Tuesday, October 20, 2009

Nghe Má Khóc Trên Làn Sóng Phát Thanh

Dạ thưa Má,
con ngồi đây đau đớn
nghe giọng khàn, hơi thở ngắn, chiều rơi
trái tim con bủn rủn những rã rời
nghe Má nói:
-"Đời còn gì để mất!...

cả cuộc đời sống nhờ trên mảnh đất
đâu mong giầu chỉ ước đủ cơm ăn
tuổi Má già vẫn cố gắng nhọc nhằn
bám vào đất với tình quê chân thật
căn nhà nhỏ với vài ba công đất
đời ông cha để lại Má hôm nay
thế mà giờ Má phải chịu trắng tay
cầm sấp bạc lạnh lùng như rơm rác!
rơm vởi rác trên bờ đê góc chợ
hóa thân bèo một kiếp sống nổi trôi
Má kêu van, cửa đóng, không đáp lời
ròng rã đã bao mùa thu rụng lá
Má không tin, trái tim người vô cảm
nên đi hoài - van lạy - Má kêu oan
chẳng phải là chỉ có Má độc hành
còn cô bác khắp tỉnh thành chung phận!
người ta nói, dân oan nghe xúi dục,
nhận đồng tiền của thế lực ngoài, trong
bao nhiêu năm oan ức giải không xong
giờ vu khống, hứa suông và đe dọa
Má không sợ - những đòn roi, đầy đọa
bởi sống mà vô nghĩa quá con ơi!..."

Dạ thưa Má,
trời không mưa, sao ướt!
trên mắt, môi... mặn đắng, sót cả lòng
dẫu chỉ nghe trên làn sóng phát thanh
con thương lắm nỗi oan khiên của Má
con xa cách chẳng làm chi được cả
chỉ còn thơ ghi lại nỗi đoạn trường
mong bạn bè ai còn nhớ quê hương
cứu giúp Má - người dân oan - khốn khổ!


Phú Yên
9.21.2007

No comments:

Post a Comment