Tôi ngồi chia đoạn thời gian.
Một ngày tám tiếng đi làm,
mưu sinh
Giờ cho con cái, gia đình;
Còn thừa tôi gói để dành
tôi, thơ
Có khi cơn ngủ chập chờn
Tiếng quê Mẹ giục hồn thơ
trở mình
Có khi nhói bởi bản tin
Người con gái Việt chữ trinh
quá bèo!
Có khi dĩ vãng còn đeo
Tiếng kinh cứu khổ biển gào
thảm thương!
Chao ôi! nỗi nhục đoạn trường
Nên tôi phải viết nhìn phương
quê nhà
Thơ cho người chết oan, sai
Thơ vương màu tóc u hoài
tuổi xuân
Thơ cho Mẹ Việt bạc phần
Thơ chia ly với quẩn quanh
nguyện cầu
Mai kia tôi chết... về đâu
Thì thơ ở lại bắc cầu
em đi.
Mạc Trần Lan
Wednesday, September 9, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment