÔNG CHỤP MŨ.
Con đường chúng ta đi trong những ngày đầu của một năm mới đầy sức sống của một THẦN HỔ sẽ khơi dậy trong lòng mỗi con dân nước Việt một tinh thần dân tộc cao độ,một tình yêu nước nồng nàn.Lửa của tình yêu đất nước hừng hực sẽ thiêu rụi mọi thường tình như ích kỷ,tỵ hiềm,hám danh hám lợi,tánh hồ đồ để mang lại một bầu không khí thanh bình cho cộng đồng.
Chỉ có tấm lòng yêu nước tha thiết của mọi người dân mới đủ sức mạnh cứu được quốc gia dân tộc và là ngọn sóng thần đập tan mọi trở ngại trong công cuộc xây dựng lại quê hương.Chúng tôi tha thiết kêu gọi mọi người đừng thờ ơ với vận mệnh của đất nước nữa.Hãy mau mau đòan kết lại. Đất nước đã lâm nguy rồi !!!
Phạm hữu Sơn
>> Xem Tiếp!
Subscribe to:
Posts (Atom)