Ngày 25 tháng 2 năm 2009
H,
Hôm qua, 24/2/2010, phóng viên Nam Nguyên của đài RFA loan đi bản tin nói rằng: “Như một tín hiệu chính trị khác thường, Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng nhân gặp gỡ báo chí đầu xuân 23/2 ở Hà Nội đã tuyên bố: ‘báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền’.” và cho biết thêm là: “cách đây chưa tới một năm, tờ báo Du Lịch bị đình bản vì đã đi trước đội hình, thực hiện những điều mà Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng vừa đưa ra với báo chí. Người phụ trách Báo Du Lịch là Phó Tổng Biên Tập Nguyễn Trung Dân bị rút thẻ nhà báo, đình chỉ công tác, mấy chục biên tập viên, phóng viên và nhân viên tòa soạn mất việc làm”.
Nam Nguyên cũng cho biết thêm là: “là tâm tình của ngư Hai bài báo dẫn tới trừng phạt báo Du Lịch, thứ nhất bài ‘Tản mạn đảo xa’... ời viết, đề cao lòng yêu nước của thanh niên sinh viên TP.HCM trong cuộc biểu tình phản đối Trung Quốc lấn chiếm Hoàng Sa và Trường Sa của Việt Nam. Thứ hai là kịch thơ ‘Hận Nam Quan’ của thi sĩ Hoàng Cầm... nói về lòng yêu nước của hàn lâm học sĩ Nguyễn Phi Khanh (1355-1429) thân phụ của Nguyễn Trãi. Năm 1407 cùng vua tôi nhà Hồ chống giặc Minh xâm lược, Nguyễn Phi Khanh bị bắt giải sang Tàu, Nguyễn Trãi khóc theo cha tới ải Nam Quan. Nguyễn Phi Khanh dặn con quay về Thăng Long nuôi chí diệt thù. Sau này Nguyễn Trãi phò Lê Lợi đánh bại quân Minh”.
Trước đó, cũng từ đài RFA, ngày 17/2/2010, phóng viên Thanh Quang cũng cho biết: “Hai nhà báo Nguyễn Việt Chiến và Nguyễn Văn Hải bị bắt vì đưa tin vụ PMU 18”
Nói tới chuyện báo chí ở Việt Nam Ủy Ban Bảo Vệ Ký Giả CPJ đã “cảnh báo rằng, trong năm qua, nhiều phóng viên và bloggers phổ biến quan điểm của họ, nhất là có nội dung chỉ trích mối quan hệ Việt-Trung, đều bị Hà Nội sách nhiễu, thẩm vấn, bỏ tù”. Ủy ban này nhấn mạnh: “Mới đây nhất là trường hợp blogger trẻ tuổi Phạm Thanh Nghiên, đã gây xúc động thế giới sau khi cô bị án tù 4 năm cộng thêm 3 năm quản chế chỉ vì bài viết của cô trên mạng chỉ trích viên chức địa phương bỏ túi những khoản tiền giúp gia đình ngư dân bị Trung Quốc [TQ] bắn chết hồi năm 2007, và việc cô trả lời phỏng vấn các đài nước ngoài”.
CPJ dẫn chứng một số trường hợp, chẳng hạn như hồi tháng 8 năm ngoái, blogger “Người Buôn Gió”, tức nhà báo Bùi Thanh Hiếu, bị giam giữ, các máy điện toán và cả tư trang của ông bị tịch thu vì ông viết những bài chỉ trích liên quan cuộc tranh chấp lãnh thổ giữa VN và TQ, cũng như những vụ tước đoạt đất đai của Giáo hội Công Giáo tại VN. Bản phúc trình của CPJ cũng đề cập đến trường hợp blogger “Trang Ridiculous”, tức phóng viên Phạm Ðoan Trang của báo mạng VietnamNet, bị Hà Nội gán tội vi phạm luật an ninh quốc gia cũng vì đề cập tới vấn đề tranh chấp lãnh thổ giữa VN và TQ. Rồi vụ blogger “Mẹ Nấm” Nguyễn Ngọc Như Quỳnh gặp rắc rối tương tự vì những bài cũng liên quan mối quan hệ Việt-Trung, kể cả vấn đề Bauxite Tây Nguyên. Hay vụ blogger Bút Thép từng bị công an giam giữ cũng vì dám đụng tới mối quan hệ “tế nhị” Việt-Trung, nhất là việc anh mặc áo thun in dòng chữ “Hoàng Sa và Trường Sa là của VN”. Hồi tháng Năm năm ngoái, tổ chức CPJ xếp VN là một trong 10 nước đàn áp tự do báo chí tồi tệ nhất, dựa trên việc VN gia tăng đàn áp bloggers, tiếp tục giam giữ blogger Ðiếu Cày Nguyễn Văn Hải. Bản phúc trình không quên đề cập tới việc hồi tháng 8 năm ngoái, một trong những dịch vụ được nhiều bloggers sử dụng nhất là Yahoo 360 bị đóng cửa, hoặc mạng xã hội ăn khách Facebook không truy cập được hồi cuối năm qua.
Xa hơn nữa, thời Tổng Bí thư Nguyễn văn Linh cởi trói cho báo chí thì nhà báo Kim Hạnh, Tổng biên tập của tờ Tuổi Trẻ đã viết một bài bút ký miêu tả tệ sùng bái cá nhân ở Bắc Triều Tiên đối với lãnh tụ Kim Nhật Thành, báo vừa phát hành thì Bắc Triều Tiên lập tức gửi công hàm phản đối Việt Nam bôi nhọ lãnh tụ và nhân dân họ. Sau đó bà Kim Hạnh lại viết một bài đưa ra những thông tin rất cũ cả nước đều biết là: “Chủ tịch Hồ Chí Minh đã từng có vợ”. Hậu quả khiến bà Kim Hạnh mất chức tổng biên tập ngay sau đó.
Nguyễn Văn Linh cởi trói, Kim Hạnh mừng rỡ nói chuyện sùng bái cá nhân lãnh tụ tận xứ Bắc Triều Tiên đã bị “người ngoài” rầy, quay lại Việt Nam nói chuyện “lãnh tụ đã qua đời từng có vợ” liền mất chức. Bây giờ, đến thời người lãnh đạo chuyên nói dối không biết ngượng, tên Thái thú trung kiên hàng đầu của Bắc triều Trung cộng Nguyễn Tấn Dũng, gặp gỡ ký giả nói cho họ nghe rằng ‘báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền’ sau khi bao nhiêu người chỉ trong một thời gian ngắn đã vì “chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền” mà bị cầm tù, bị mất chức, bị mang họa. Còn nhớ, trong tháng 12/2007, tại Sài Gòn và Hà Nội những đứa con yêu cửa Tổ Quốc Việt Nam, những thanh niên, sinh viên, học sinh và đồng bào tự phát xuống đường biểu tình đòi hỏi chủ quyền của đất nước Việt Nam, bảo vệ phần lãnh thổ, lãnh hải, hải đảo của Việt Nam bị TQ xâm chiếm như Hoàng Sa năm 1974, các vị trí chiến lược ở biên giới năm 1979, Trường Sa năm 1988... tức khắc bị công an của Thái thú Nguyễn Tấn Dũng đàn áp không nương tay.
Ra lịnh cho công an bỏ tù người bảo vệ chủ quyền năm này qua tháng khác đã đời rồi bây giờ Thái thú lại lên tiếng bảo “báo chí cần chủ động thông tin bảo vệ chủ quyền” khiến dư luận nhớ lại thời các tổ chức phục quốc sau năm 1975 dấy lên nhiều nơi, khiến Ðảng và Nhà nước lo âu bày trò lưu manh để đối phó. Ðể tiện việc diệt mầm phục quốc chúng cho thành lập các tổ phục quốc giả rồi tổ chức các trận đánh giả vào các đồn công an để nhử các thành phần bất mãn chế độ tham gia các tổ chức phục quốc giả đó, để chúng nhận diện và bắt gọn. Dư luận thường gọi đây là “phương án” [xin lỗi dùng chữ của Việt cộng cho đúng cách của chúng] “lấy đường nhử kiến”, thảy cục đường ra để nhử cho bầy kiến bu lại, rồi tiêu diệt hết dàn kiến. Bây giờ làm chuyện chủ động thông tin cũng là cách Thái thú Dũng lên “phương án” khiến báo chí vốn bất mãn “Ðại Họa Bắc Thuộc” lên tiếng công kích Trung Quốc, bảo vệ chủ quyền, cho công an dễ nhận diện và “bắt khẩn cấp” như chúng chúng từng “bắt khẩn cấp” Luật sư Lê Công Ðịnh và các nhà đấu tranh Dân chủ hóa Việt Nam khác.
Chuyện cũng đáng nói là mới đây, trong lần đến chúc Tết Quân Ðội tại Bộ Quốc Phòng ngày 29 Tết [11/2/2010], Thái thú hàng đầu Nông Ðức Mạnh đã ra lệnh cho quân đội phải: “Cảnh giác, sẵn sàng chiến đấu, xử lý đúng đắn và có hiệu quả các tình huống phức tạp theo đúng nguyên tắc, đường lối, quan điểm của Ðảng, bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ, bảo vệ Ðảng, chế độ xã hội chủ nghĩa, chủ động tiến công làm thất bại mọi âm mưu và hành động chống phá của các thế lực thù địch, góp phần giữ vững ổn định chính trị, an ninh, an toàn cho đất nước, nhất là trong các dịp có các sự kiện quan trọng, các ngày kỷ niệm lớn.”
Nghe Nông Ðức Mạnh bảo quân đội phải “bảo vệ vững chắc độc lập, chủ quyền, toàn vẹn lãnh thổ” thì câu hỏi được đặt ra là có độc lập đâu, có chủ quyền đâu và lãnh thổ có toàn vẹn đâu mà nói chuyện bảo vệ. Tất cả Mạnh và đồng bọn đã giao hết cho Trung Quốc để được làm Thái thú rồi, “Ðại Họa Bắc Thuộc” đã lù lù ra đó rồi, thì nói chuyện bảo vệ chỉ là bảo vệ sự đô hộ của Trung Quốc mà thôi.
Chưa hết, cũng trong dịp Tết, Mạnh đến Bộ Công An để chúc mừng năm mới và nói với lực lượng Công An rằng: “Năm 2010 là năm nước ta có nhiều sự kiện lịch sử, chính trị, văn hóa, đối ngoại quan trọng. Trong bối cảnh đó, các thế lực thù địch sẽ gia tăng các hoạt động chống phá nước ta với nhiều thủ đoạn tinh vi, thâm độc hơn.” Theo tường thuật của Báo An Ninh Thủ Ðô [Hà Nội] ngày 13/2/2010, Mạnh còn ra lệnh cho công an, “Chủ động nắm chắc tình hình, phát hiện, ngăn chặn âm mưu hoạt động của các thế lực thù địch trong và ngoài nước.”
Nói với quân đội, Mạnh bảo phải chủ động tiến công làm thất bại mọi âm mưu và hành động chống phá của các thế lực thù địch; và nói với công an mạnh bảo các thế lực thù địch sẽ gia tăng các hoạt động chống phá với nhiều thủ đoạn tinh vi, thâm độc hơn... có cả trong và ngoài nước. Vậy thì các thế lực thù địch đó là những thế lực nào, có tên là gì, sao không nghe nói ra. Mạnh không biết nên không nói hay biết mà vì quá sợ nên không dám nói. Thông thường, khi đã nói rồi thì phải biết mới nói; nhưng biết mà không dám nói vì quá sợ thì người viết xin nói cho Mạnh rõ rằng họ có nhiều lắm, có mặt khắp nơi, từ quốc nội đến hải ngoại, có nhiều tổ chức, có nhiều tên gọi và cũng có rất nhiều người.
Trước tiên, họ là những người lính cộng sản miền Bắc biết mình bị Ðảng và Nhà nước đánh lừa để lao đầu vào cuộc chiến huynh đệ tương tàn. Họ thức tỉnh ngay khi vào Sài Gòn và các thành phố Niềm Nam Việt Nam vừa chiếm được ngày 30/4/1975. Họ thức tỉnh nhưng chưa làm gì được vì thiếu lãnh đạo và... sợ, nhưng cũng khiến Ðảng và Nhà nước quá gian ác của Mạnh hoảng sợ. Sau 35 năm bị bóc lột quá tàn tệ; sau 35 năm bị đàn áp không nương tay; họ đã bớt sợ và đang lần hồi hết sợ; khi đã hết sợ rồi thì hệ quả sẽ như thế nào chắc Mạnh và đồng bọn Thái thú đã biết nên mới nói cho đám tay sai còn được hưởng chút bổng lộc nghe và cảnh giác.
Bây giờ, họ đã có ngay trong hàng ngũ Ðảng và Nhà nước Cộng hòa Xã hội Chủ nghĩa Việt Nam của Mạnh và đồng bọn Thái thú đó. Họ đã thấy hệ quả không cách gì cưỡng lại được của “Diễn Biến Hòa Bình” nên họ đang “Tự Diễn Biến, Tự Chuyển Hóa” để đất nước mau có được một nền Dân Chủ Pháp Trị, cho toàn dân cả nước sớm thoát “Ðại Họa Bắc Thuộc”, cùng góp sức đưa đất nước Việt Nam đến chỗ phồn vinh ngang hàng các quốc gia tiến bộ trong vùng Ðông Nam Á Châu thời hậu Cộng sản.
Thế lực thù địch cũng là các luồng thông tin không do Nhà nước quản ly; các thông tin tự do trên mạng [điện tử] gia tăng từ giữa năm 2009; nó được thực hiện ráo riết và thường xuyên hơn bắt đầu từ tháng 11/2009. Ðó là đồng bào 6 tỉnh biên giới tổ chức lễ truy điệu 31 năm ngày các chiến sĩ và đồng bào đã hy sinh trong cuộc chiến bảo vệ lãnh thổ chống Tầu xâm lăng ngày 17/2/1979 mà Mạnh và đồng bọn đã khiếp nhược lặng im và tìm mọi cách ngăn cấm. Ðó cũng là chuyện tiếp theo sau lời báo động của 2 ông tướng Ðồng Sĩ Nguyên và Nguyễn Trọng Vĩnh, nhà khoa học Vũ Ngọc Tiến với bài báo nguy đúng Ngày Mồng Một Tết Canh Dần, từ Hà Nội, cảnh giác ngay trên mạng Bauxite VN rằng: “...khả năng Kon Tum và các tỉnh biên giới phía Bắc có nhiều mỏ quặng kim loại màu và kim loại quý hiếm. Kết quả nghiên cứu của các nhà địa chất Pháp, Nga, Việt Nam hơn 100 năm (1905 - 1985) đã chỉ ra hàng trăm mỏ, điểm quặng ở các vùng lãnh thổ này, trong đó đặc biệt quan trọng là các mỏ sulfua đa kim, đất hiếm, thậm chí có cả Uranium... Tôi ngờ rằng, trong 264 ngàn ha rừng đầu nguồn ở các tỉnh biên giới đã cho người nước lạ thuê kia không chỉ có gỗ mà còn có cả khoáng sản và đó mới là mục đích sâu sa, thâm hiểm của ông bạn nước lạ chăng?”; nó [uranium] đã từng được 3 tác giả Mai Thanh Truyết, Phan Văn Song và Giáo Già đề cặp tới trong tác phẩm “Từ Bauxite Ðến Uranium: Tiến Trình Ðô Hộ Việt Nam Của Trung Cộng” do Ðại gia đình Nguyễn Ngọc Huy, Nguyễn Ngọc Huy Foundation và Mekong-Tỵnạn xuất bản giữa năm vừa qua [2009]... Nó còn được biểu tượng qua bức biếm họa mang tên “Rừng điêu tàn thì tổ quốc suy vong” của Babui trên DCVOnline ngày 24/2/2010 với cái búa Trung cộng chém trên gốc cây chủ quyền có 3 con khỉ đít đỏ sao vàng đeo trên cán, được tác giả OC làm cho bài thơ 3 chữ, mới đọc qua không ai khỏi rùn mình [Xem hình. Xxin lỗi phải ghi nguyên văn trong thế chẳng đặng đừng!]:
khỉ đít đỏ
lõ con c*
thứ đồ ngu
cho mầy chết
chơi với chệt
mệt nghe con
lòi hai hòn
khỉ đít đỏ
Chưa hết, đó còn là các tín đồ các tôn giáo đang bị Ðảng và Nhà nước đàn áp không nương tay từ những thiền sinh của Thiền sư chợt “ngộ” về những tội lỗi làm lợi cho CSVN suốt thời gian dài trong và sau cuộc chiến xâm lăng Miền Nam Việt Nam của Cộng sản Bắc Việt Thích Nhất Hạnh; đó là các Phật tử của Giáo hội Phật giáo Việt Nam Thống nhất muốn cứu trợ đồng bào lâm nạn thiên tai cũng bị bắt bớ, tịch thâu phẩm vật cứu trợ đem cho đảng viên cán bộ nhà nước “ăn”...; đó là các tín đồ Thiên Chúa giáo, các Linh mục bị đánh đập, bị đàn áp dữ dội trong các vụ Thái Hà, Tam Tòa, Loan Lý, Ðồng Chiêm...; và mới đây là vụ các tín đồ Phật giáo Hòa Hảo Thuần túy tại Ðồng Bằng Sông Cửu Long, rõ hơn là tại Xã Thành Trung (Huyện Bình Tân, Tỉnh Vĩnh Long), tiếp tục bị chính quyền địa phương cản trở trong việc hành đạo. Ðiển hình là vào ngày 23 tháng 2 vừa qua, trong cuộc phỏng vấn của phóng viên Gia Minh của đài RFA ngày 24/2/2010, tín đồ Dương Văn Toàn cho biết: “Ðồng đạo chúng tôi tại nhà Ngô Thị Tuyết có tổ chức định kỳ hàng tháng khóa niệm Phật, thì hôm nay sáng sớm công an họ cắm các chốt... những người đến đó bị bắt, bị khiêng đi giống như con heo, và họ bị lấy luôn cả xe cộ... họ đem tất cả lực lượng từ tỉnh, huyện và xã... họ bắt họ quánh anh em, người thì bị phù mặt, người thì chảy máu, rách xơ quần áo. Rồi họ vật đứa con của chị Ba Tuyết... lấy còng họ còng, họ quánh... họ lật cả quần áo ra ngoài. Rồi họ bắt tụi tui khoảng 12 người họ thảy lên xe, họ đem ra ngoài Quận Bình Tân, sau đó họ mới đưa cho cảnh sát điều tra...” [Xem hình do độc giả gởi cho RFA chụp nghi thức niệm Phật của tín đồ PGHH]. Còn nữa, chưa hết đâu. Có dịp sẽ kể tiếp thế lực thù địch của CSVN ở trong nước.
Rời quốc nội bước ra hải ngoại, thế lực thù địch cũng vô số kể, có đủ các quốc gia từng bị CSVN đánh lừa để họ giúp đỡ, các tổ chức quốc tế, các chánh khách, các chánh trị gia nổi tiếng mà cứ mỗi lần thấy Mạnh và đồng bọn bày trò lưu manh là họ lên tiếng. Ðiển hình mới nhứt ai cũng rõ là tổ chức Phóng viên không biên giới [RWB: Reporters Without Borders]. Họ vừa lên tiếng “kêu gọi CSVN trả tự do cho các nhà tranh đấu trên website RFS của họ” [xem hình đính kèm]. Nhiều lắm không kể hết trong một lá thư ngắn hằng tuần gởi cho con.
Riêng đối với hơn 3 triệu đồng bào tỵ nạn cộng sản ở hải ngoại cũng có vô số tổ chức và cá nhơn được Mạnh và đồng bọn cho là thù địch, chẳng những Mạnh và CSVNV không làm gì họ được mà còn bị họ vận động quốc tế lên án gắt gao, còn bị họ trực diện lên án, khiến bất cứ lãnh đạo nào của CSVN ra hải gặp gỡ bất cứ ai cũng đều phải vào ra bằng “hậu môn”. Chỉ kể một hội đoàn nhỏ là HỘI CAO NIÊN DIÊN HỒNG ở Oakland, chỉ với mấy mươi vị cao niên sinh hoạt hằng tuần tại một trụ sở nhỏ hẹp được ông bà Ðặng Công Phồn, một nhà thầu kiến trúc rộng lượng, cho thuê không lấy tiền, cũng đủ cho đám Thái thú ngồi ở Bắc Bộ phủ Hà Nội run sợ rồi, nhứt là khi lá cờ Quốc gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ được Hội kéo lên trên nóc nhà cao, cho cờ phất phới tung bay 24/24 giờ mỗi ngày, kéo dài mấy năm rồi mà bọn tay sai địa phương, và ở “nơi khác” tới, không cách gì triệt hạ được, cho dầu chúng có giở trò đe dọa hay dùng tiền mua chuộc. [Xem hìn Cờ Quốc gia Việt Nam nền vàng ba sọc đỏ phất phới tung bay trên nóc tòa nhà có trụ sở Hội Cao Niên Diên Hồng, giữa thành phố Oakland, cách Tòa Tổng Lãnh Sự CSVN chỉ có cây cầu Bay Bridge].
Ðã vậy, trong ngày họp mặt tân xuân vừa qua ông Hội trưởng Trần Kiêm Thiều, sau khi chào cờ, đốt pháo mừng xuân, làm lễ dâng hương trước bàn thờ Tổ Quốc, đã thành kính cầu nguyện: “...năm nay là năm CANH DẦN. xin Chúa Xuân, xin Ngọc Hoàng Thượng Ðế cho đàn Cọp từ khắp ba miền núi rừng đất nước về tha hết bọn đầu trâu mặt ngựa trong Ðảng Cộng sản trở lại nơi nguyên thủy của chúng để chúng được đoàn tụ cùng Tổ tiên Khỉ, trước khi bị đày xuống địa ngục trầm luân đời đời kiếp kiếp...”
Chưa biết bao lâu CSVN sẽ bị “đày xuống địa ngục trầm luân đời đời kiếp kiếp”, nhưng điều mọi người thấy rõ là bọn CSVN ở Tòa Tổng Lãnh sự San Francisco chẳng có đứa nào dám ung dung bước ra ngoài phố ăn một tô phở, hay mua sắm một món hàng; và bọn tay sai nổi tiếng đi bằng đầu gối và đánh giày bằng lưỡi cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, bên cạnh một số khác có thể nhiều hơn, nhưng chỉ dám cầm đồng tiền đỏ dưới gầm bàn, hay trong bóng tối; cho dầu chúng có muốn đẩy mạnh Nghị quyết 36 tới đâu, và cho dầu người Dân biểu Cao Quang Ánh có bị tên Thứ trưởng Nguyễn Thanh Sơn lừa đảo, dụ dỗ đến thế nào.
Hẹn con thư sau,
Giáo Già
Thursday, March 4, 2010
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment