Đêm trầm lặng con ngồi bên ánh lửa
Lửa bập bùng, lửa soi rõ nỗi đau
Nhớ ngày xưa, ngày ấy dẫu qua mau
Nhưng Má ạ, không làm sao quên được!
Con nhớ mãi ngôi nhà tranh vách đất
Khói bếp nồng, thơm mùi cá kho tiêu
Bát canh bầu Má nấu ngọt bao nhiêu
Bữa cơm tối cảnh gia đình ấm cúng
Xưa nhà nghèo, Má tảo tần khó nhọc
Xuân cuộc đời Má dành hết cho con
Nào ngờ đâu Trời ập xuống cơn giông
Thuyền rẽ sóng, con đã lìa xa Má
Con nhớ Má không lời chi nói đủ
Giữa đêm trường ôi lạnh buốt tâm tư
Con ngồi đan từng chuỗi của đường tơ
Mong đừng rối như mây chiều lữ thứ
Con ở đây tháng ngày dài cõi tạm
(Đời lưu vong, kiếp ở đậu xứ người)
Hoa vườn lòng chưa thấy một lần tươi
Vì thiếu nắng của quê hương Má ạ!
Con còn nhớ có đôi lần con nói:
"Con sẽ về thăm Má, sửa lại nhà
Sẽ dựng giàn cho mướp kịp nở hoa
Hay Má thích vườn sau đầy Vạn Thọ?"
Nhưng Má khóc: "Má quen đời đơn chiếc,
Con về thăm ít bữa lại đi ngay
Má sẽ buồn rơi lệ cảnh chia tay
Thôi! ở bển ... về làm chi không biết!"
Câu Má nói đượm tình con hiểu rõ
Đời Má nghèo nhưng Nặng Nghĩa Trọng Nhân
Má làm gương bằng tất cả hy sinh
Vâng lời Má! ... Thơ thay con về vậy!.
Phú Yên
(Mạc Trần Lan)
Saturday, October 10, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment