Thursday, August 6, 2009

Thơ: Cẩm Y Khứ Hồi, Con Không Về Đâu Má!

Con gọi Má ơi! Lòng đau như xé.
Má còn kia nhưng không thể được gần.
Con như người vừa lỡ chuyến đò ngang;
tay dụi mắt che giọt sầu, mưa đổ.

30 năm đếm hoài trong nỗi nhớ:
Bóng Má già tựa cửa đợi chờ con.
Tháng Tư Đen! Ngày thảm thiết vô cùng,
khi nhắc đến là con buồn uất nghẹn.

“Khôn ba năm dại một giờ”, Má dạy.
Không nhớ lời, con hư quá, Má ơi!
Súng gươm quăng, quần áo lính cởi rồi;
đường trước mắt: cửa lao tù rộng mở.

Con quì xuống tự nhận mình thua cuộc,
nuốt lệ thầm ôm mối nhục vào tâm.
Má thăm nuôi còn vất vả nào bằng,
tình của Má đắp bồi thêm sức sống;

con ráng lết qua thời gian đầy đoạ,
để trở về chăm sóc Má thương yêu.
Tuổi Má già như chiếc bóng buổi chiều,
con sợ lắm - là một ngày mất Má.

Nhìn đất nước mỗi ngày thêm tăm tối,
nghĩa hoà bình, thống nhất: rách te tua!
Độc lập - Tự do - Hạnh phúc, có thừa (!)
Sao dân lại quay lưng ùa ra biển?

Con ra tù, Má ôm con nức nở:
-"Đi đi con đừng ở lại làm gì";
con khóc ròng: -sao Má nỡ chia ly?
Đời có khổ, Má con mình chung phận.

-“Thằng … nói dại! Một lần lầm chưa tởn.
Bao nhiêu năm tù, sống giữa trầm luân,
sáng mắt rồi thì phải biết thoát thân,
đừng bịn rịn, con trai sao dễ khóc?

Rồi Má giận, quay lưng, tay vẫy vẫy:
-"Bay đi đi..." Lời Má quá nghẹn ngào.
Túi hành trang Má chuẩn bị hôm nào,
con ôm cứng, xót xa hồn chết sững!

Thuyền đưa con đi, sóng dâng tràn lệ!
Con quay nhìn, sương phủ trắng, màn sương.
Con bắt đầu thật sự mất quê hương,
Ôi! Tổ quốc bóng trăng treo đầu núi!

Tự dỗ dành - Một Ngày Về - con hứa.
Lần lữa hoài..., giờ đã mấy mươi năm!
Má vẫn không một tiếng cằn nhằn.
Má luôn khấn cho Việt Nam tươi sáng.

30 năm chất đầy mong với nhớ.
30 năm chờ đợi - đã hao mòn.
Chuyến bay nào cũng đầy nhóc người ta:
Cẩm y khứ hồi, quên hết thuở can qua.
Thật hổ ngươi, con không về đâu Má!

Phú Yên
3/25/2005
Nhớ về ngày Quốc Hận 30 tháng 4, 1975

No comments:

Post a Comment