Cũng may anh nhắc cho em biết
Những nỗi kinh hoàng đã trải qua
Những con di điểu chiều sương lạnh
Có hiểu gì đâu một mái nhà.
Cám ơn anh hái chùm hoa tím
Để em tìm về chút tuổi xuân
Tự nhiên em nhớ bài thơ cũ
"Ngập Ngừng" (*) hoài tưởng ánh trăng thanh.
Mỗi năm anh nhắc qua điện thoại
Tháng Tư chết sững chiều Ba Mươi
Hồn em tê tái rưng rưng lệ
Nước mất nhà tan hận chưa vơi
Thương quá tình anh trong câu hứa
Ngày về nắng ấm nở hoa mơ
Từng đêm quặn thắt đau Hồn Quốc
Băm mấy năm qua cứ mắt chờ
Em vừa gác "phone", vừa thấm lệ
Chợt hồn ôm ấp những ý thơ
Cờ Vàng phất phới trong tay vẫy
Với lòng mong ước Tự Do ơị
Tháng Tư trời Mỹ hoa khoe sắc
Còn ở quê nhà ngập bể dâu
Chẳng lẽ bảo vui đời viễn xứ
Như loài di điểu mãi ngàn sau ?!
Mạc Trần Lan
(*)Thơ Hồ Dzếnh
Wednesday, August 19, 2009
Subscribe to:
Post Comments (Atom)
No comments:
Post a Comment